Sau khi vất vả học xong tiết lễ nghi, Cố Linh về lớp học thu dọn đồ vật, mà đám người Tôn Mỹ Hương đang ở đó chờ Cố Linh. Nếu đã là bạn thì phải cùng nhau đi học và cùng nhau tan học.
Năm người cùng nhau kết bạn đi ra ngoài cửa tư thục, Cố Linh đã nghe thấy tiếng của Cố nãi nãi : " Ngoan Bảo."
Cố nãi nãi đã đứng ở cửa tư thục chờ từ sớm, khi học sinh đi học thì người nhà không thể tiến vào, cho nên Cố nãi nãi chỉ có thể đứng ngoài, đưa ánh mắt trông mong nhìn vào, sau một lúc lâu chờ tôn nữ bảo bối đi ra, bà mới thở dài nhẹ nhóm một hơi.
"Nãi nãi..." Cố Linh tiến lên vài bước, " Nãi nãi, sao nãi lại đột nhiên tới vậy ạ? Con lớn như vậy rồi có thể tự mình về được mà, sao con có thể làm phiền nãi được chứ."
Cố nãi nãi cười hiền từ: "Không phải là do nãi lo lắng cho con sao?"
Cố Linh bĩu môi kháng nghị: “ Nãi nãi, ở trong tư thục mấy người lớn như con rồi đều không cần người nhà đón đưa đâu, nãi đã tới, nếu đều mấy người khác biết thì mất mặt lắm."
Trên thục tế, Cố Linh không muốn Cố nãi nãi ngày ngày đi đi lại lại mệt như vậy, đi từ nhà đến tư thục và từ tư thục đến nhà cũng phải mất một khắc, dựa theo phép tính ở hiện đại thì chính là mười lăm phút đồng hồ mà dựa theo vận tốc đi bộ thì là một km rồi.
Cố nãi nãi nghe Cố Linh nói như vậy, cũng không dám làm bảo bối cháu gái thật mất mặt, chỉ có thể sủng nịch nói: " Đươc rồi được rồi, nãi nãi nghe con được chưa." Trên thực tế lão thái thái đang nghĩ thầm, lần sau bà có tới thì đứng ở trong một góc nào đó, không để cho cháu gái phát hiện.
"Cố tỷ tỷ...." Lâu Tâm Nguyệt cầm theo một cái rổ đến đây, "Cố tỷ tỷ, đây chính là trưởng bối nhà tỷ sao?"
Cố Linh: " Lâu muội muội, đây là nãi nãi của tỷ. Nãi nãi, đây chính là Lâu Tâm Nguyệt muội muội......" Đồng thời nàng cũng giới thiệu các tiểu cô nương khác với Cố nãi nãi:
“Nãi nãi, đây là Tôn Mỹ Hương, đây là Lữ Hinh, đây là Chung Mẫn Vân, bốn muội muội là đều là bạn học của con, hôm nay ở học đường các muội ấy đã chiếu cố con rất nhiều.”