Xuyên Thành Kẻ Sống Không Quá Ba Chương?

Chương 14: Bát hoàng tử



Bãi triều, Hạ Tinh Sương được hoàng đế cho ở lại.

Kẻ trên người dưới, cung điện trang nghiêm, rộng lớn. Giọng lão hoàng đế không lớn không nhỏ, vừa vặn vang lên cả điện.

"Hạ Thái sư, ngươi nên nhớ, lời ngươi đã nói ra thì không thể rút lại được."

Hạ Tinh Sương vẫn đứng đó, đầu hơi cúi xuống, tiếng nàng lạnh nhạt, êm êm như tiếng nước, "Thần hiểu rõ."

"Thế thì sao ngươi vẫn lựa chọn xuất quân xuống phía Nam nghênh chiến? Ngươi vốn là người chức cao vọng trọng, là nhân tài hiếm có, lại còn thân nữ nhi. Trẫm không phải là có ý khinh bạc ngươi, nhưng việc ngươi làm như vậy, e là..." Lão hoàng đế ẩn ý nhìn nàng.

Hạ Thái sư hơi ngẩng đầu lên, cười nhẹ. "Thần hiểu ý của người. Người đang e ngại thần, sợ thần có ngày sẽ giống với Võ Đế năm xưa."

Tần Đế nhìn nàng, không nói gì.

Cũng có nghĩa là nàng đã nói đúng.

Suy cho cùng, người đứng ở nơi trên trời, thì trong lòng vẫn có gì đó đề phòng, cho dù chỗ ngồi có vững, thì không thể thoải mái ngồi vui vẻ cười đùa với ngàn mỹ nhân giai lệ.

"Bệ hạ yên tâm, thần chỉ muốn cho đất nước được thái bình, dân chúng được an cư lạc nghiệp. Bệ hạ là bậc "cửu ngũ chí tôn, là chân long chi tử". Thần không dám vọng tưởng, cũng không thể vọng tưởng nổi." Hạ Tinh Sương quỳ gối xuống, lạy một cái xuống đất, tiếng va chạm giữa trán nàng và sàn vang lên, không lớn, nhưng cũng đủ mạnh.

"Trẫm chỉ nói như vậy, ngươi không cần phải suy nghĩ sâu xa. Đứng lên đi." Tần Đế thấy biểu hiện của nàng, giọng điệu cảm giác nhẹ nhõm hơn chút ít.

Hạ Thái sư đứng lên, lại nghe từ phía trên tiếng nói của lão.

"Hạ Tinh Sương, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi nhỉ?"

"Bẩm, tháng vừa rồi thần tròn hai mươi." Hạ Tinh Sương đáp.

"Hai mươi à, tuổi này là có thể lập gia đình được rồi. Không biết ngươi có mối hôn sự nào chưa?"

Hỏi như vậy, không khác gì muốn nàng rời khỏi triều chính, chăm lo cho gia đình sao?

Hạ Tinh Sương lắc đầu, "Bẩm chưa. Thần hiện tại chưa muốn lập thất, cho dù muốn cũng không có ai thần cảm thấy có thể dựa dẫm vào. Đất nước chưa thực sự yên ổn, thần chưa dám nghĩ cho chuyện riêng cỏn con này."

Người như nàng, máu tanh nước cặn, là cái gì đó rất bình thường. Tuổi thơ nàng trong đầu chỉ có chuyện đấu đá trong cung, diệt sạch kẻ gian, quả thực chưa từng nghĩ tới sẽ có khúc này.

"Ngươi nghĩ như vậy, cũng không phải là xấu. Người như ngươi, ta vẫn muốn giữ thêm vài năm."



"Cảm tạ bệ hạ đã khen."

...

Hạ Tinh Sương bước ra ngoài, dưới bóng cây đằng xa có một người đang đứng. Nhìn thấy nàng, hắn liền chạy tới. Nàng nhìn thấy hắn, trên mặt không tỏ ra thái độ.

"Sư phụ. Người có biết ta chờ người lâu lắm không?" Tần Lãng nhìn nàng, thở hồng hộc, khí chất thiếu niên tỏa ra khắp người hắn.

À, nói đúng hơn là hào quang nam chính được phát ra chói lọi.

Hạ Tinh Sương không nhìn hắn, mà quay người nhìn về phía điện nơi nàng vừa đi ra ngoài.

"Bát hoàng tử, làm phiền ngươi hãy xưng hô cẩn trọng."

Tần Lãng nghe xong hơi ngượng ngùng, "Hạ Thái sư."

Nàng cùng hắn đi một đoạn đường, "Bát hoàng tử. Người có chuyện gì sao?"

Bát hoàng tử đáp: "Ta không có chuyện gì mà chờ người thì người có cảm động không?"

Hạ Thái sư: "..."

Tần Lãng không thấy nàng đáp, liền cảm nhận rằng nàng không hề quan tâm, nên không giả vờ nữa.

"Hạ Thái sư, lần này người quyết định sẽ xuống phía Nam thật sao?"

Hạ Tinh Sương gật đầu.

"Nơi đó nguy hiểm, núi non hiểm trở. Người... Ta... ta không nỡ để ngươi đến nơi như vậy." Tần Lãng bước nhanh vài bước, rồi đứng trước mặt nàng, không cho nàng đi.

Hạ Tinh Sương nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như vậy, "Ý vua đã quyết, không thể thay đổi."

"Thế thì ra đi xin phụ hoàng..."

"Không cần. Là ta tình nguyện, không khiến Bát hoàng tử nhọc lòng thêm vì ta." Hạ Tinh Sương bước ngang qua người hắn, "Thứ lỗi cho ta không để đi cùng người, ta phải về trước."



Tần Lãng nhìn nàng đi càng ngày càng xa, đôi mắt nhìn nàng ban nãy hoàn toàn biến mất.

Nữ nhân như Hạ Tinh Sương, phải giành được lấy. Như vậy, hoàng vị, sẽ nắm chắc được thêm vài phần.

...

"Phù... phù... phù..."

Trong căn phòng bếp, khói bốc lên cả gian, xen lẫn là mùi thơm của thức ăn.

"Oa! Cô nương, không ngờ có ngày em sẽ được nhìn thấy cô nương nấu ăn đó ạ!" Minh Anh nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.

An Ly thổi phù lấy miếng thịt cho bớt nóng, sau đó cho vào trong miệng, gật gù rồi bê nồi thức ăn ra.

"Chỉ là ở chỗ này chán qua nên ra nấu thử cho bớt buồn thôi. Với lại cũng chả phải là món gì phức tạp." Cô đi lấy đĩa để lấy đồ ăn ra.

Chỉ cần có mặt cô ở nhà, thì hôm đó người nấu ăn chắc chắn sẽ là cô. Bởi vì cô khá thích nấu ăn, mà đi học, ở ký túc xá, món duy nhất có thể nấu chính là mì tôm. Miễn là có người rửa chén, thì nấu ăn không là vấn đề.

"Em thấy cô nương đỉnh lắm luôn ạ! Em chỉ biết đi theo người, làm mấy cái linh tinh thôi." Minh Anh nhỏ giọng.

"Có gì ta dạy ngươi." An Ly đi lau tay hết dầu, "Cơ mà, nấu hơi nhiều, mà có mỗi ta với em, ăn sẽ không hết."

"Có gì mà hết với không hết thế?"

Từ bên ngoài căn bếp, có người đi vào, nàng ta nhìn cô đầy nhem nhuốc, đột nhiên bật cười.

"Hạ đại nhân, người đã trở về."

"Ừ. Ngươi tự nấu?" Hạ đại nhân nhìn mấy món trên đĩa.

Minh Anh nhanh nhảu nói, "Đại nhân không biết đâu, cô nương đã dành nguyên chiều để nấu đó ạ!"

"Vài món đơn giản thôi, nếu người không chê, thì có thể ăn với chúng ta." An Ly mời xã giao.

Hạ Tinh Sương nghe xong, đi ra ngoài phòng bếp.

"Được thôi. Kêu người mang lên bàn ngoài kia đi."