Lại nói tiếp, nếu Cố Lan không trọng sinh, dựa theo kiếp thứ nhất, nguyên chủ chính là phúc hài tử. Lúc còn nhỏ Cố nãi nãi thương yêu, sau khi lớn lên gả đến tiểu địa chủ, không những được ăn ngon mặc đẹp, bên người còn có hạ nhân hầu hạ.
Nàng trải qua tốt, người nhà tất nhiên cũng khá. Ngoại trừ một nhà Cố lão đại, thì Nhị phòng có thể nói là nhà giấu nhất trong thôn.
Cho nên, bởi vậy nói nguyên chủ là phúc hài tử cũng không sai.
Có quá nhiều người lấy mất phúc khí của tôn nữ? Cách nói này Cố nãi nãi cũng tin.
Phúc hài tử là người tạo phúc trong nhà, cho nên phúc khí đúng là được chia cho cả nhà, mà phân phúc khí cho quá nhiều người, vậy phúc khí của phúc hài tử không phải ít đi sao?
Cho nên, phúc khí của tôn nữ bảo bối cứ như vậy thiếu đi. Nói như thế, là phải giảm bớt người trong nhà.
Nhưng là Cố nãi nãi cũng biết, cái gọi là giảm bớt người trong nhà, không phải chỉ là đơn giản đuổi người ra khỏi nhà.
Ở cổ đại, chỉ có một người có hộ khẩu , mới có thể được nói là một nhà, nói cách khác, cũng chỉ có người có hộ khẩu, mới có thể được phúc hài tử tạo phúc. Cho nên, Cố nãi nãi nghĩ tới phân gia.
Lại cân nhắc tới Cố Lan, tuy rằng Chu Sách chỉ là một thư sinh nghèo, nhưng dù sao cũng là thư sinh, như Cố Lan chỉ là một tiểu nha đầu, sao có thể gả cho thư sinh, cũng không biết lấy đâu ra phúc khí này.
Cố nãi nãi linh quang chợt lóe, đây không phải là chiếm mất phúc khí của cháu gái bảo bối sao? Nghĩ đến đây, Cố nãi nãi trầm mặt, khó trách cháu gái nói, bản thân bị phân phúc khí đi, thì ra là Cố Lan lấy mất phúc khí của con bé, cho nên mới sẽ được thư sinh coi trọng.
Cướp đi phúc khí của muội muội, quả thực là cái thứ đến súc sinh cũng không bằng.
Cố Linh không biết Cố nãi nãi lại lôi Cố Lan vào chuyện này, nếu biết, nàng cũng tuyệt đối sẽ không nói như vậy, bởi vì nếu chuyện này xảy ra, Cố nãi nãi khẳng định càng thêm chán ghét Cố Lan.
Mặc dù biết Cố Lan mang theo cả cừu hận của đời trước mà đến, nhưng Cố Linh không thể không nói, Cố Lan đời trước thật sự đáng thương, cho nên Cố Lan muốn báo thù, cũng là chuyện không đáng trách.
Nàng không ngăn cản được việc Cố Lan báo thù, được ít nhất đời này, có thể ngăn cản Cố gia nhân áp bức Cố Lan. Cừu hận đời trước không thể hóa giải, ít nhất đời này không cần thù càng thêm thù.
Vì thế, Cố Linh cũng nghĩ đến việc phân gia, nhắm mắt làm ngơ. Đương nhiên, cho dù biết Cố Lan là một người nguy hiểm, Cố Linh cũng sẽ không tiên hạ thủ vi cường, bởi vì cho đến nay, Cố Lan đều là vô tội.
Nhưng nếu sau này Cố Lan đối phó với người Cố gia , Cố Linh cũng không khoanh tay đứng nhìn. Ngoại trừ nàng đối Cố gia nhân có tình cảm không thể giải thích ra, còn có chính là Cố gia nhân nếu thảm, khẳng định nàng cũng không khá hơn chút nào.
Khối thân thể này mới chỉ có 13 tuổi, trong xã hội cổ đại này, nếu một cô gái không có sự che chở của gia đình, thì cuộc sống sau này như thế nào qua? Mọi người đều có thể bắt nạt.
Coi như về sau nếu có kết hôn, thì nữ tử không có nhà mẹ đẻ chống lưng, tất nhiên sẽ bị người nhà chồng bắt nạt.
Cho nên, Cố Linh tất yếu phải bảo hộ người Cố gia.
Cố nãi nãi vỗ vào bả vai của Cố Linh nói: "Con đừng lo lắng, nãi nãi đã nghĩ xong, chỉ cần phân hết tất cả mọi người trong nhà ra là không có ai đoạt phúc khí của con, cho nên, trong nhà chúng ta mau chóng phân gia."
Cố Linh nghe, nội tâm vui vẻ. Nếu Cố nãi nãi không đề cập tới phân gia, nàng cũng không muốn chủ động nói ra. Nhưng may mà Cố nãi nãi đi theo chiều suy nghĩ nàng đã vạch ra, cũng nghĩ đến phân gia.