Sau buổi tập luyện sáng sớm của Duật Vần và Hạ Nhược Vũ.
Họ cùng ăn bữa trưa tại đó luôn. Nói cùng ăn thì sai quá, mà Duật Vân phải ngồi đút cho Hạ Nhược Vũ ăn xong rồi mình mới ăn.
" Tên... khốn nạn. Ngươi không biết quý trọng báu vật gì cả." Giọng y khàn khàn vì la quá nhiều, mà tên này đâu nghe. Cứ đè y ra chơi đến ngất cũng không bỏ qua.
" Ta xin lỗi, ta có hơi phấn khích một chút. Nào há miệng."
Duật Vân vừa ngồi xin lỗi vừa đút Hạ Nhược Vũ ăn. Còn y thì mắt đỏ hết lên, mũi cũng nghẹn đi mà ăn miếng cháo.
Lâm Miên khi cảm thấy bản thân nên đi về,cậu ta đã đứng trước cửa sổ để đợi thời cơ đi vô báo cáo.
" Ngươi đứng ngoài đó làm gì?"
Duật Vân chăm chú gắp cho y một miếng cá được hắn gỡ xương cẩn thận cho vào miệng. Lâm Miên cũng nhanh chóng đi vào báo cáo tình hình.
"Chủ nhân, phu nhân. Thuộc hạ đã theo dõi nha hoàn và Dương công tử. Theo như thuộc hạ thấy, Dương công tử này còn cấu kết với một tộc người ở phía Tây Nam Hạ quốc. Là tộc Mông cổ sống ở cao nguyên."
Duật Vân có khựng lại khi nghe đến đó. Hắn sau đó vẫn bình tĩnh mà đút y ăn.
" Người truyền tin đã bị thuộc hạ bắt lại. Nhưng gã một lời cũng không nói, đã cắn một loại độc rồi tự sát."
" Bồn vương đang ăn, đừng nói những từ ngữ làm mất nhã hứng. " Duật Vân đặt chén cháo lên bàn. Bên trong đã trống rống.
"Ngươi ngủ đi, chuyện còn lại để ta lo."
Hắn cúi xuống hôn lên trán Hạ Nhược Vũ một cái. Còn y cùng lờ mờ muốn híp mắt lại rồi.
" Có chuyện khó khăn cứ nói ta biết. Chúng ta cùng giải quyết."
Y nằm xuống rồi chùm trăn lên đầu ngủ. Duật Vân quay qua đánh ý chuyển chỗ nói chuyện.
Cả hai sau đó rời phòng đi ngay. Để không gian yên tĩnh cho y nghỉ ngơi.
Tại thư phòng của Duật Vân.
" Kể rõ tình hình."
"Người truyền tin kia là người thuộc gia tộc Dương gia. Bên thắt lưng có ngọc bội chứng minh thân phận của hắn.
Theo như thư được gửi, họ muốn giữ lại mạng của ngài, còn lại tùy bên đó quyết định."
Lâm Miên móc trong ngực một tờ giấy rồi đưa cho Duật Vân. Hắn đọc kĩ bức thư rồi cầm nó đem đốt.
" Cho người giả trang thành kẻ truyền tin đó. Viết một bức thư khác rồi gửi đi. Chuyện này ta sẽ nói rõ với hoàng huynh luôn."
" Bán nước cầu vinh là hành động ngu ngốc, thấp kém. Kẻ như Dương gia nên bị tru di tam tộc. Người còn sống bắt lao động khổ sai cả đời."
Hắn nắm chặt tay, dưới mí mắt của thiên tử và hắn vậy mà có thể hành động như vậy. Chúng tỏ trong triều còn có kẻ to gan hơn. Chuyện này sẽ không dễ dàng gì.
" Tạm thời không đáng rắn động cỏ. Chú ý quan sát hành vi của Dương Thành rồi báo cáo cho ta. Cả nha hoàn kia
nua, chung ta se bat gon lu ban nuec d6."
" Vâng."
Lâm Miên rời đi sau đó. Duật Vân cũng chuẩn bị y phục để gặp Duật Tư.
Bên phòng của Hạ Nhược Vũ.
Cánh cửa đang đóng chặt khẽ mở. Một ánh mắt nhìn vào và đảo xung quanh.
thấy không có ai, kẻ đó lẻn đi vào rồi đóng nhẹ cửa lại. Hạ Nhược Vũ chưa nhận ra, bởi vì khi ở dạng người các giác quan của y sẽ yếu đi và khó có thể nhận biết kẻ ào đang đến gần. Nhưng bản năng của loài mèo trong người y không yếu, cách y ba bước chân là Hạ Nhược Vũ đã nhận ra.
" Kẻ nào đến?"
" Nếu là Duật Vân hắn sẽ không di chuyển như thế này."
Bước đi của kẻ này đầy sự do dự. Không giống bước đi vững chãi của Duật Vân hay Lâm Miền.
Hạ Nhược Vũ nắm chặt lòng bàn tay lại, y đang cảnh giác xem người này có phải kẻ xấu hay không.
" Đây là vì ngươi dám cướp vương gia của chủ nhân chúng ta!" Kẻ đó cầm một gói bột tránh, bóp chặt miệng Hạ Nhược Vũ rồi đổ vào miệng y.
Nhưng Hạ Nhược Vũ đã nhanh hơn một bước, trước khi bột dính vào miệng y đã bóp chặt lấy cổ kẻ đó rồi đẩy xuống giường.
Bộp rầm!
" Ngươi là kẻ nào?" Hạ Nhược Vũ mở to mắt lên nhìn kẻ đó. Đôi con ngươi mèo co lại, ánh đỏ lóe lên trong chốc lại rồi lại vụt tắt. Móng vuốt ở ngón tay y hiện ra siết lấy cổ đối phương.
" บ.. hue!"
Người này là một nha hoàn khá xinh xắn. Nàng ta cố bấu lấy tay y để y thả tay ra. Đúng lúc này, Duật Vân đi vào trong.
" Tiểu Vũ, ta nghe có tiếng động. Ngươi.!"
Duật Vân đi lại chỗ y, dùng tay che mắt y lại. Tay kia cầm vào tay y đang bóp cổ nàng ta.
Hạ Nhược Vũ đã bình tĩnh lại, móng vuốt cũng cất đi. Duật Vân nhìn tình hình rồi gọi cho một ám vệ khác đến.
" Tiểu Vũ, bình tĩnh nào. Thả tay ra khỏi cổ cô ta nhanh lên." Duật Vân bình tĩnh xoa dịu y, Hạ Nhược Vũ đang dần mất kiềm soát.
Hạ Nhược Vũ từ từ thả tay ra, điều chỉnh lại nhịp thở. Lúc này y mới cất cái giọng khàn khàn lên:
" Được rồi, bỏ tay ra đi."
Duật Vân từ từ thả tay. Hạ Nhược Vũ chớp mắt vài cái để nhìn rõ hơn. Y quay sang nhìn hắn.
"Người này muốn hạ độc ta. Ngươi xử lí đi." Duật Vân trói tay và miệng ả lại, ném cho ảnh vệ rồi đi lại chỗ y.
" Được, ta sẽ xử lí gọn gàng. Ngươi vẫn nghỉ tiếp được chứ?"
lần trước trong lúc đi về kinh thành sau chuyển du hành ở Tầy An huyện. Duật Vần đã bị tập kích và điều đó đã khiến Hạ Nhược Vũ bị ám ảnh nhẹ về chuyện ngày hôm đó. Ngày hôm nay người bị lại là y cho nên có lẽ sẽ nặng hơn một chút.
"Ở với ta một lát là được rồi." Hạ Nhược Vũ nắm tay hắn đang vào nhau. Xoa xoa một chút rồi nằm xuống ngủ say.
Nhìn người mình yêu bị dọa sợ đến nỗi phải có hắn bên cạnh mới ngủ được khiến Duật Vân đau lòng. Nếu như lúc sáng không quá mạnh tay thì có khi giờ y đang chơi đùa ngoài sân rồi.
Duật Vân đặt một nụ hôn lên trán y, cởi hai lớp y phục ra rồi nằm bên cạnh Hạ Nhược Vũ. Tay hắn chưa từng rời khỏi tay y trừ khi cởi y phục.