Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 69: Anh đang chờ, chờ ngày cô tùy ý tiêu tiền của anh



Khương Tân Tân thật sự là hoài nghi nhân sinh.

Cô cho rằng cuộc sống gần đây của mình, đã rất xa hoa lãng phí. Ví dụ như, quản lý của mấy cửa hàng nhãn hiệu lớn đều cung cấp cho cô đồ với nhân viên, chân cô không cần bước ra khỏi nhà vẫn có thể hưởng thụ cảm giác đi dạo các cửa hàng xa xỉ, ví dụ như, mỗi sáng sớm Dương quản gia đều sẽ chuẩn bị cho cô một bữa sáng đa dạng dinh dưỡng, hiện tại cô nhìn thấy huyết yến, thỉnh thoảng sẽ hoài niệm đến canh nấm tuyết giản dị, lại ví dụ như, hiện tại có mấy chiếc xe đã được đổi, phòng để quần áo mỗi ngày đều có đồ mới.

Thỉnh thoảng khi trời tối, cô có chút phiền não: Cuộc sống như vậy thật sự ăn mòn lòng người, cô còn có thể trở về với cuộc sống trong quá khứ không!

Kết quả hiện tại Dương quản gia nói cho cô biết, so với mấy nhà hào môn khác, cô quả thực quá mức mộc mạc.

Cái này sẽ làm hư cô a!!

Hôm nay cô đi ra ngoài mang theo hai bảo tiêu, bảo tiêu Chu Minh Phong thuê có dáng người tốt, giá trị nhan sắc cao, đều một mét tám trở lên, như ngọn núi cao hùng vĩ, mặc âu phục màu đen đeo kính râm, có thể trực tiếp đi làm ngôi sao. Trong đó có một bảo tiêu mở cửa xe phía sau ra cho cô, cô quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự Chu gia, lắc đầu, ngồi xuống.

Nhắc tới cũng cực kì trùng hợp.

Lúc đí ra ngoài biệt thự, cô gặp được vị Tôn phu nhân cũng đi ra ngoài.

Quả nhiên Tôn phu nhân vừa ra khỏi cửa đã có ba chiếc xe.

Khương Tân Tân còn hạ cửa kính xe xuống, rồi nhìn thoáng qua.

Tôn phu nhân đi ra ngoài quả nhiên đủ phô trương, ba chiếc đều là loại Porsche, rất ngầu với chói lóa, biển số xe đều là đẹp, bất quá khi nghĩ đến một cỗ chở chó, một cỗ chở mèo, Khương Tân Tân liền không khỏi cảm khán: Đây mới là nhà giàu hào môn!

Mặc dù cô không tham gia mấy buổi tiệc hội tụ phu nhân, nhưng đối với nhóm phu nhân ở khu biệt thự này, đều hiểu đơn giản.

Cô rất nguyện ý bỏ chút công sức làm với những chuyện này, dù sao cô đều xem nhóm phu nhân này là khách hàng lớn trong tương lai.

Tôn phu nhân với chồng cô ấy là môn đăng hộ đối, hai nhà cường cường liên thủ, viết lên một đoạn giai thoại, bởi vì một cọc hôn nhân này, mà hai nhà đều thực hiện lợi ích tối đa hóa. Lần trước khi mấy phu nhân tụ hội, Khương Tân Tân có nghe hai vị phu nhân trò chuyện nhắc đến Tôn phu nhân, nói Tôn tiên sinh là người có tác phong không đứng đắn, còn không minh bạch với một nữ minh tinh, bất quá Tôn phu nhân không chút để ý nào. Trải qua cuộc sống xa hoa nhất, nếu như ở Yên Kinh có làm một bảng xếp hạng, phu nhân hào môn nào dùng tiền nhiều nhất, chắc chắc Tôn phu nhân đứng đầu bảng.

Khương Tân Tân nghe xong hâm mộ nước mắt đều muốn rớt xuống.



Đương nhiên mấy vị phu nhân khác cũng nghĩ như vậy.

Hôn nhân nha, không phải là chuyện như vậy, với ai cũng đều không khác mấy. Các vị phu nhân đó, con cái đều học sơ trung, nơi nào còn để ý lòng chồng mình không còn ở trong nhà, đã không còn quan trọng nữa, là phụ nữ, cần phải học được cách tìm thú vui mới cho mình, đem cảm xúc vui buồn ở trên người đàn ông, thì chỉ có mệt mỏi mà thôi.

Trên đường đến khách sạn Hoa Ninh, Khương Tân Tân nhận được điện thoại của Chu Minh Phong.

Gần đây người đàn ông này có chút giác ngộ cao.

Hầu như mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho cô, thời gian ngắn hoặc dài tùy lúc.

Lúc Khương Tân Tân nhận điện thoại, còn nhìn thoáng qua thời gian.

Đã 6h20 rồi. Chẳng lẽ anh tan làm rồi?

"Uy." Khương Tân Tân hoài nghi anh muốn mời cô ăn cơm, anh chưa kịp mở miệng hỏi, cô liền chủ động nói: "Tôi bây giờ không có ở nhà, đi ra ngoài tham gia một buổi họp lớp."

Chu Minh Phong: "... Họp lớp?"

"Đúng vậy a. Bạn học cao trung." Khương Tân Tân nói: "Lần trước có đến một công ty họp, thì gặp một chủ quản là bạn học hồi cao trung, nói cũng mười năm không gặp, hôm nay mời tôi tham gia tụ hội, dù sao tôi cũng nhàn rỗi, anh không cảm thấy bạn bè của tôi quá ít sao?"

"Ít sao?"

Có lẽ trước kia rất ít, nhưng bây giờ tuyệt đối không ít, Chu Minh Phong đối với năng lực xã giao của cô rất có lòng tin.

Không phải sao, lần trước tới Giang Hoàng, cô liền cùng một em họ có quan hệ rất xa của anh thêm Wechat, thậm chí, lúc bọn họ trở về không bao lâu, vị em họ này còn gửi tới nhà mình một ít trái cây của nhà trồng mà.

Khương Tân Tân có chút chột dạ: "Tôi nói là, bạn bè cũ ít. Thời gian luôn trôi nhanh, thỉnh thoảng cũng nên tụ họp với nhóm bạn học cũ, nói chuyện xưa nha."

"Tụ họp ở đâu?" Chu Minh Phong lại hỏi.

"Khách sạn Hoa Ninh. Nghe Dương thúc nói, anh với ông chủ khách sạn Hoa Ninh là người quen."

"Ân, bạn thời đại học." Chu Minh Phong dừng một chút: "Cần tôi an bài cho cô không?"

Khương Tân Tân đương nhiên biết an bài mà anh nói là có ý gì.

Không phải là chiêu đãi đặc biệt sao, sau đó thuận tiện uống rượu, rồi chi phí sẽ ghi dưới danh nghĩa của anh sao?

Cái này quá thoải mái quá thoải mái, nhưng không phải mục đích của cô.

Dựa vào cái gì a, cũng không phải bạn thân của cô, dựa vào cái gì mà tính tiền cho.

"Hôm nay Dương thúc khen tôi cần kiệm mộc mạc."

Chu Minh Phong: "Hả?"

"Anh cảm thấy thế nào?"

Chu Minh Phong nhớ lại một chút: "Hoàn toàn đúng."

Anh cho cô chi phiếu, cô không hề đùng, cho cô thẻ đen, cho đến nay cũng chỉ mua độc một cái áo sơ mi. Anh đối với cô cũng có nhận thức mới, cô vô cùng thích tiền, nhưng ở trong nội tâm cô có một cái cân, cái gì có thể dùng, cái gì không thể dùng, cô đều có một giới hạn nhất định. Anh đang chờ, chờ ngày cô tùy ý tiêu tiền của anh.

Trong nháy mắt Khương Tân Tân cảm thấy sảng khoái, mặt mày hớn hở: "Anh cũng cảm thấy như vậy nha?"

"Ân." Chu Minh Phong cười: "Chẳng phải đơn giản quá sao."

"Không. Tôi không phải kiêu ngạo sao?" Khương Tân Tân nói: "Buổi họp lớp hôm nay cũng không phải nhóm tôi thích, bạn học kia cũng không nói chia AA, anh không biết sao, loại tụ họp này đều có quy định thành văn, trước đó không nói chia AA, như vậy ai tổ chức thì tính tiền. Cho nên, tôi không thể xung phong nhận a, không phải, tôi nói là đừng ra vẻ làm thế. Cái này là bạn học tổ chức, hiện tại có thể nói là đạt tới đỉnh cao nhân sinh, hắn ta muốn ngầu một chút, đương nhiên là phải thành toàn cho hắn a."

Cô nghĩ nghĩ, mặc dù tin tưởng Chu Minh Phong sẽ không tự tiện làm, nhưng vẫn nên căn dặn một chút: "Không cho phép gọi điện thoại cho bên kia nói chi phí đều ghi dưới danh nghĩa của anh, có biết hay không?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười bất đắc dĩ: "Được."

"Không nói a."

"Ân."

Sau khi cúp điện thoại, Chu Minh Phong không vội vã rời đi, trợ lý Lưu gõ cửa rồi đi vào, cầm trong tay một xấp văn kiện đặt ở trên bàn làm việc.

Chu Minh Phong vẫn một mặt như đang suy nghĩ.

"Tiểu Lưu..."

Anh gọi trợ lý Lưu một tiếng.

Trợ lý Lưu vội vàng đáp ứng: "Chu tổng, chuyện gì?"

"Khách sạn Hoa Ninh" nói đến chỗ này, Chu Minh Phong dừng lại một chút, sau lại lắc đầu: "Quên đi, buổi tối hôm nay có lịch trình gì?"

Trợ lý Lưu đáp: "Lúc 7h30 sẽ ăn cơm cùng bên Tinh Húc, ngài bảo phó tổng Triệu thay mặt ngài tham gia rồi."

Chu Minh Phong nói: "Gọi cho phó tổng Triệu nói, bữa cơm hôm nay để tôi đi."

*

Trong phòng bao của khách sạn Hoa Ninh, rất nhiều bạn học ngày xưa tụ tập một chỗ.

Doãn Quan Lâm có tâm tư của mình, đám bạn học ngày xưa kia, hắn khẳng định không phải độc mình hắn tốt nhất, nhưng hôm nay, hắn chỉ mời đám bạn học không bằng hắn. Hắn cũng không có lừa gạt Khương Tân Tân, là quản lý nên mỗi tháng đều trả lương đúng hạn, bất quá hôm nay hắn bày ra một trận này, không hề tính toán trước, cho dù tốn một hai vạn tệ nhưng cũng có lời không phải sao? Mất một hai vạn tệ đổi lấy một lần kiêu ngạo, quá đáng giá.

Tôn Hội Linh có chút lo lắng.

Đối với cặp đôi bình thường muốn kết hôn, ai cũng phải thắt lưng buộc bụng, cô nàng nhìn bữa ăn ở khách sạn này cảm thấy càng ngày càng nặng, nhiều người như vậy, hôm nay ít nhất cũng mất hai vạn tệ. Cô nàng không nghĩ nổi, cô muốn chụp ảnh cưới mất hai vạn, không tính là rẻ, nhưng cũng không tính là quá đắt, Quan Lâm nói không quan trọng, nhưng đối với cô mà nói, cả đời cũng chỉ được chụp ảnh cưới một lần, cô theo thói quen thỏa hiệp, sau khi ầm ĩ mấy lần, cuối cùng quyết định mua gói tám trăm tệ.

Nhưng bây giờ, hai vạn tệ tiền cơm tối có cần thiết không?

Cô biết anh có lòng tự trọng cao, nhưng tại sao anh lại muốn mời Khương Tân Tân.

Nhớ tới cái tên này, Tôn Hội Linh cực kỳ khẩn trương. Những năm qua thường xuyên cô cảm thấy hối hận, hối hận vì đã từng đối xử với Khương Tân Tân như thế.

Người cô không muốn gặp nhất chính là Khương Tân Tân, bởi vì cái này nhắc nhở cô, cô đã từng ác độc như thế nào.

"Quan Lâm, hôm nay Tân Tân có phải sẽ đến hay không?" Một bạn học nam đột nhiên hỏi.

Doãn Quan Lâm lộ ra vẻ mặt đắc ý: "Ân, cô ấy nói sẽ tới, chắc phải chờ một lát nữa, có phải chúng ta mười năm rồi không gặp cô ấy không?" Hắn vô tình hay cố ý nhìn vợ sắp cưới một chút: "Tân Tân vẫn giống như trước kia, không có thay đổi gì."

"Nói đến trước kia " vị bạn học nam cười: "Năm đó thật quá ngây thơ, bất quá khi đó chúng ta vẫn chưa trưởng thành, cái gì cũng đều không hiểu, Tân Tân lần này đến, chắc hẳn sẽ không ngại đi?"

"Khẳng định không ngại a, chuyện kia đã trải qua bao nhiêu năm chuyện rồi, với lại chúng ta chỉ đùa giỡn cô ấy thôi mà. Đúng rồi, Quan Lâm, cậu còn chưa nói gì đâu, Tân Tân bây giờ làm cái gì a?"

Doãn Quan Lâm: "Làm ở bên công ty hợp tác với tôi, cô ấy là một nhân viên văn phòng đi."

"Một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Không rõ lắm." Doãn Quan Lâm nghĩ nghĩ: "Nhân viên ở công ty tôi một tháng kiếm được tầm sáu bảy ngàn tệ, ở Yên kinh nha, ăn không đủ no nhưng cũng không chết đói. Tiền lương như vậy là đủ rồi."

"A nha." Bạn học nam nhớ tới cái gì, dáng cười làm cho người ta rất khó chịu, hắn nhìn về phía bạn học nữ đối diện: "Ngải Tư, năm đó mấy người các ngươi thật đúng là làm quá mức, lại không để ý cậu ấy, còn làm cho cả lớp chúng ta đều xa lánh cậu ta, có một lần học thể dục cần chọn bạn đồng hành, các người ai cũng không chọn cậu ta, thật sự a, nhìn quá đáng thương."

Vị bạn học tên là Ngải Tư lộ vẻ mặt không vui: "Làm sao? Bênh vực kẻ yếu, năm đó mấy nam sinh các cậu không phải cũng rất buồn nôn sao? Nhớ kỹ là ai tới, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả Khương Tân Tân không hề phản ứng với các cậu a."

"Chính là như vậy, còn không biết xấu hổ nói chúng ta, mấy người các cậu mới là ác. Chúng ta cũng chỉ không để ý tới cậu ta, mấy người làm gì a, ngồi sau bàn người nào đó, cố ý hất nước lên người ta, còn đoán cậu ta mặc áo lót màu gì..."

Kỳ thật, ngay từ đầu khi Khương Tân Tân chuyển tới trường học của bọn họ, tất cả mọi người đều rất hoan nghênh của cô ấy.

Dù sao dung mạo của cô rất xinh đẹp, làm người lại không kiêu ngạo, Tôn Hội Linh với cô là bạn ngồi cùng bàn, khi đó quan hệ hai người tốt bao nhiêu, Tôn Hội Linh còn cùng cô ấy đến nhà ăn.

Thế nhưng trạng thái hài hòa này không duy trì được bao lâu, có một ngày, đột nhiên truyền ra một tin, Khương Tân Tân vậy mà lại mập mờ với Doãn Quan Lâm, ai cũng biết, Tôn Hội Linh thích Doãn Quan Lâm từ lúc sơ trung?

Khương Tân Tân lại đối xử với bạn tốt của mình như thế?

Nghe nói năm đó Doãn Quan Lâm cũng có dao động, còn nói với Tôn Hội Linh, đều là lỗi của hắn, là hắn không chịu được dụ dỗ, bảo cậu ta tuyệt đối không nên ghét Khương Tân Tân.

Tôn Hội Linh khóc một lúc thật lâu! Bọn học là bạn học cao trung, tại còn là bạn lúc sơ trung nữa, các nữ sinh nghe thấy chuyện này, trong lòng dâng lên tinh thần trọng nghĩa nên nhìn Khương Tân Tân bắt đầu khó chịu, các nàng đều lựa chọn đứng về bên Tôn Hội Linh, cũng không phải không nói Khương Tân Tân là hồ ly tinh.

Mấy nam sinh cảm thấy nữ sinh rất ngây thơ, có một ít nam sinh vì muốn theo đuổi Khương Tân Tân, nên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả Khương Tân Tân ai cũng không để ý tới, làm mấy nam sinh không có mặt mũi. Lòng tự trọng của nam sinh cao, nên đối với Khương Tân Tân cũng không còn ân cần như trước nữa, cả một học kỳ, lớp học đều không có người nào để ý tới cô.

"Không cần nhắc tới trước kia nữa. Đều là người không hiểu chuyện. Tuổi trẻ khinh cuồng biết không?" Nam đồng học không được tự nhiên đẩy kính lên sống mũi: "Chúng ta cũng không có ác ý gì, không phải như vậy sao, chờ chút nữa Tân Tân tới, chúng ta đều mời cậu ấy một chén rượu, xem như nói xin lỗi vì chuyện năm đó."

Bầu không khí đột nhiên bởi vì việc này có chút ngưng trệ.

Doãn Quan Lâm nghĩ thầm, hôm nay cũng không phải là đại hội tỉnh ngộ.

Hắn đứng dậy bắt đầu làm nóng bầu không khí: "Nói chuyện này để làm gì, như vậy đi, tôi gọi điện thoại cho Tân Tân, hỏi cậu ấy xem lúc nào đến, mọi người đợi đến lúc đó thì nói lời xin lỗi, tôi nghĩ Tân Tân sẽ không so đo nhiều như vậy."

Lại nói, trên mặt Tôn Hội Linh trầm muộn, Doãn Quan Lâm lấy điện thoại di động ra, mở giao diện Wechat ra, gọi điện thoại cho Khương Tân Tân.

Lúc Wechat Khương Tân Tân vang lên, cô đã tiến vào thang máy.

Trên mặt là nụ cười châm chọc, nàng nhấn nút tắt máy.

Doãn Quan Lâm sững sờ, biểu lộ sợ sệt.

Không tới sao?

Nếu không đi, hiện tại hắn là quản lý công ty hợp tác với cậu ta. Ngẫm lại, với tính cách của cậu ta cũng không dám tùy ý trêu đùa hắn a?

Ngay lúc đang buồn bực, có người gõ cửa phòng bao, trong lòng Doãn Quan Lâm buông lỏng: "Nhìn đi, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, hẳn là cậu ấy."

Trong phòng đều dần dần yên tĩnh lại.

Bọn họ đích thực đã mười năm không gặp Khương Tân Tân.

Không biết hiện tại cậu ta như thế nào? Bất quá nghe Doãn Quan Lâm nói, chỉ là một nhân viên nhỏ ở công ty thực phẩm...

Cửa vừa mở ra.

Hai người đàn ông cường tráng, Âu phục giày da tiến vào, toàn thân trên dưới đều không dễ trêu chọc.

Mọi người hai mặt nhìn nhau...

Đây là??

Chỉ thấy hai vị bảo tiêu mỗi người đứng ở một bên, cung kính nói: "Phu nhân mời."

Ngay sau đó, trong ánh mắt của những bạn học này là đôi chân thẳng tắp, chân mang đôi giày cao gót màu đen, mọi người lại nhìn, Khương Tân Tân đã đi tới cửa, cô tùy ý gỡ kính râm xuống, cười một tiếng: "Ngại quá, tôi đến muộn."

Ngay lúc mọi người cho rằng hiện tại cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường không thể bình thường hơn, bọn họ không chút kiêng kỵ coi cô thành đề tài nói chuyện, cô ra sân với phương thức như vậy. Đám người này đều chưa kịp phản ứng. Khương Tân Tân mới lười quản tâm lý của bọn họ vào lúc này, chỉ đi vào phòng bao, đánh giá bàn tròn lớn một chút, ngồi xuống vị trí trống ra một góc.

Hai người bảo tiêu đều đứng sau lưng cô.

Bọn họ làm việc cho Chu gia đã nhiều năm, năng lực nghiệp vụ đương nhiên không cần phải nói, Khương Tân Tân ngồi xuống, trong đó có một người ở bên cạnh cô. Người bên cạnh hơi động một cái, đều sẽ cảm nhận được ánh mắt chăm chú với dò xét của một vị bảo tiêu.

Một người bảo tiêu khác thì không coi ai ra gì, quét mắt kiểm tra quanh phòng.

Kiểm tra xem cửa sổ phòng khách có phải là kính chống đạn hay không, rồi rượu với đồ uống trên bàn tròn lớn có phải là axit sulfuric hay không.

Thuận tiện, cũng đáng giá ánh mắt của mỗi người ở đây, phảng phất như bọn họ là tội phạm vậy.

Các vị bạn học: "..."

Chỉ có thể nói thân thủ bảo tiêu, khí chất rất tốt, nếu như là người bên ngoài, trong bọn họ đã sớm có người muốn châm chọc khiêu khích, nhưng lúc này bị một trận khí tức trấn trụ, nên không có ai dám mở miệng ra nói chuyện.