Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ

Chương 17: Bất ngờ trên giường ngủ.



Hạ Nhược Vũ cũng nhận ra tình hình không ổn. Chạy lại vạt áo của Duật Vân mà núp quan sát bên ngoài.

" Ngươi đó, biết sợ mà chạy về rồi sao? Sao không chạy ra chỗ con hổ mà gầm ghè như này làm với tao ấy. Trốn chỗ này làm gì?"

" Xì, ngươi làm như ta ghê gớm lắm đấy. Ta có phải Tề Thiên Đại Thánh đến cả hoàng thượng ở thiên cung cũng dám đánh đâu. Ta chỉ là con mèo hiểu tiếng người thôi."

Hạ Nhược Vũ ào cào áo hắn vài cái. Hình như Duật Vân hiểu lầm ý của cái hành động đó, hắn cầm gáy y lên cà chớn.

" Ngươi vậy mà cũng gan gớm. Kêu ta ném ngươi vào đó sao? Được thôi, bổn vương thành toàn cho ngươi."

Trong lúc cục diện đang loạn lạc, một con mèo như tên lửa bay đến trước mặt con hổ. Không phải trước mặt mà thẳng đầu con hổ mà rơi xuống.

Meow!!

Có kẻ muốn hãm hại mèo nhỏ!!! Mau cứu!

Binh lính bao vây con hổ thành vòng tròn, nhìn thấy con mèo lạ xuất hiện cũng không kinh ngạc. Một người đứng đầu lên tiếng.

" Con mèo kia của vị nào mau bắt nó ra chỗ khác cho cấm quân hành sự."

Duật Vân ngồi từ xa hô to: " Các ngươi tránh ra một bên cho bổn vương chiêm ngưỡng tài năng của con mèo bổn vương nuôi. Chết người bổn vương chịu!"

" Nhưng Duật vương, chuyện này không phải là thứ để đùa. Nó có thể đe dọa đến tính mạng của bệ hạ."

" Các ngươi không nghe à. Chết người bổn vương chịu, mau tránh nhanh lên!"

Vị thủ lĩnh thở dài, nhìn lên phái cao nhất hai người mang chức trách lớn nhất đất nước đã rời đi mới an tâm. Ra lệnh quân lính sơ tán các vị quan viên thiểu thư, thiếu gia khác ra ngoài. Còn bên trong mặc kệ Duật Vân nghịch.

" Tên Duật Vân khốn nạn, sao ngươi lại ném ta vào đây chứ! Ta phải làm sao đây trời, ai đó cứu mèo đi."

Hạ Nhược Vũ chân tay run rẩy ngước nhìn con hổ. Con hổ to lớn kia cũng cúi xuống nhìn y, nhe nanh sắc bén ra đe dọa.

Grr!

Khè khè!

" Bỏ mẹ rồi, pha bày chơi tới bến luôn!"

Hạ Nhược Vũ căng hết cơ, nếu bây giờ mà dồn lực chạy có khi là thoát. Sau đó chạy thẳng đến chỗ tên Duật Vân kia để hắn sử lí con hổ. Haha, ta sẽ không bị nó cạp lại còn trả thù được hắn. Đúng là mũi tên trúng hai con nhạn.

" Coi ta đây!" Hạ Nhược Vũ kêu lên một tiếng lớn rồi nhảy lên đập bốp bốp vào mặt con hổ. Sau đó chạy đến chỗ hắn để trốn.

Con hổ không kịp né mà ăn trọn mấy cú đập, nó đau mà gào lên một tiếng. Hai chân trước giơ lên cao rồi đứng bằng hai chân sau.



" Hừ, chạy cái gì. Mau cút ra đó kêu con mèo to xác đó im cho ta. Nếu không thì hết cá khô cho ngươi ăn."

Duật Vân cầm mấy con cá khô trên tay mắc lắc. Hạ Nhược Vũ nhìn thấy con cá đó, đầu nảy ra một ý tưởng hay.

Y nhảy vồ lên cướp hai con rồi chạy lại chỗ con hổ. Duật Vân bị cướp mà nhếch mép cười.

Con mèo láu cá.

Hạ Nhược Vũ đặt một con trước mặt con hổ rồi lùi ra sau, gọi nó mấy tiếng.

Meo, meo.

" Này, chi ngươi một con. Đừng có làm loạn nữa."

Con hổ ngửi được mùi thơm Nó nhìn con cá rồi nhìn y, thấy y cũng có một con mới thè lưỡi ra liếm rồi gặm ngon lành.

Hạ Nhược Vũ tha con cá lại gần nó gặng chung. Hai con vật với hai cái kích cỡ khác nhau đang gặm hai con cá.

Nhìn vài ai cũng tưởng hai đứa nó là bạn với nhau không.

Duật Vân vỗ tay đi lại gần hai con mèo này. Hắn xoa đầu y rồi đi ra ngoài gọi người của đoàn xiếc vào nhốt thú lại.

Hạ Nhược Vũ nhìn hắn, có vẻ như hắn đã biết diều gì đó từ y rồi. Nhưng y không biết hắn đã biết cái gì, chỉ có thể tự nhủ bản thân phải chú ý hơn thôi.

Bữa tiệc bị gián đoạn nên đã kết thúc sớm hơn dự kiến. Hai người đi cùng với y và Duật Vân đã về từ trước. Chỉ còn lại y với hắn đi về sau.

Hạ Nhược Vũ nhớ lại lúc nãy. Hắn ém y như ném đồ chơi vậy, bàn chân y giơ lên đập bôm bốp vào đùi hắn coi như trả thù.

Mấy cái đánh với lực sát thương bằng không kia thì làm sao mà khiến hắn đau được. Nhưng Duật Vân vẫn giả bộ ôm đùi.

" Ngươi con mèo vô ơn này. Ta cho ngươi ăn uống, cho ngươi chỗ ở mà ngươi làm vậy với ta đó hả?"

Hạ Nhược Vũ khinh bỉ. Cái đánh này đánh lên người y còn không đau thì làm sao mà hắn thấy đau được?

Hạ Nhược Vũ quay đầu đi chỗ khác nằm ngủ. Ban nãy có gan lắm y mới ngồi chung mâm với con hổ to đó. Lúc đó y tưởng bản thán bị gặm nát rồi không chừng.

Về đến vương phủ. Duật Vân bế y lên rồi đi vô trong viện của mình. Hắn đặt y ở nệm rồi đi tắm rửa một phen.

Sau khi tắm xong, hắn lại bế y lên giường nằm. Có vẻ nghe việc ngủ chung với Hạ Nhược Vũ đã là thói quen của hắn rồi.

" Con mèo phiền phức, ngươi làm xáo trộn hết thói quen của ta rồi." Hắn nằm nghiêng người, tay chống đầu, tay chọc chọc má y.

Meo.



" Đùng có ăn cá của ta. Tên nam nhân xấu xí!"

" Sao ta cứ cảm thấy ngươi đang chửi ta không vậy?"

Duật Vân cũng đi ngủ ngay. Tạm thòi tha cho con mèo thúi nhiều chuyện này.

_____

Sáng hôm sau, Duật Vân theo thói quen dậy sớm. Hôm nay hắn cảm thấy giường hắn có chút lạ.

" Sao người mình nặng vậy?"

Hắn quay sang bên trái nhìn. Một cái chỏm đầu màu đen đang sát người mình.

Hắn đơ người quay thẳng đầu lại. Ngơ ngác lầm bầm.

" Mình ngủ mớ sao? Hay gặp ác mộng rồi?'"

Hắn lại nhìn sang trái tiếp. Lần này không còn là một chỏm đầu nữa, mà là nguyên một khuôn mặt của nam nhân đang nằm bên cạnh.

" Mẫu thân nó, tên này là tên nào đây?"

Duật Vân bật dậy, hắn hất chăn ra rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Ánh mắt chằm chằm sát khí nhìn sinh vật trên giường.

Hạ Nhược Vũ đang mơ màng ngủ thì bị một loạt động tác của Duật Vân làm cho tỉnh giấc. Mơ màng ngồi dậy dụi mắt.

" Duật Vân, có chuyện gì vậy?"

Y chưa tỉnh ngủ lắm nên cũng không nhạn ra tình hình hiện tại. Đến khi tiếng rút kiếm khỏi bao rồi kề vào cổ mình thì Hạ Nhược Vũ mới hồi thần, trợn mắt lên.

" Mẹ ơi, sao con lại thành thế này? Tên kia, ngươi làm gì với cơ thể của ta rồi!"

" Ta mới là người hỏi ngươi câu đó đấy! Ngươi là tên nào mà dám trèo lên giường bổn vương hả?"

"Hả? Trèo lên giường? Không phải hôm qua chính ngươi bế ta lên giường sao?" Hạ Nhược Vũ ngơ ngác, tên này đừng nói bị úng nào rồi đấy nhé.

" Xằng bậy, hôm qua bổn vương chưa từng bế một thứ gì lên giường..." Duật Vân hắn mới nhớ ra. Hắn không thấy con mèo của hắn đâu nữa, mà lại lòi ra thêm một cái nam nhân này.

" Không lẽ... Ngươi là... con mèo đó?" Duật Vân thu kiếm, đầu óc hắn chưa tiêu hóa bổi chuyện này. Ai nói cho hắn biết chuyện gì đi.

" Đúng rồi. Ta là con mèo mà ngươi suốt ngày đòi xem hai quả trứng của ta đây. Tên ân nhân không biết xấu hổ."

Bộp bộp bộp. Trên đầu Duật Vân xuất hiện ba tảng đá lớn đập vào. Gì chứ? Hắn chỉ chọc y một chút thôi sao qua miệng y lại thành tên biến thái rồi?