Nói thật thì Phó Diệc Sơ có chút không yên tâm khi giao Phó Mây Kỳ cho Lâm tổng.
Hắn cứ cảm thấy làm vậy sẽ không được tốt cho lắm, cứ giống như môi giới vậy.
Nếu đêm nay thật sự xảy ra chuyện gì, sáng mai nhị ca tỉnh lại, phát hiện ra lại trách hắn cả đời thì sao. Hắn sao còn mặt mũi mà nhìn nhị ca được nữa!
Mặc dù, đúng là bọn hắn có ý tứ muốn giao hảo với Lâm Thi Hoa, nhưng cũng không thể mơ hồ đem nhị ca bán đi như vậy.
Bất đắc dĩ, Phó Diệc Sơ lại tiến lên, mạnh mẽ kéo Phó Mây Kỳ đi. Bất quá trên người Phó Mây Kỳ như dán keo vậy, có kéo cỡ nào cũng không tách được. Ngược lại càng bám chặt Lâm Thi Hoa hơn, sống c.h.ế.t không buông!
"Tam thiếu, ngươi nhìn xem! Cũng không phải ta không đồng ý cho ngươi đưa người đi, mà hắn vốn không muốn đi với ngươi!
Thôi! Ngươi đừng ép buộc hắn nữa. Tối nay để ta chăm hắn cho."
"...."
Phó Mây Kỳ say khướt, bám mãi không buông Lâm Thi Hoa, cả người dán chặt vào nàng, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn, yên tĩnh.
Hoàn toàn không thể kéo ra, cũng không thể chia rời được hai người họ. Điều này khiến Phó Diệc Sơ tức đến mức muốn chửi người.
Nếu không phải có Lâm tổng ở đây, hắn thật muốn dùng bàn tay thần chưởng của mình, tát tỉnh ông anh ma men này dậy!
Cuối cùng Lâm Thi Hoa trực tiếp bảo vệ sĩ của mình đưa Phó Mây Kỳ đi, Phó Diệc Sơ muốn ngăn cũng không ngăn được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nhị lên xe của phú bà, dần dần biến mất trong màn đêm.
Hắn quay đầu, rút điện thoại ra, bi phẫn nhắn một câu:
"Cả nhà ơi! Ai hiểu nỗi lòng ta! Nhị ca bị phú bà mang đi rồi, giờ phải làm sao đây?
Nếu xảy ra chuyện gì, sáng mai anh ấy tỉnh lại có trách ta không? Lâm tổng còn có nhiều vệ sĩ ngăn cản, ta thực sự cũng lực bất tòng tâm a…"
Trong nhóm, người nhà Phó gia đều chấn kinh. Bọn hắn biết họ hôm nay chơi bời quá mức, không ngờ lại định qua đêm bên ngoài luôn.
Diễn biến này có phải quá nhanh rồi không, thế này thực sự ổn chứ? Say rượu rất dễ làm loạn, hai người họ lại đang có hảo cảm với nhau nữa. Có khi nào mượn rượu tỏ tình không? Cô nam quả nữ ở cùng nhau, với cả say say thế này rất dễ xảy ra chuyện không nên a!
Mọi người ngươi một câu ta một câu thi nhau bàn tán. Tất cả đều lo rằng Phó Mây Kỳ tỉnh lại sẽ hối hận vì quyết định này.
Phó Hoài Yến đột nhiên xen vào, ngắt lời họ.
"Đều là người lớn rồi, phải chịu trách nhiệm về việc mình đã làm. Ta cảm thấy hắn không phải không muốn, ngược lại là cầu còn không được a."
Lời này nói ra thấy cũng có lý, nhị ca bộ dáng xác thực rất nguyện ý. Thật sự có chút không đáng tiền.
Phó Hoài Yến trả lời xong tin nhắn, đột nhiên lại nhìn thấy nội dung trên đầu Tô Vãn.
【 Chắc sẽ không phải phải đợi đến lúc Phó Mây Kỳ có lần đầu tiên rồi mà Phó Hoài Yến vẫn còn là trai tân tuổi già đi?
Nếu mình nhớ không nhầm thì hắn vẫn còn zin nha, là một lão xử nam lớn tuổi mà vẫn chưa ăn qua trái cấm. Thậm chí ngay cả tình nhân cũng không có luôn!
Có khi nào là do hắn không được không nhỉ? Chậc chậc chậc.】
"...."
Phó Hoài Yến xem xong liền muốn thổ huyết! Sớm muộn gì hắn cũng bị Tô Vãn Kiều làm cho tức chết!
Hắn đột nhiên tiến đến, ôm nàng từ phía sau, khiến nàng giật nảy mình.
Sau đó nàng mới ý thức được bị bại lộ tiếng lòng, xấu hổ không thôi.
Đang nghĩ xấu cho đối phương, ngước lên liền thấy đối phương ngay trước mặt. Quan trọng người ấy còn có thể đọc được tiếng lòng của nàng nữa. Thử hỏi có thể không ngại ngùng sao được!
Giọng nam trầm thấp, đầy thú vị vang lên bên tai nàng: "Kiều Kiều, em đang nghĩ cái gì không lành mạnh vậy."
"...." 【 Xác thực không khỏe mạnh, không thể vượt qua kiểm duyệt.】
Tô Vãn Kiều thực sự không kiểm soát được mình đang nghĩ gì.
Nhiều khi suy nghĩ không tự chủ mà nảy ra, nên nàng cũng cứ mặc kệ, dù sao anh ta cũng không phải lần đầu nghe thấy, còn có thể làm gì được mình chứ.
Phó Hoài Yến cảm thấy cần phải làm sáng tỏ hiểu lầm, phải nói rõ ràng cho nàng biết, mình rốt cuộc được hay không.
Anh lại thì thầm bên tai nàng: "Nếu em thật sự muốn biết anh được hay không, không bằng tự mình đến thử đi."
"!!!!"
"Vẫn là thôi đi, cái này có chút không tốt."
【 A a a! Thật sự được sao! Chảy nước miếng! Chảy nước miếng!】
Tô Vãn Kiều bất lực, sao mình có thể tâm khẩu bất nhất đến mức này!!
Thật sự muốn tìm chỗ nào đó chui vào cho đỡ quê! Nàng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn đối phương.
Phó Hoài Yến không nhịn được mỉm cười, sau đó lại cười lớn một cách sảng khoái, không thể ngừng lại được.
Tô Vãn Kiều miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo thế kia trông thật buồn cười. Ngoài miệng thì nói không muốn nhưng trong lòng lại rất thành thật haha. Có nữ nhân này bên cạnh, anh thấy cuộc sống mình thật vui vẻ và sống động hơn nhiều.
Phó Hoài Yến giọng trầm thấp, nhìn nàng nói một cách đầy dịu dàng: "Chúng ta cùng thử xem nhé, tối nay ngủ cùng nhau được không? Lão nhị cũng đã ôm được mỹ nhân rồi, em cũng không nỡ để anh một mình phòng đơn gối chiếc đúng không?"
【 Chỉ là đi ngủ thôi sao? Ha ha, gan lớn thật! Dám dụ dỗ một người phụ nữ mạnh mẽ như ta.】
"...."
Phó Hoài Yến không nhịn được bật cười thành tiếng.
Anh trực tiếp cởi áo sơ mi, lộ ra cơ bụng săn chắc hoàn hảo của mình.
Không đợi Tô Vãn Kiều kịp phản ứng, ngay lập tục ôm lấy đối phương vào phòng .
Một đêm không ngủ.
——————————
Một bên khác.
Sáng hôm sau, Phó Mây Kỳ tỉnh dậy, trong người cảm giác đau đầu khủng khiếp. Hắn nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn. Điều đáng sợ hơn là trên người hắn không một mảnh vải che thân, trên cổ còn dính đầy vết son, khiến hắn trợn tròn mắt.
Đây là đâu? Đâu là đây???
Không lâu sau, có người hầu vào chuẩn bị cho hắn một bộ vest hàng hiệu, kiểu dáng không giống với bộ hôm qua hắn mặc.
Phó Mây Kỳ kéo một người hầu lại hỏi nhỏ, bộ đồ hôm qua của mình đâu rồi.
Người hầu nói, Lâm tổng bảo bị xé rách rồi, để bọn hắn chuẩn bị bộ mới.
"....."
Cái gì thế này!!!
Điều đáng sợ hơn là, hắn nhận ra, mình đang ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, không phải nhà mình.
Phó Mây Kỳ hoàn toàn không nhớ nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng sau khi xem điện thoại, hắn trực tiếp đơ người tại chỗ, toàn thân như bị đóng băng.
Trên màn hình hiển thị tin nhắn của Lâm Thi Hoa:
"Chào buổi sáng ngoan xinh yêu của chị, tối qua cưng tuyệt lắm."