Trên bầu trời đêm, ánh trăng mờ nhạt rọi sáng con đường. Nhưng có lẽ nó sẽ không sánh bằng lễ hội hôm nay.
Đèn lồng đủ kiểu muôn sắc được bày biện ngăn nắp tại các sạp treo. Hạ Nhược Vũ nhìn mà mắt muốn nở hoa, đầu đầu cũng là những chiếc đèn lỗng xinh xắn.
Từ con thỏ, bông hoa hay con thú,... Tất cả đều được họa nên nhờ tay người thiết kế. Chúng được thắp sáng bởi một ngọn nến bên trong.
"Duật Vân, nhìn này cái nào cũng rất đẹp."
" Cái này, cái này với cái này. Ta cái nào cũng muốn hết!"
Hạ Nhược Vũ như đứa trẻ nhỏ thích thú khi được đi chơi. Duật Vân thì là người giám hộ cho y, hắn luôn thủ trong tay mấy lượng bạc nhỏ đề mua đồ.
" Từ từ thôi, cẩn thận vấp bây giờ."
"Ngươi nhanh lên đi. Sắp tới giờ rồi!"
Hạ Nhược Vũ kéo tay Duật Vân đi, nhưng hắn có cảm giác như y đang đeo lên một lớp mặt nạ vậy. Nụ cười thật gượng gạo.
Cả hai cùng mua hai cái lồng đèn. Cùng nhau viết lên ước mơ của mình rồi chuẩn bị thắp nến.
" Sap den roi, chuan bi thoi."
" Năm!"
"Bốn!"
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
Hàng ngàn hàng vạn đèn lồng được thả lên trời. Từng chiếc đèn như chú đom đóm soi sáng cả một vùng trời. Ánh đèn lấp ló sau khung đèn, cảnh người người thả chúng cũng thật đẹp làm sao.
" Thật đẹp!"
" Đây là lần đầu tiên ta thấy cảnh này. Còn đẹp hơn khi được nhìn trực tiếp!"
" Lan dau tien?"
Hạ Nhược Vũ gật đầu, y lại nhớ lại kiếp trước của bản thân nữa rồi.
" Ta trước đây luôn bận rộn, thời gian chơi cũng không có nên chưa một lần nào ta đi xem cả. Thậm chí đến pháo hoa cũng chưa bảo giờ thấy."
Duật Vân không nói gì, hắn chỉ lặng lẽ nắm lấy đôi bàn tay nhỏ kia. Lặng lẽ ôm bóng người cô đơn vào lòng, an ủi bằng những cái xoa dịu nhẹ.
" Cảm ơn."
Hạ Nhược Vũ ôm lại, y siết chặt mình trong lồng ngực của hẳn. Cảm giác thật khó nói.
Cồ họng nghẹn lại, nước mắt cũng rơi ra. Y không biết vì sao bản thân lại dễ rơi nước mắt như vậy. Chỉ biết rằng vòng tay này khiến y cảm thấy dễ chịu và muốn giải tỏa hết mọi thứ mà thôi.
" Coi nào, tiểu Vũ khóc thật đáng thương mà. Khóc rồi thì làm sao còn sức cho ta nữa chứ?"
Duật Vân dụ y hết khóc. Hạ Nhược Vũ không quan tâm, y cứ nức nở cho hết những cảm giác khó chịu trong lòng này.
" Ngươi cho ta ôm một chút. Sẽ rất nhanh thôi."
Duật Vân mỉm cười, hắn xoa lưng y một cách nhẹ nhàng: "Rất sẵn lòng. Muốn ôm bao nhiêu cũng được, muốn như thế nào liền theo ý ngươi."
Cả hai đứng đó, Hạ công tử vùi đầu trong người Duật Vân. Còn hắn thì đứng đó ngắm cảnh sắc lễ hội. Có lẽ Hạ Nhược Vũ còn rất nhiều điều không muốn nói cho hắn biết.
Hắn cũng không nên gấp gáp làm gì. Nếu như y muốn, hắn sẽ đợi đến lúc đó cũng không muộn.
Qua một khắc, Hạ Nhược Vũ đã cảm thấy tốt hơn. Y muốn về nhà và ngủ thôi, khóc đến híp mắt lại rồi.
Hắn cũng chiều theo ý y, đưa cả hai về vương phủ.
" Tiểu Vũ, ngươi có nên thực hiện lời hứa rồi chưa?"
Y khựng người lại, cười gượng gạo nhìn hắn.
" A haha, Duật Vân hôm nay tầm trạng ta không tốt nên không muốn làm. Ngươi có thể dời lịch được không?"
Duật Vân cởi ngoại bào, hắn đi đến sát lại gần y rồi ôm eo nhỏ.
" Được, nhưng ngươi phải để ta chút thịt vụn. Nếu không ta sẽ không chịu được đầu. Ngươi sờ thử đi, nó đang sung sức lắm đấy."
Duật Vân kéo tay Hạ Nhược Vũ xuống phần đũng quần. Con quái vật đã ngoi đầu lên cao và chờ săn mồi rồi.
Tay y lạnh toát, bàn tay đồ mồ hôi lạnh.
“ Được… nhưng đừng làm quá ta ngày mai còn phải đi gặp Minh Lan nữa.”
Hạ Nhược Vũ lùi lại mép giường, bị Duật Vân đẩy ngã lên giường. Hắn cởi luôn nội bào mỏng manh trên người ra, ánh mắt đầy sắc dục nhìn y.
" Diing lo, khong dau lam dau. Ngoan mot chut"
Hắn hôn lên môi y, lại thêm mấy cái vụn vặt trên mặt. Bàn tay không biết từ bao giờ đã lột sạch y phục của y, chỉ chừa lại mỗi tiết khố trắng tinh.
Tiếng nỉ non khe khẽ của y khiến Duật Vân đánh mất lý trí, hắn loại bỏ chướng ngại vật cuối cùng. Tiểu Hạ đã sớm đỏ hồng lên rồi.
" Nhìn này, thứ này thật sự là của nam nhi sao? Thật bé và dễ thương."
Hạ Nhược Vũ ngại đỏ mặt, lần nào hắn lăn giường đều nhìn cái đó của y. Hạ Nhược Vũ có phản kháng bao nhiêu đều bị vô hiệu trước thân thể của hắn.
"Đừng.... đừng nhìn nữa. Ta ngại lắm."
"Ư.."
Duật Vân nắm lấy tiểu Hạ, mới chạm nhẹ mà y đã như thế này rồi, khiến hắn muốn ăn sạch y thôi.
Nhưng hôm nay hắn tha cho y, bởi vì hắn biết hôm nay có lẽ có nhiều chuyện sảy ra với Hạ Nhược Vũ của hắn rồi.
Nên làm phân tâm sự chú ý của y có khi sẽ khiến y bớt buồn rầu hơn.
" Tiểu Vũ, đừng kìm nén ta muốn nghe ngươi rên." Hơi thở của hắn phà sát tai y khiến cơ thể rùng mình một cái.
Mặt y đỏ hơn cà chua luôn rồi.
"Ngươi đỏ hết lên rồi. Thật đáng yêu."
Duật Vân trao y nụ hôn triền miên. Hắn nghỉnh đôi môi này, nghiện từng câu gọi tên hắn của y đến không thể
kiem soat dudc.
" Um.. Duật Vân... ha!"
" Đúng vậy, gọi tên ta đi."
Tiếng nước phun trào, Hạ Nhược Vũ nằm xiu lơ trên giường. Mà Duật Vân vẫn đang tràn đầy tinh lực.
" Gọi lão công..."
Duật Vân cầm hai tiểu quỷ của mình và y sát lại. Bàn tay không ngừng vuốt ve an ủi chúng.
" La... lão công.. ha."
So với tiểu quỷ non nớt của Hạ Nhược Vũ, tiểu quỷ của hắn to lớn hơn rất nhiều. Còn đầy gân nữa nên trông rất đáng sợ.
Hạ Nhược Vũ bị cái kiểu an ủi của hắn mà không ngừng nỉ non. Âm thanh trong vắt mà cao, ngập ngùng nhưng càng khiến hắn thêm kích thích.
Bàn tay luần động liên hồi. Đền khi không chịu được, một dòng nước đặc trào ra dính lên tay Duật Vân.
" Tiểu Vũ, ngươi làm tốt lắm."
Hạ Nhược Vũ thì đã hoàn toàn không rõ thực hư. Y chỉ biết hiện tại bản thân đang không thể khống chế bản thân
ทนัล roi.
Duật Vân nào kết thúc dễ dàng như vậy. Hắn phải lật đi lật lại Hạ Nhược Vũ đến gần sáng mới chịu dừng lại.
" Quả là một đêm tuyệt vời." Duật Vân ngồi tựa thành giường, Hạ Nhược Vũ nằm bên cạnh đang thở đều đặn.
Khóe mắt còn vương nước mắt, cổ đầy dấu hoan ái của đêm qua.
Liệu Hạ Nhược Vũ còn sức để đi thăm Minh Lan chứ? Cùng chờ chương sau!
Tác giả có lời muốn nói:
Từ tuần sau là mình đi học rồi, nên sẽ ra chương ít hơn. Cụ thể là từ 2 chương/ ngày xuống còn 1 chương/ngày.
Tại mình không có thời gian viết. Nếu như có thể mình sẽ tận dụng lượng thời gian nghỉ ít ỏi của mình để viết cho các bạn.