Phó Diệc Sơ mặc dù nói không thích Đường Dư, nhưng hắn cũng không hy vọng nàng ấy bị ảnh hưởng bởi chuyện này, càng không muốn để nàng ấy bị tổn thương bởi dư luận.
Hắn nhất định phải giúp nàng giải quyết vấn đề này.
Hơn nữa, bởi vì nghe được tiếng lòng của Tô Vãn Kiều, mà bây giờ tâm trạng của Phó Diệc Sơ đối với Đường Dư bắt đầu trở nên phức tạp.
Trong nội dung tiếng lòng của đại tẩu, cảnh tượng m.á.u me đẫm m.á.u đó chẳng lẽ chính là kết cục cuối cùng của mình ư?
Phó Diệc Sơ không nghĩ tới mình trong kịch bản lại người ta g.i.ế.c c.h.ế.t rồi chặt xác.
Rốt cuộc là ai đã ra tay? Là ai có thâm thù đại hận với hắn như vậy? Là ai muốn đẩy mình đến chỗ c.h.ế.t như thế? Đến c.h.ế.t rồi vẫn không được toàn thây!
Hắn nhất định phải tìm ra kẻ đã g.i.ế.c mình, mối thù này hắn nhất định không thể bỏ qua.
Mặc dù những chuyện này chỉ là dự báo trước, trong tương lai kịch bản này không chắc chắn sẽ xảy ra.
Nhưng nếu không đề phòng thì nhất định sẽ xảy ra, giống như kẻ nội gián trong công ty, dự án đấu thầu bị cướp, hết thảy mọi thứ đều có thể xảy ra.
Lần trước, đại tẩu nói phó tổng giám đốc Bạch là nội gián trong công ty. Hắn đã cho người thu thập bằng chứng liên quan đến việc này rồi.
Một khi tra ra được điều gì. Hừ! Phó tổng giám đốc Bạch người xong đời rồi.
Chờ khi có đầy đủ tang chứng vật chứng, hắn sẽ đem chuyện này giao cho đại ca xử lý.
Bây giờ càng lúc càng xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn phải xử lý cẩn thận mới được.
Phó Diệc Sơ hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
"Ta đồng ý cùng Đường Dư đi xem mắt. Nhưng ta không đảm bảo trước là hai chúng ta sẽ có kết quả. Đại ca cùng đại tẩu cũng đừng trông mong gì."
Tô Vãn Kiều gật đầu, nàng không quan tâm liệu Phó Diệc Sơ và Đường Dư có đi đến cuối cùng được hay không.
Chẳng qua nếu Phó Diệc Sơ có thể cho Đường Dư một cơ hội, coi như là đền đáp tình cảm của tiểu cô nương luỵ tình này vậy.
Nếu bọn hắn đồng ý gặp nhau, nói không chừng mọi chuyện sẽ khác đi.
Nếu Phó Diệc Sơ thực sự thích Đường Dư, sau này nghĩ lại những lời mình nói lúc nãy, khẳng định sẽ hối hận tự vả vào mặt mình.
Tô Vãn Kiều nói thêm: "Ân, đến lúc đó có vấn đề gì thì đại ca ngươi sẽ nói cho ngươi biết. Ngày mai đi xem mắt, liệu mà đối xử tốt với cô nương nhà người ta, nghe rõ chưa?"
Phó Diệc Sơ gật đầu, nếu đã đồng ý đi xem mắt, hắn nhất định sẽ tôn trọng Đường Dư.
"Đường Dư là cô nương tốt, hi vọng ngươi biết mà cố gắng trân trọng nàng. Dù sao ta vẫn tin tưởng, nếu như ngươi bỏ lỡ nàng, ngươi sẽ không tìm được người tốt hơn đâu."
Tình cảm Đường Dư dành cho Phó Diệc Sơ thực sự rất đáng quý.
Tuy không đến được với nhau thì thật đáng tiếc, nhưng thân là anh cả, hắn cũng chỉ có thể tìm cách vun vén, tác hợp cho hai đứa. Quyết định cuối cùng vẫn là ở trong tay Phó Diệc Sơ.
Sau đó, Tô Vãn Kiều để lại không gian riêng tư cho hai anh em Phó gia tâm sự, còn mình thì về phòng nghỉ ngơi.
Phó Hoài Yến kể cho Phó Diệc Sơ về việc Tô Vãn Kiều đã biết họ có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng ấy.
"Sau này ngươi phải càng thêm tôn trọng đại tẩu hơn. Không biết thì cũng phải khiêm tốn nhờ vả, đừng như trước kia mắt cao hơn đầu, thái độ thì hỗn láo.
Để ta mà phát hiện ra ngươi vẫn giữ thái độ như trước kia với đại tẩu ngươi, đừng trách người làm đại ca này đối với ngươi không khách khí."
À há!
Phó Diệc Sơ nhìn Phó Hoài Yến với ánh mắt quái dị. Trước đây đại ca đối với đại tẩu thái độ cũng đâu có tốt đâu. Thậm chí còn tệ hơn hắn nữa là.
Hai người tuy là vợ chồng nhưng trong nhà ai mà không biết, quan hệ vợ chồng bọn hắn nhạt như nước ốc, còn không bằng người xa lạ nói chuyện với nhau nữa là.
Giờ đại ca đã thay đổi hoàn toàn, thái độ cũng triệt để quay xe. Đối xử với đại tẩu cũng tốt hơn không ít. Thật là khiến người ta ngạc nhiên mà trố mắt nhìn à nha!
"Ta đã biết, đại ca. Bất quá ta thấy ngươi cũng nên đối xử tốt với đại tẩu đi. Ngươi là chồng cũng quá vô trách nhiệm rồi.
Bên ngoài có ai mà không nói hai người các ngươi đều không có tình cảm. Là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi!
Đại tẩu về đây liền bị lạnh nhạt đủ điều, đủ để thấy được ngươi đối với cuộc hôn nhân này tệ đến mức nào. Thật quá thất bại rồi a!"
Phó Hoài Yến cũng bị những lời nói khó nghe này làm cho ngượng hết cả mặt.
Bất quá Phó Diệc Sơ nói đúng chứ không có sai. Hắn thật sự không đủ trách nhiệm, đối xử với Tô Vãn Kiều không tốt.
Dù đã cố gắng bù đắp, nhưng không thể xoá nhoà những chuyện đã xảy ra trước đây.
Bất quá, nói gì thì nói, mình vẫn là đại ca của hắn. Nào có việc để đệ đệ nhà mình chỉ mũi dạy cách làm việc bao giờ.
Hắn có chút không phục nói: "Ngươi thì biết cái gì! Lớn đầu rồi mà còn chưa có bạn gái, căn bản không có tư cách phát biểu ý kiến."
Phó Diệc Sơ đảo mắt, mình tuy chưa từng yêu ai nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu a.
"Đại ca, có không giữ mất tiếc ghê! Ngươi bây giờ phải biết sửa chữa, trân trọng đại tẩu nhiều vô. Cứu rỗi mối quan hệ này đi!
Nếu có gì không rõ thì ta có thể làm quân sư tình yêu, chỉ dẫn đôi điều cho đại ca.
Ngươi phải nhanh chóng hàn gắn mối quan hệ với chị dâu trước khi quá muộn, bây giờ tiến thêm một bước cũng khó như lên trời rồi."
"...."
Không ngờ lại bị thằng nhóc này đoán trúng. Thực là thẹn quá hoá gian, tức đến nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được muốn đánh hắn ta ghê.
Ánh mắt Phó Hoài Yến như muốn g.i.ế.c người, hắn căn bản không thèm che giấu được, tức giận nói.
"Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ? Làm thế nào để quan hệ giữa ta và Kiểu Kiều tiến thêm một bước. Chí ít có thể hàn gắn được một chút quan hệ cũng được!"
Hiện tại trong mắt Tô Vãn Kiểu chỉ cầu vinh hoa phú quý. Không cầu chân tình.
Chỉ khi thấy tiền thì hai mắt nàng mới toả sáng. Còn khi nhìn thấy hắn thì lại trở nên vô cảm, không có chút cảm xúc nào.
Làm thế nào để nàng ấy nhìn thấy hắn thì hai mắt cũng sáng lên đây?
Chẳng lẽ hắn tắm xong rồi dán tiền quanh người, mỗi tối qua phòng Tô Vãn Kiều xoay vài vòng cho Tô Vãn Kiều đếm, sẵn lấy sắc dụ nàng để nàng si mê hắn. Không để nàng có ý định rời xa hắn nữa.
Hắn thật sự không muốn cùng Tô Vãn Kiều ly hôn a. Điều này hắn nhất định phải nói rõ với nàng, không để nàng bị kịch bản làm cho hiểu lầm.
Phó Diệc Sơ bình chân như vại nói:
"Ta cảm thấy cần phải để cho người ngoài thấy rằng quan hệ vợ chồng của các ngươi đã hòa hợp. Lên mạng mua vài tài khoản viết mấy bài về tình cảm của hai người, tạo hiệu ứng đảo ngược. Như vậy danh tiếng không phải đã được xoay chuyển rồi sao?
Nhưng quan trọng nhất vẫn là bị truyền thông chụp được cảnh hai người đi cùng nhau. Như vậy mới có chủ đề để mọi người bàn tán.
Bây giờ nhị ca đang vào đoàn phim, đại ca đại tẩu các ngươi vào thăm huynh ấy, sẵn phô ra một ít cơm chó, như vậy chẳng phải là được rồi ư?
Nhị ca đang là ảnh đế nữa, tầm ảnh hưởng không nhỏ, danh tiếng của nhị ca có sẵn thế kia không dùng thì phí.
Vừa mang tiếng thơm anh em ruột tình thâm, vừa show được cho truyền thông thấy cảnh hai người ân ái. Một mũi tên trúng hai con nhạn. Tiện quá còn gì!
Sau đó ngươi lại làm một số việc khiến đại tẩu cảm động, ta nghĩ đại tẩu nhất định sẽ tha thứ, chấp nhân hàn gắn lại mối quan hệ hai người.
Dù sao thì con người ai cũng sẽ có cảm xúc cả thôi. Đại ca cứ dùng biện pháp tấn công dồn dập vào, đại tẩu sẽ cảm động ấy mà."
Phó Hoài Yến nghe vậy không khỏi gật đầu. Không ngờ đệ đệ ngu ngốc nhà mình đưa ra mấy biện pháp nghe cũng hợp lý đấy.
Cá nhân hắn thấy làm theo cách nào cũng khả thi, hai vợ chồng đến đoàn phim thăm lão nhị, sẵn thả một ít cẩu lương để cứu vãn thanh danh.
Biết đâu có thể thừa cơ hội này có thể hàn gắn quan hệ với Tô Vãn Kiều. Hắn muốn nói rõ suy nghĩ của mình với nàng, hy vọng hai người có thể sống hòa thuận với nhau.
"Được, ta đã hiểu."
Phó Diệc Sơ chuyển chủ đề sang chuyện công ty có nội gián mà trước đó Tô Vãn Kiều có nhắc nhở cho hắn.
Bấy lâu nay, hắn đã tìm được bằng chứng về việc phó tổng Bạch bán rẻ công ty.
Ngoài ra, giám đốc Cao đã bị sa thải, nhưng ông ta đã bán kỹ thuật của công ty cho công ty đối thủ.
Cho nên việc khẩn cấp bây giờ là làm sao để khắc phục tổn thất, điều này buộc hắn cần phải bàn bạc rõ ràng với Phó Hoài Yến mới được.
Khi Phó Hoài Yến thấy bằng chứng về phó tổng Bạch, trong lòng cũng giật mình không thôi.
Không ngờ một người làm việc lâu năm trong công ty như vậy lại là kẻ phản bội, còn là nội gián ẩn giấu sâu như vậy nữa chứ.