Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 77: Còn thiếu một chiếc nhẫn



Ngay lúc tất cả mọi người đang kinh ngạc, thì tiếng gõ cửa vang lên.

Người ngồi gần cửa nhất Văn Trạch đứng dậy: "Có thể là nhân viên phục vụ, hoặc là bạn học lớp khác." Nói xong anh ta đi mở cửa, kết quả người đứng bên ngoài không phải nhân viên phục vụ, cũng không phải bạn học lớp khác, mà là ——

"Chung Giai?!" Khương Tân Tân nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ đứng bên ngoài, một giây sau đã thoát khỏi trạng thái diễn xuất.

Hôm nay là ngày gì vậy!

Cái gì mà ánh trăng sáng hư hư thực thực thì cũng thôi đi, dù sao cũng là kỷ niệm ngày thành lập trường của người ta.

Nhưng sao Chung Giai lại tới đây rồi?? Dựa theo tiểu thuyết mà nói, không phải Chung Giai nên sớm bị log out sao?

Tiếp theo còn làm Khương Tân Tân khiếp sợ không thôi.

Chung Giai làm bộ làm tịch đi vào gọi tên cô: "Tân Tân, là tôi đây."

Khương Tân Tân: "..."

Cô bị tê liệt người rồi.

Chung Giai lắc mông tiến vào, ngồi bên cạnh Khương Tân Tân như là hai người rất quen thuộc: "Tân Tân, tôi ngồi bên cạnh cô nha."

Không đợi Khương Tân Tân trả lời, Chung Giai đã cười nói với những người khác trong phòng: "Xin chào, mọi người còn nhớ tôi không? Tôi là em gái của Chung Phỉ, trước kia tôi thường đến trường của mọi người."

Khương Tân Tân cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Chu Minh Phong, cố gắng dùng ánh mắt giao tiếp với anh: Tình huống gì đây! Chuyện gì xảy ra!!

Chu Minh Phong nắm tay cô, tựa như là đang nói: Yên tâm, vấn đề này không lớn.

Văn Trạch vui tươi hớn hở nói: "Cô nói chuyện tôi liền nhớ ra."

Chung Giai nhìn Uông Tú Hương đang ngây người, trong lòng tiểu nhân hai tay chống nạnh đang điên cuồng cuồi.

Ha! Ha! Ha!

Bông sen trắng như cô cũng có hôm nay?

Chung Giai với Uông Tú Hương có thù với nhau. Lúc Chung Phỉ học đại học, tuổi Chung Giai cũng không lớn lắm, vừa mới lên cấp ba, khi đó cô ta thường xuyên đến tìm Chung Phỉ, một tới hai đi, liền quen biết Uông Tú Hương bạn cùng phòng với Chung Phỉ, năm đó vô tri cô ta rất thích chị gái này, cảm thấy so với chị họ mình còn tốt hơn nhiều! Uông Tú Hương ôn nhu lại biết quan tâm, nói chuyện thì nhỏ nhẹ, còn đối với cô đặc biệt quan tâm...

Ai biết có một lần, trường cấp ba bị mất điện, giáo viên liền cho nghỉ, không có chỗ nào để đi, cô ta liền muốn đến tìm chị họ Chung Phỉ.

Kết quả cô vừa vào ký túc xá, phát hiện Uông Tú Hương đang bò lên giường của Chung Phỉ.

Lúc ấy cô ta đang bối rối, nên đã hét một tiếng, kết quả Uông Tú Hương bị dọa mặt trắng bệch, ấp úng giải thích, nói là nhìn thấy con gián, muốn thay Chung Phỉ đánh chết.

Khúc nhạc đệm này cô ta căn bản không để trong lòng, cũng không nói cho chị họ Chung Phỉ.

Thế nhưng sau nửa tháng, cô bị giáo viên gọi vào văn phòng, nói lần thi cuối kỳ cô ta gian lận, lúc ấy tương đối nghiêm, trường học muốn xử phạt cô ta, cha mẹ vì tương lai của cô ta, muốn thương lượng với trường học, chuyển trường cho cô ta, lúc đó cô ta bị chuyển đến trường học quản lí khép kín.

Cô ta chết lặng.

Cô ta đích thực có gian lận, nhưng người biết chuyện này cũng không nhiều.

Về sau cô ta tức không nhịn nổi, nhưng cũng không biết người tố cáo mình là ai, cho đến mấy năm gần đây, cô gặp lại chủ nhiệm lớp lúc đó, liền hỏi tới chuyện này, chủ nhiệm lớp đối với chuyện này cũng không có gì ấn tượng, chỉ nói mấy chi tiết. Chính cô ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ đến Uông Tú Hương, vì chứng thực chuyện này, cô ta còn chạy đến một nơi khác để lừa Uông Tú Hương, kết quả, thật đúng là ả ta!

Lúc đó, chị họ đã ly hôn với Chu Minh Phong, cô vẫn đem chuyện này nói cho chị họ biết.

Chị họ chỉ nói: "Cho nên, em cũng gian lận? A, cái kia không oan."

Chung Giai: "..."

Trọng điểm là cái này sao!

Trọng điểm là người phụ nữ Uông Tú Hương kia tâm địa độc ác!

Sau đó chị họ lại nói: "Đầu óc em đi nơi nào rồi."

Tóm lại, Chung Giai đặc biệt chán ghét Uông Tú Hương, hai người này ở cạnh nhau, thì cô ta thấy Khương Tân Tân đặc biệt thuận mắt!

Hôm nay lúc cô ta đang nói chuyện với người khác, thì nhìn thấy Uông Tú Hương ở đại sảnh khách sạn, Uông Tú Hương không có chú ý tới cô ta, nhìn trông rất vội vã, giống như đang gọi điện thoại với người nào đấy, thế nên cô ta đi theo Uông Tú Hương đến phòng bao này.

Khương Tân Tân một mặt im lặng nhìn Chung Giai, hạ giọng nói: "Cô tới đây làm cái gì?"

Cô để ý rồi, Chung Giai từ lúc tiến vào cho đến bây giờ, chưa từng nhìn Chu Minh Phong một cái.

Như vậy thì không phải là vì Chu Minh Phong.

Chung Giai cực nhanh trả lời một câu: "Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn."

Khương Tân Tân: "...?"

Một giây sau, án đã phá.

Chung Giai cười nhẹ nhàng nói với Uông Tú Hương: "Chị Tú Hương, đã lâu không gặp a!"

Hiển nhiên Uông Tú Hương cười có chút miễn cưỡng: "Giai Giai, đã lâu không gặp."

Chung Giai nghe Uông Tú Hương gọi tên mình như thế, có chút buồn nôn không nhẹ.



Cô ta không thể bị một người làm buồn nôn chết được, thế là chưa được Khương Tân Tân đồng ý, đã kéo tay Khương Tân Tân: "Tân Tân, cô còn chưa gặp qua chị Tú Hương a? Chị Tú Hương, chị bảo dưỡng thật tốt, một chút cũng không nhìn ra đã bốn mươi tuổi nha!"

Uông Tú Hương: "..."

Cô ta cười nói: "Tuổi tác cũng như một món tặng."

"Kia sao, nhưng vẫn không bảo dưỡng tốt như chị họ a, hiện tại chị họ đang ở nước ngoài, nhìn chỉ ngoài ba mươi thôi." Chung Giai cười hì hì.

Khương Tân Tân: A a a buông ra!!

Cô muốn thoát khỏi đây a a a, nhưng không hiểu sao Chung Giai như con cua có cái càng lớn, không biết khí lực ở đâu mà lớn như vậy.

"Đúng rồi, chị Tú Hương, lần này chị vất vả lắm mới đến Yên Kinh, có muốn cùng em nói chuyện một chút không a?" Chung Giai làm bộ như không biết chị họ với bông sen trắng thối này không liên lạc với nhau sau đại học: "Nói đến đây, em lại cảm thấy vận khí của chị họ rất tốt a, trước kia em thường xuyên đến ký túc xá chị ấy, quan hệ của mọi người rất hòa thuận nha." Nói xong, Chung Giai nhìn về phía Khương Tân Tân, ngữ khí thân mật: "Có một lần tôi đến tìm chị họ, thì thấy chị Tú Hương đang giúp chị họ dọn giường, tôi vừa xuất hiện, thì chị ấy bị giật mình nha, lá gan thật nhỏ mà, không biết còn tưởng rằng chị ấy đang làm việc trái với lương tâm đấy."

Khương Tân Tân:... Phốc.

Tạm thời có thể tha thứ cho việc Chung Giai làm như hai người thân quen lắm.

"A, tôi có phải hay không nói nhiều rồi." Chung Giai khoa trương che miệng: "Chị Tú Hương, chị sẽ không so đo với em chứ?"

Trong phòng ngoại trừ Chung Giai, mọi người đều là người thông minh, làm sao lại không nhìn ra, Chung Giai cố ý chứ.

Bầu không khí đột nhiên có chút kỳ quái.

Chu Minh Phong vẫn bình tĩnh. Giống như đây hết thảy đều không có quan hệ gì với anh.

Anh còn kiên nhẫn tỉ mỉ bóc tôm cho Khương Tân Tân, dường như anh không quan tâm đến mọi thứ xunh quanh mình.

Sắc mặt Uông Tú Hương rất khó coi, nhưng vẫn gạt ra một nụ cười: "Tất nhiên là không so đo, đột nhiên tôi nhớ mình còn có chút việc, tôi đi trước..."

Chung Giai lập tức đứng dậy, đi ba bước đến bên cạnh, kéo cánh tay cô ta: "Vất vả mới gặp nhau mà! Chị Tú Hương, chị còn chưa biết mấy năm này em có bao nhiêu cảm kích chị đâu, chị cũng biết mà, con người em thành tích không tốt, thậm chí còn không bằng một phần mười chị họ em, lúc học cấp ba thành tích của em rối tinh rối mù, nếu không phải chị đến trường học tố cáo, a, không phải, là nói em gian lận, thì cha mẹ em sẽ không đưa em vào trường quản lý khép kín đâu, về sau em đâu dám không thi đậu đại học! Thật sự cám ơn chị nha!!"

Uông Tú Hương một mặt trắng bệch nói với mấy bạn học cũ: "Lần sau lại tụ họp, tôi còn có chút việc."

Nói xong, cô ta tránh khỏi tay Chung Giai, cả người rất chật vật đi ra bên ngoài.

Khương Tân Tân một tay chống cằm, náo nhiệt xem kịch, xem ra ánh trăng sáng này cũng không yếu đuối như vậy nha.

Khí lực rất lớn nha, chí ít có thể tránh khỏi con cua Chung Giai.

Đây quả thực vừa xem kịch, vừa ăn cơm. Khương Tân Tân nhìn xem người nhà hai bạn học cũ, trong mắt với trên mặt đều ánh sáng của bát quái.

Chung Giai vuốt tóc sang bên tai, vẫy tay với Khương Tân Tân: "Tân Tân, lần sau trò chuyện tiếp nha, đúng rồi, cô cần phải nhớ chị Tú Hương, chị ấy là người đặc biệt tốt, đặc biệt nhiệt tình, thích quan tâm người khác nhất, lợi hại hơn tôi nhiều."

Khương Tân Tân: "..."

Chu Minh Phong đặt tôm đã bóc vỏ trong bát của Khương Tân Tân, cuối cùng cũng ngước mắt nhìn về phía Chung Giai, ánh mắt nhàn nhạt: "Còn có việc?"

Từ lúc Chung Giai tiến vào đây, cô ta luôn ở trạng thái chiến đấu, nghe xong lời này, thanh máu rơi sạch, một giây đã cạn: "Không có... A tôi nhớ tới tôi còn có việc, đi trước đây!"

...

Cũng may hai người bạn cùng phòng với Chu Minh Phong là bạn tốt nhiều năm, ăn ý mười phần.

Chờ Chung Giai với Uông Tú Hương rời đi, bầu không khí khôi phục lại vẻ bình thường.

Ăn gì thì ăn uống gì thì uống.

Bữa tiệc kết thúc, Chu Minh Phong đưa Khương Tân Tân rời đi đầu tiên.

Trong phòng chỉ còn lại hai đôi vợ chồng, nên không chút kiêng kỵ bắt đầu bát quái a! A a!

"Chuyện gì xảy ra, Uông Tú Hương thật sự đã làm những chuyện kia... A, chẳng trách, tôi mới nhớ ra, bốn năm đại học Chung Phỉ với Uông Tú Hương ở chung ký túc xá, chắc vì vậy mà lúc cô ấy kết hôn với Minh Phong kết hôn không mời Uông Tú Hương, quả nhiên không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, nhìn thì ôn nhu, nhưng lại là người như thế."

"Khi đó tôi từng nghe thấy một chuyện, nói Minh Phong thích Uông Tú Hương, Uông Tú Hương là mối tình đầu của cậu ấy"

Văn Trạch không còn cách nào khác đành nói ra: "Ba người thành hổ. Lúc ấy, lão út của chúng tôi thích Uông Tú Hương, muốn theo đuổi cậu ấy, điều kiện gia đình lão út không tốt, muốn rủ Uông Tú Hương ra ngoài chèo thuyền, mà chỉ có duy nhất một bộ quần áo coi như chỉnh tề, lúc đó thân hình lão út giống Minh Phong, lão út liền lén mặc áo khoác của Minh Phong..."

Ôn Hàng cũng nói tiếp đi: "Sau đó có người ở phía xa nhìn thấy, tưởng là Minh Phong, liền truyền tin đồn về Minh Phong với Uông Tú Hương."

"..."

Một bên khác, Chu Minh Phong nắm tay Khương Tân Tân đi đến bãi đỗ xe.

Trên đường đi Khương Tân Tân đều không nói lời nào, Chu Minh Phong rất không quen, hỏi: "Tại sao không nói chuyện?"

Khương Tân Tân: "Nói cái gì, tôi lại không biết Uông nữ sĩ có phải mối tình đầu của anh hay không, có phải là ánh trăng sáng của anh không. Nếu đúng như vậy, tôi lên tiếng chẳng phải rất xấu hổ sao?"

Thật đúng là dấm lên me.

Chu Minh Phong ừ một tiếng: "Là ánh trăng sáng giả, tôi dẫn em đi gặp người thật?"

Khương Tân Tân: "... Gặp chứ sao."

Cô nói lời này cũng là đang nín cười ý.

Thật kỳ quái nha. Rõ ràng cô với Chu Minh Phong không có ở chung với nhau nhiều, nhưng thế mà cô cũng bị lây nhiễm tự tin của phổ tin nam, cô tin Chu Minh Phong, lui một vạn bước mà nói, coi như vị Uông nữ sĩ kia đúng thật là mối tình đầu, Chu Minh Phong nhất định đã sớm quên rồi.



Điều quan trọng ở đây không phải là người khác nói như thế nào, mà là biểu hiện của anh ra sao.

Chí ít, nhìn biểu hiện của anh từ nãy tới giờ, cô thật sự không cảm thấy Uông nữ sĩ là mối tình đầu trong truyền thuyết.

Chu Minh Phong đem Khương Tân Tân lên xe, từ ngăn kéo để đồ trong xe lấy ra một phong thư đưa cho cô: "Nhìn xem."

Khương Tân Tân có chút chờ mong, có chút hiếu kỳ, mở phong thư kia ra, từ bên trong rút ra ——

A? Sổ tiết kiệm??

Thật là món đồ xưa!

Sổ tiết kiệm có chút cũ, mở ra xem, là của Chu Minh Phong.

"Đây chính là ánh trăng sáng mà anh nói?" Khương Tân Tân hỏi.

"Đúng." Chu Minh Phong nói: "Trước kia có mở sổ tiết kiệm, khoản tiền lời kiếm được đều để vào đó, lúc đầu nghĩ chờ đến khi đủ tiền để làm việc khác."

Nhưng mà sau này, bất luận là thời điểm khó khăn nào, anh đều cắn răng cố gắng gượng qua, không hề động tới số tiền kia.

Sổ tiết kiệm này, số tiền kia, là ranh giới cuối cùng của anh, là phòng tuyến cuối cùng của anh.

Khi đó luôn cảm thấy, dù trời có sập xuống, dù mọi chuyện có rối tinh rối mù, cũng không sao hết, anh vẫn còn có sổ tiết kiệm.

Khương Tân Tân lật ra lật vào, cố gắng nhìn xem.

Mỗi một lần cho vào đều không lớn lắm, nhưng cuối cùng lại có gần hai vạn tệ.

Cái này vào mười mấy năm trước, hai vạn tệ cũng không ít.

Cho nên, đây chính là ánh trăng sáng mà anh nói?

Trong tay Khương Tân Tân là cuốn sổ tiết kiệm mỏng dính, nhưng cô có thể tưởng tượng ra năm đó anh vất vả như thế nào.

"Đi thôi, còn sớm." Chu Minh Phong nhìn thoáng qua thời gian, chưa tới hai giờ đâu.

Khương Tân Tân vẫn còn hết sức chuyên chú nghiên cứu sổ tiết kiệm: "A đi đâu?"

Cuối cùng Chu Minh Phong đưa cô tới ngân hàng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Tân Tân, anh rút hai vạn tệ ra.

"Tại sao muốn rút ra?" Khương Tân Tân kinh ngạc không thôi.

Chu Minh Phong duỗi tay trái trống trơn ra: "Thiếu một món đồ."

Thiếu cái gì?

Còn thiếu một chiếc nhẫn.

Chu Minh Phong đưa Khương Tân Tân tới cửa hàng bán đồ trang sức, Khương Tân Tân hỏi: "Dự toán bao nhiêu?"

Hướng dẫn bán hàng mong đợi nhìn về phía Chu Minh Phong.

Vị này nhìn qua là thấy đặc biệt có tiền!!

Dự toán? Kẻ có tiền mua nhẫn còn có dự toán sao, cái kia tất nhiên không có!

Chu Minh Phong chậm rãi nói: "Hai vạn. Một đôi nhẫn."

Hướng dẫn bán hàng: "?"

Khương Tân Tân kéo cánh tay anh: "Anh thích vàng không? Tôi nghe nói thời của anh mọi người đều thích vàng."

Chu Minh Phong chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô, cái gì gọi là thời của anh?"Tôi không thích."

Khương Tân Tân ồ một tiếng, cũng không tính đem sở thích của anh để trong lòng, với phạm vi tiền tiêu, mua một đôi chiếc nhẫn.

Đương nhiên kim cương rất rất nhỏ, cái giá tiền này cũng mua không nổi một carat a, chỉ là kim cương vỡ mà thôi.

Bất quá, so với viên trứng bồ câu trong phòng để đồ trang sức của cô, thì cô ưa thích viên này hơn dù nó có giá trị hơn một vạn một chiếc nhẫn.

Chu Minh Phong là nam nên khá là rẻ, chỉ cần mấy ngàn tệ, thiết kế rất đơn giản.

Hôm nay còn có ưu đãi, sau khi thanh toán xong, hai vạn tệ còn lại mấy trăm tệ.

Khương Tân Tân nhìn chiếc nhẫn nhỏ trên tay: "Còn mấy trăm tệ... Không bằng chúng ta mua quà cho Chu Diễn đi?"

Cô quả thực rất yêu thích chức danh hội trưởng.

Ở thời điểm này, cô còn nghĩ tới nhóc đó.

*

Chạng vạng tối, Chu Diễn về đến nhà, nhìn trên bàn học có «Các câu hỏi có trong thi đại học», «Tổng hợp kỳ thi tuyển sinh đại học 5 năm và 3 năm mô phỏng», «Phương pháp đạt 600 điểm và 700 điểm thi», rơi vào trầm tư.

Quá đáng hơn là bên cạnh còn có giấy ghi chú ——

【 Cố lên nha! Cố gắng nha! 】