Xuyên Thành Giáo Viên Chủ Nhiệm Của Chồng

Chương 18: Cơ thể Chu Thành Ngộ có ký ức



Cô gái kia mở chiếc xe thể thao màu trắng, rất nhanh đã rời khỏi bãi đậu xe.


Lê Nhược đã không còn lòng dạ nào chú ý đến người khác, cô ủy khuất nhìn Chu Thành Ngộ:" Ông xã, anh tại sao lại đi coi mắt cùng người phụ nữ khác?"


Chu Thành Ngộ chợt đem thanh âm trong điện thoại lúc trưa liên hệ với nhau:" Cuộc gọi buổi sáng là cô gọi?"


Lê Nhược gật đầu liên tục, còn tưởng rằng Chu Thành Ngộ nhớ ra cô là ai, kích động nói:" Là em là em, ông xã, anh có phải hay không..."


Cô còn chưa nói hết lời đã bị Chu Thành Ngộ ngắt lời:" Sau này đừng gọi như vậy, ngày mai tôi sẽ đi lĩnh chứng, cô như vậy sẽ quấy rầy đến cuộc sống của tôi."


Lê Nhược tức giận, nhấc chân lên đạp anh:" Anh đi lĩnh chứng gì!!"


Tất cả kiên nhẫn của Chu Thành Ngộ cũng biến mất:" Cô còn như vậy nữa tôi sẽ báo cảnh sát."


Lê Nhược ngẩn ra, nhìn biểu tình nghiêm túc của anh, một chút cũng không giống nói đùa.


Vệ sĩ trong xe Chu Thành Ngộ đi xuống, anh ra hiệu cho bọn họ đi lên, anh cũng ngồi vào xe, xe hơi rất nhanh rời khỏi bãi đậu.


Lê Nhược đứng ở nơi đó, nhìn xe ô tô đi xa, rất lâu cũng không hoàn hồn.


Một đêm này Lê Nhược thức trắng.


Cô vẫn không muốn tin, kết cục chính là như vậy. Cô không cách nào tiếp nhận việc Chu Thành Ngộ cùng người con gái khác kết hôn, anh là của cô nha.


Cô trằn trọc trở mình, bên cạnh thiếu đi một người, trống không.


Sáng sớm hôm sau, Lê Nhược mặc chiếc váy mình thích nhất, trang điểm lộng lẫy đến cửa cục dân chính chờ. Hộ khẩu của mình cô cũng mang theo, có thể sáng nay mọi chuyện sẽ khác phải không?


Có lẽ hệ thống ma lực của Tiểu Ma Diệp mềm lòng sẽ không quyết định trừng phạt cô nữa.


Màn theo tia hy vọng cuối cùng, sáng sớm Lê Nhược đã đến chờ ở cục dân chính, thiếu chút trông mòn con mắt.


Từ tám giờ đến chín giờ hai lăm, Chu Thành Ngộ đúng hẹn tới, một mình anh xuống xe, không có cô gái xinh đẹp ngày hôm qua.


Anh đợi mấy phút, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, không có chút nào không kiên nhẫn.


Lê Nhược trong lòng vui mừng, quả nhiên Tiểu Ma Diệp không nỡ để cô thương tâm, vẫn là đem Chu Thành Ngộ trả lại cho cô.


Cô nhớ cô gái kia hẹn anh lúc chín giờ, theo hiểu biết của cô, anh chưa bao giờ đến muộn. Hôm nay lại chậm trễ gần nửa tiếng, nhất định là do Tiểu Ma Diệp thay đổi.


Cô vội vàng đẩy cửa xe đi xuống:" Chu Thành Ngộ." Cô cầm cái túi xách anh mua cho, hai cái khăn lụa cũng cột lên, hộ khẩu cũng ở bên trong.


Hôm nay cô rốt cuộc cũng có thể không ngồi xe lăn cùng anh chụp ảnh lĩnh chứng rồi.


Mi tâm Chu Thành Ngộ nhăn lại, tại sao lại là người phụ nữ ngày hôm qua?


Lúc này, một chiếc xe thể thao màu trắng từ từ lái đến, sáng nay Thang Phỉ nhận được điện thoại của Chu Thành Ngộ, nói buổi sáng có một buổi họp video tạm thời, rất quan trọng, không thể vắng mặt. Hai người sau khi thương lượng liền rời thời gian lĩnh chứng chậm bốn mươi phút, cô ta liền không gấp gáp tới, không nghĩ đến Chu Thành Ngộ vẫn nhanh hơn cô ta một chút.


Nhưng khi nhìn thấy Lê Nhược, tâm tình cô ta liền không tốt.


Thật là mất hứng, ngày lĩnh chứng lại có thể nhìn thấy nữ nhân liều chết quấn quýt này.


Lê Nhược cũng nhìn thấy Thang Phỉ, giờ khắc này cô chưa bao giờ hoảng hốt như vậy. Cô có cảm giác sẽ mất đi Chu Thành Ngộ ngay lập tức.


Chu Thành Ngộ cùng Thang Phỉ không ai để ý đến cô, bước lên bậc thang cục dân chính.


" Chu Thành Ngộ, anh chờ một chút." Lê Nhược cái gì cũng không quan tâm nữa.


Chu Thành Ngộ cùng Thang Phỉ đồng loạt quay đầu, nhìn cô chằm chằm.


Lê Nhược không đi đến quá gần, ở dưới bậc thang liền dừng lại:" Chu Thành Ngộ, anh thật sự không nhớ rõ em phải không?"


Cô đưa tay:" Chiếc nhẫn này là anh đưa, vòng tay này là anh mua, cái túi này cũng là anh mua, lúc ấy anh còn mua hai cái khăn lụa. Lúc anh học cấp ba, mỗi cách giải đề khác nhau anh đều dùng màu sắc bất đồng để viết, anh thích khi chuông vào học vang lên mới đi vệ sinh; mỗi lần muốn đi ra ngoài, Chu Nghiêu Nghiêu đều thu phí qua đường của anh, từ hai đồng lên năm đồng. Mùa đông anh thích mặc áo lông vũ màu đỏ sẫm hoặc áo khoác vận động. Đúng rồi, anh gần như giờ tự học hôm nào cũng đến muộn. Anh dùng tin nhắn cự tuyệt Trần Hi nhưng lại không thừa nhận bức thư tình là do cô ấy viết; bởi vì anh nói không thể để cho người ta bị đả kích lòng tự trọng hai lần. Anh vốn có thói quen nằm ngủ phía bên phải, sau đó bị em ép nằm bên trái, anh mỗi ngày đều bị em chen đến mép giường. Anh ở thư phòng lầu hai để một cái máy lọc nước, sau khi em mời thầy đến dạy thêm anh liền đem cái máy đó dẹp đi, nói đặt ở thư phòng gây cản trở, mỗi tối anh đều xuống dưới lầu rót nước. Những thứ này anh đều không nhớ?"


Cô lại bắt đầu nói cách bố trí biệt thự của anh, rồi nói đến phòng ngủ, nói đến phòng ngủ cách vách. Không nghĩ đến tự mình nói, trong lòng lại khổ sở như vậy, cô lau nước mắt.


" Anh muốn đi lĩnh chứng, vậy em phải làm sao?"


Lê Nhược sau khi nói xong, cảm thấy mình đứng ở chỗ này đã không còn ý nghĩa. Anh không nhớ ra cô, sắp chuẩn bị cùng người phụ nữ khác kết hôn rồi.


Đột nhiên, cô lấy ngón tay chỉ đầu mình:" Thật xin lỗi, em nơi này có thể có chút vấn đề, quấy rầy rồi."


Nói xong, cô xoay người rời đi.


Chu Thành Ngộ một mực nhìn theo bóng lưng Lê Nhược, anh đứng ở trên bậc thang từ đầu đến cuối không nhúc nhích.


Bên cạnh, Thang Phỉ hỏi:" Anh thật sự không biết cô ấy?"


Chu Thành Ngộ:" Không quen biết."


Nhưng mà những gì Lê Nhược nói lúc nãy đều đúng, lúc cự tuyệt Trần Hi trong lòng nghĩ thế nào rõ ràng chỉ mình anh biết, thế mà Lê Nhược lại biết.


Biệt thự của anh, trừ cha mẹ ra không có ai từng vào, mà Lê Nhược lại biết tất cả những chi tiết trong phòng ngủ anh, đến cả máy uống nước bây giờ vẫn còn ở thư phòng tầng hai. Nhưng anh lại không nhớ được trong sinh mạng của mình có Lê Nhược tồn tại.


Chu Thành Ngộ nghiêng mặt sang cạnh, nói xin lỗi Thang Phỉ:" Thật xin lỗi, hôm nay có lẽ không thể lĩnh chứng được, có một số việc tôi muốn tìm hiểu rõ."


Thang Phỉ hiểu, gật đầu:" Không có gì, nếu đổi lại là em, em cũng muốn biết rõ ràng, nếu không thì trong lòng khó chịu."


Lĩnh chứng là do cô chủ động nói, người nhớ thương Chu Thành Ngộ quá nhiều, thật vất vả mới có cơ hội cùng anh xem mắt. Nhà cô vừa vặn lại chiếm ưu thế, còn Chu Thành Ngộ vì người nhà giục cưới cũng đáp ứng qua loa.


Bất quá Chu Thành Ngộ nói, lĩnh chứng thì được nhưng không muốn chụp ảnh cưới, không can thiệp chuyện của nhau, nếu không anh sẽ không kết hôn.


Đối với cô ta mà nói hình cưới có cũng được không có cũng không sao. Chờ thêm mấy năm nữa, anh không gặp được cô gái thích hợp thì cũng chỉ có thể cùng cô sống qua ngày thôi.


Nhưng mà kế hoạch vĩnh viễn cũng không đuổi kịp biến hóa.


Sau khi Chu Thành Ngộ lên xe liền gọi điện thoại cho mẹ:" Mẹ, trước kia có phải con bị mất trí nhớ hay không? Có bạn gái tên Lê Nhược?"


Mẹ Chu đầu óc mơ hồ:" Mất trí nhớ? Con mấy hôm trước còn nói Nghiêu Nghiêu ban đầu thu của con hơn mấy ngàn tiền lộ phí, sao hôm nay lại mất trí nhớ?"


Một hồi lâu sau, bà bừng tỉnh:" Chu Thành Ngộ, con hôm nay có phải không đi lĩnh chứng hay không? Con lại vì muốn trốn tránh kết hôn lại nói mình bị mất trí nhớ? Chu Thành Ngộ, hôm nay mẹ mới phát hiện ra con là một hí tinh. Có phải Nghiêu Nghiêu ra chủ ý ngu ngốc này cho con không?"


Chu Thành Ngộ:"..."


Mười phút sau, rốt cuộc mẹ cũng lải nhải xong.


Anh gửi cho thư ký tin nhắn: [ Giúp tôi điều tra một người, tên Lê Nhược.]


Lê Nhược trực tiếp lái xe đến tiểu khu nhà Chu Thành Ngộ, thẻ ra vào của cô cũng mất hiệu lực, không có cách nào vào bên trong. Ngừng xe ở ven đường, nước mắt cô lại rơi không ngừng.


Một giờ trôi qua có lẽ Chu Thành Ngộ đã lĩnh chứng rồi.


Cô không nghĩ tới thái độ bất cần đời của mình sẽ dẫn đến kết cục như vậy.


Cô vẫn cho rằng Tiểu Hoa Hồng chẳng qua chỉ hù dọa cô một chút, trong lòng vẫn hy vọng Tiểu Hoa Hồng sẽ không mặc kệ cô. Bởi vì Tiểu Hoa Hồng cùng đời trước của cô có duyên phận, sẽ đối xử tốt với cô.


Nhưng sự thật chính là Tiểu Hoa Hồng và Tiểu Ma Diệp cũng không thể giúp đỡ.


Nếu như có thể trở lại một tháng trước, cô nhất định sẽ đàng hoàng, nghiêm túc đối với Chu Thành Ngộ, không lừa bịp, cũng không dạo chơi nhân gian nữa.


Nhưng mà đã không thể quay lại nữa rồi.


Vừa rồi, Tiểu Hoa Hồng nói nếu không thì đem hết trí nhớ liên quan đến Chu Thành Ngộ trong đầu cô xóa hết đi, sau này ai đi đường nấy, ai cũng không nhớ ai.


Nhưng mà cô không muốn. Dù sao thì cô cũng không cách nào sinh con, liền mang theo tất cả trí nhớ liên quan đến anh, một mình sống đến hết đời cũng tốt.


Chu Thành Ngộ không đến công ty, trực tiếp cho tài xế về nhà. Anh rất ít khi sang phòng ngủ cách vách, vốn định làm phòng cho trẻ con, nếu sau này có đứa bé sẽ cho nó dùng.


Bây giờ anh đối với gian phòng kia ấn tượng cơ bản là số không. Vừa rồi Lê Nhược đem cách bố trí cùng bày biện nói cặn kẽ như vậy liền gợi lên lòng hiếu kì của anh.


Đang lúc thất thần, thư kí gửi thư tới, là tin tức cá nhân của Lê Nhược.


Xem xong anh lại không có cách nào lí giải.


Lê Nhược nguyên lai là con gái duy nhất của chủ tịch Lê. Lê gia cùng Chu gia bọn họ thực lực ngang nhau, không phân cao thấp, mà lí do Lê Nhược tìm đến khẳng định không phải là bởi vì gia tài của anh. Bởi vì chính cô cũng không thiếu tiền, sau này tài sản của nhà họ Lê đều để cho cô.


Cô là giáo sư đại học, bình thường thích xem phim, thích đi du lịch toàn thế giới, hứng thú duy nhất chính là mua sắm.


Cô bởi vì dung mạo khuynh thành nên bên người từ trước tới giờ không thiếu người theo đuổi, đều là đến từ những nhà quyền quý, nhưng mà cô lại không vừa mắt ai, vẫn cứ độc thân.


Cho nên, Lê Nhược khóc nói anh là chồng cô, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?


Rất nhanh đã đến cửa tiểu khu, tài xế nhắc nhở:" Chu tổng, tiểu thư Lê Nhược đến."


Chu Thành Ngộ nghiêng mặt liền thấy Lê Nhược ngồi bên trong xe, cửa xe hạ xuống. Cô gục trên tay lái, bả vai khẽ run, hình như là đang khóc.


Chu Thành Ngộ kêu tài xế dừng xe, anh đẩy cửa đi xuống. Sau khi đến gần, anh nghe được tiếng khóc khẽ của Lê Nhược. Cô là người phụ nữ không có tim phổi, nếu không phải thật sự bị tổn thương, có lẽ sẽ không khóc như vậy.


Chu Thành Ngộ đứng bên cạnh xe cô mấy phút, người bên trong cũng chưa ngẩng đầu.


Ngón tay anh ở trên cửa xe gõ gõ:" Lê Nhược."


Lê Nhược ngỡ rằng mộng, không phản ứng.


Lại một thanh âm kêu Lê Nhược truyền tới, cô ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, không nghĩ đến sẽ là Chu Thành Ngộ.


" Vợ anh đâu? Sao không cùng anh về nhà?"


Chu Thành Ngộ:" Không lĩnh chứng."


Nước mắt Lê Nhược vốn muốn chảy xuống lại gượng ép trở về, cô nín khóc mỉm cười, khuôn mặt trong nháy mắt rạng ngời, cô tỏ ý anh lùi về sau.


Chu Thành Ngộ lui về sau một bước. Lê Nhược đẩy cửa xuống xe, trực tiếp nhào vào ngực anh, ủy khuất cực kỳ:" Ông xã, anh nhớ ra em rồi có phải không?"


Chu Thành Ngộ bị cô ôm lấy, cả người cũng cứng ngắc, lại không đẩy cô ra:" Buông tay, tôi không phải chồng cô."


Lê Nhược:" Không có lĩnh chứng chính là sau này anh sẽ là của em."


Cô dùng tất cả khí lực ôm anh, rất sợ anh rời đi.


Trong lòng Chu Thành Ngộ đều là nghi ngờ:" Chúng ta quen nhau thế nào?"


Lê Nhược:" Coi mắt nha, là anh vừa ý em, nếu không cũng không cùng em lĩnh chứng."


Chu Thành Ngộ:"..."


Nhất định là nói nhảm.


Anh tự nhiên muốn cùng một người phụ nữ đi đăng ký kết hôn?


Lê Nhược tự mình nói tiếp:" Sau đó chúng ta ở chung một nhà, ngủ trên cùng một cái giường. Em mỗi đêm đều bắt nạt anh, ngủ trên gối anh, đem chân đè lên người anh, tất cả chúng ta đều đã làm."


Chu Thành Ngộ im lặng nhìn người phụ nữ trong ngực, hiện tại lại bắt đầu ăn nói lung tung.


Làm qua?


Anh vỗ vỗ bả vai cô:" Buông ra nói chuyện."


Lê Nhược lắc đầu, bắt đầu làm nũng:" Không muốn." Sau đó cô nói thật dễ nghe:" Anh để cho em ôm một lúc có được không? Trước khi anh đến, em còn cho anh đã lĩnh chứng rồi."


Chu Thành Ngộ:" Tôi không mất trí nhớ, cũng không nhớ ra được cô."


Lê Nhược nằm ở trong ngực Chu Thành Ngộ, hơi thở trên người anh đều là mùi cô quen thuộc.


Cô không lên tiếng. Bắt đầu suy nghĩ phải thế nào nói những chuyện đã trải qua giải thích hợp lí.


Nếu như nói thật, Chu Thành Ngộ khẳng định không tin, sẽ cảm thấy cô điên rồi. Hơn nữa cô cũng không thể nói cho người khác biết sự tồn tại của Tiểu Hoa Hồng và Tiểu Ma Diệp.


Chu Thành Ngộ muốn đem cánh tay cô lấy xuống, bị cô ôm như vậy dần dần hô hấp của anh không quá ổn.


Nhưng mười ngón tay của Lê Nhược nắm chặt, anh kéo thế nào cũng không ra.


" Lê Nhược, cô có thể hay không nói thật với tôi?"


Lê Nhược đột nhiên nghĩ đến biện pháp:" Là như vậy, em mỗi đêm đều nằm mơ, mọi việc đều có liên quan đến anh, mỗi một chi tiết em đều nhớ. Đôi lúc em không biết đâu là mộng, đâu là thực. Mấy ngày trước em còn ở nước ngoài xem phim, nhưng sau khi tính mộng em thật sự muốn anh. Sau khi trở về nào ngờ anh lại muốn cùng người khác coi mắt."


Sau đó giải thích cái túi xách cùng vòng tay kia:" Là ở trong mộng anh tặng em, sau đó em lại đi cửa hàng thấy trong tiệm có đồ giống nhau như đúc, em liền mua. Những chuyện năm cấp ba ấy cũng là do anh trong mộng nói với em, em cũng khong biết có thật hay không."


Chu Thành Ngộ tin cái giải thích này. Nếu không thì nói thế nào cũng không giải thích được. Bởi vì năm cấp ba ấy có một số việc ngoại trừ chính anh ra ai cũng không biết.


" Hình trong điện thoại di động của cô là sao?"


Lê Nhược bịa tiếp:" Bạn khuê mật của em học cùng lầu với anh. Có lần em đến trường tìm cô ấy, kết quả là thấy anh chơi bóng rổ, sau đó liền chụp rất nhiều. Còn chuyện anh cự tuyệt Trần Hi và chuyện Chu Nghiêu Nghiêu thu phí qua đường là trong mộng anh nói với em."


Cô ngẩng đầu nhìn anh:" Thật sự có chuyện này?"


Chu Thành Ngộ:" " Ừ."


Lê Nhược cảm giác thái độ của anh không lạnh như trước, sợ biến khéo thành vụng. Cô quyết định, nếu quả thật có cơ hội cùng Chu Thành Ngộ một lần nữa, cô sẽ đối xử thật tốt với anh.


Cô vội vàng buông anh ra:" Thật xin lỗi, vừa rồi bị mất khống chế."


Vẻ mặt cô nhìn qua cũng đường đường chính chính:" Em không nghĩ đến người em thầm mến lúc đi học lại xuất hiện trong mộng của mình. Sau đó em lại đem mộng tưởng thật, làm thế nào cũng không thoát ra được. Thật xin lỗi, tạo phiền phức cho anh."


Chu Thành Ngộ nhất thời không nói gì, một lúc lâu sau anh mới hỏi:" Có muốn đi vào ngồi một lát hay không?"


Anh khách sáo mời như thế khiến cho Lê Nhược thụ sủng nhược kinh. Lần này cô không hớn hở ra mặt mà hỏi lại:" Có thuận tiện hay không? Có quấy rầy công việc