Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 12: Lại trêu chọc một nam nhân



Mấy ngày liên tục, trong lòng Hương Vũ cũng không quá vui vẻ.

Thật ra khi nàng đặt tay lên sờ ngực thì nó cũng không lộ quá rõ, ít ra thì người ngoài cũng không nhìn ra được. Dù sao cái này cũng không phải bột lên men, sao có thể tự dưng to ra được chứ!

Nhưng nàng biết nó lớn, mềm mịn, căng lên, hơn nữa dường như có cảm giác như cây đang nhú lên khỏi tảng đá trong ngày xuân, như đâm chồi lên.

Nguyệt Tinh nói đây là chuyện tốt, rất hâm mộ. Lan Nhược và Hoa Mộng biết chuyện cũng chạy tới xem, nâng khuôn ngực thua kém tỷ muội của mình lên trong lòng không cam tâm.

Hương Vũ nhìn thấy mấy tỷ muội đều hâm mộ nàng, cũng bắt đầu cảm thấy... Có lẽ cũng không phải chuyện xấu đâu?

Nghe nói nam nhân đều thích lớn, ngực nàng to hơn, có phải sẽ càng hấp dẫn nam nhân không?

Nghĩ tới đây, nàng thẳng eo lên, lập tức cảm thấy ngực mình càng cao hơn, bụng càng trơn bóng chắc nịch. Thậm chí khi nàng đi lại, lớp vải xanh tươi bao lấy nơi mềm mại đó lại khẽ lay động, nhìn xem có vẻ vô cùng quyến rũ.

Lập tức mặt nàng đỏ lên, vội vàng nhìn xem xung quanh. May mắn bây giờ là buổi trưa, bên ngoài tường viện cũng không gặp ai, chắc là sẽ không có ai nhìn thấy đâu.

Hương Vũ nghĩ như thế, nàng chạy tới bên ngoài thư phòng của hầu gia. Nàng thấy hôm nay chỉ có một thị vệ trông cửa, nhìn có vẻ rất quen mắt. Hương Vũ nhận ra người này, đó là thị vệ mà ngày kia mình đã lén nhìn qua.

Dưới ánh mặt trời, dáng vẻ của thị vệ này không tệ, trên mặt còn có một lớp mồ hôi mỏng. Hắn mặc trang phục màu đen, đai lưng siết chặt, dáng vẻ gầy lại cao ngất, cứ như thế mà đứng ở trước cửa.

Lúc Hương Vũ đi qua, trên mặt hắn hơi ửng đỏ, nhưng mà cũng không nói gì.

Hương Vũ nhớ tới ngày đó nàng nhìn lén người ta, nàng hơi thẹn thùng, nhưng mà vẫn đi lên nói ra mục đích đến: "Nguyên nhân hôm nay ta tới là muốn giúp tiểu thư vẽ một chút, làm như vậy tiểu thư mới có thể thêu bình phong cho hầu gia được."

Cũng may là đương nhiên vị thị vệ này biết chuyện này, cũng không làm khó nàng: "Hương Vũ cô nương đến thật đúng lúc. Bây giờ hầu gia không có ở đây, lúc này cô nương tới là phù hợp."

Hương Vũ khẽ thở ra, gật đầu, muốn đi vào. Nhưng mà nàng lại nghĩ đến một chuyện, nàng dừng bước lại.

"À, sao huynh biết tên của ta vậy?" Trước kia nàng không quen hắn nữa!

"Ừm... Là, là trước đó ma ma bên tiểu thư tới có nói với ta. Vì thế ta mới biết tên cô nương, mạo phạm, mạo phạm rồi."

Dáng vẻ của thị vệ hơi căng thẳng, mồ hôi trên trán cũng rơi xuống. Mồ hôi kia vừa lúc chảy vào trong mắt, mắt hắn vị cát bay vào lại không tiện xoa mắt, nên cứ đứng đó hơi khẽ cau mày, nhìn qua thấy vừa nghiêm túc lại buồn cười.

Hương Vũ nghiêng đầu nhìn thị vệ này, nàng giật mình.

Ba nam nhân nàng chọn đều không đùa được, nàng lại không nhớ ra nam nhân mới này, thị vệ này cũng không tệ nha!

Thị vệ này nhìn dáng vẻ cũng tốt, Hương Vũ cảm thấy mình gả cho hắn cũng không khiến bản thân oan ức. Hơn nữa hắn còn là thị vệ, chắc chắn thị vệ sẽ rất khỏe mạnh, rất tài giỏi đó? Dù cho sau này không làm thị vệ thì cũng có thể làm việc kiếm tiền.

Hương Vũ nghĩ như thế thì ánh mắt nàng sáng rực lên. Nàng nhanh nhạy lấy một cái khăn từ trong ngực ra đưa cho thị vệ kia, sau đó cười: "Thị vệ ca ca, muội nhìn huynh đứng ở đây trong coi cũng nóng đến đổ mồ hôi rồi, mau lau đi!"

Đây đã là ca ca thứ tư rồi, Hương Vũ giống như là tự nhiên quen thuộc, mỗi chữ đều dịu dàng, khiến người ta nghe được trong lòng cũng mềm mại.

Thị vệ kia vốn là nam nhân độc thân trên dưới hai mươi, chưa từng được một tiểu cô nương yểu điệu trêu chọc như thế, lập tức mặt đỏ tới mang tai. "Cám, cám ơn cô nương!"

Hắn nhận lấy, lau mồ hôi, chỉ cảm thấy trên mặt thơm ngát giống như mùi hoa đào, lại giống như không phải. Tóm lại mùi hương thoải mái vui tươi, cả người đều giống như say rồi.

Hương Vũ thấy hắn cầm khăn, cười nói: "Thị vệ ca ca, khăn này cho huynh dùng trước, chờ lúc ta trở về thì huynh trả cho ta là được."

Nói xong, nàng cũng không đợi hắn nói gì cả, nhanh chân bước nhẹ vào viện tử.

Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, hừ hừ, dù sao ngươi cũng nhận khăn của ta rồi, chính là trở thành mục tiêu của ta.

Đợi đến lúc nàng rời đi thì phải suy nghĩ chút biện pháp, phải làm sao mới dụ dỗ được!

Nàng không biết là ngay trên lầu các của thư phòng kia, sau cánh cửa sổ có một nam nhân uy nghiêm lạnh lùng chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó.

Cành liễu khẽ lay động, lờ mờ có thể thấy được vòng eo nhỏ nhắn của tiểu nha hoàn khẽ đung đưa, cùng với nơi căng tràn phía trên không thể nào che được, cứ như thế, chiếc áo mỏng bọc lấy nơi rung động.

Nam nhân nheo mắt lại, bên môi nở nụ cười lạnh: "Thật sự là một cái..."

Thật sự là một cái gì, câu nói phía sau lại không nói ra miệng.

Mà ở dưới chân hắn, một con báo đen lông bóng loáng như mực nhu thuận ngồi xổm, trong miệng phát ra tiếng ngao u.

Nó muốn kháng nghị, nó muốn kháng nghị, vì sao không ai nói với tiểu nha hoàn kia biết nó là một con báo, không phải chó hoang gì cả!

Đương nhiên Hương Vũ không biết tất cả mọi chuyện xảy ra trên lầu, thật ra nàng đang phấn khởi đi vào thư phòng của hầu gia.

Khi bước vào thư phòng, tâm trạng đang vui sướng của nàng tan thành mây khói.

Nàng sợ hãi, vẫn rất sợ hãi.

Dù cho hầu gia không ở đây, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là thư phòng của hầu gia, nghĩ đến hầu gia ở đây xử lý công việc thì hai chân nàng như mềm nhũn ra, trong lòng chột dạ.

Nàng đảo mắt nhìn bố trí trong thư phòng, tranh chữ treo lên tường, án thư xếp gần cửa sổ, đối diện còn có khung Bách Bảo. Nhìn qua thấy tất cả đều yên tĩnh gọn gàng như thế, rõ ràng thư phòng này còn nhiều tranh chữ hơn thư phòng của cô gia, nhưng nàng vẫn sợ hãi.

Dường như ngay cả bút mực giấy nghiên bày trên thư án đều lộ ra cảm giác nghiêm túc uy nghiêm, giống như nam nhân ngồi sau đó khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run.

Hương Vũ thở sâu, siết chặt nắm đấm cổ động mình: "Đừng sợ, đừng sợ, đây chỉ là một thư phòng mà thôi. Hầu gia không có ở đây, mình có thể tùy tiện! Không có người ngoài, mình muốn làm gì thì có thể làm đó! Mình không sợ đâu!"

Nàng thì thầm hồi lâu, cuối cùng mới tỉnh táo lại, nhìn bốn bức tranh sơn thủy treo ở phía đối diện, biết đây là bức tranh nàng phải thêu. Lập tức nàng vội vàng lấy bút than ra, trước tiên mô phỏng hình trên giấy, cũng nhanh chóng ghi lại chi tiết trong bức tranh.

Nhất định nàng phải nhớ kỹ, sau khi đi về phải nhanh chóng thêu mới được.

Nhưng mà cũng may nàng có chút bản lĩnh, trong giấc mộng kia nàng cũng từng thêu những thứ này cho cô gia và tiểu thư. Có nhiều lần tiểu thư cũng khen nàng thêu đẹp, mặc dù đồ nàng thêu cuối cùng ở nơi nào nàng cũng không biết.

Hương Vũ ở đó cẩn thận quan sát bức tranh sơn thủy này, một tay nhanh chóng đánh dấu những ký hiệu chỉ có mình nàng hiểu. Bức tranh sơn thủy này đương nhiên là dấu tích của một bậc thầy tiền triều, phía trên vẽ hoàn toàn khác biệt với tranh chữ bình thường. Đây cũng là lần đầu tiên Hương Vũ thấy phong cách này, ban đầu nàng vẫn chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà kiên trì, sau đó nhìn một chút lại cảm thấy rất hứng thú. Nàng nhịn không được chậm rãi thưởng thức, cảm giác bút pháp trong đó biến ảo, cảm giác bức tranh chữ này có nghệ thuật trong đó.

Bên ngoài tiếng chim hót líu ríu, ngày xuân bông liễu bay đầy trời, trong thư phòng cũng rất yên tĩnh. Chỉ còn tiếng đồng hồ cát nhẹ nhàng như không có tiếng động, và tiếng loạt xoạt khi Hương Vũ dùng bút than đánh dấu trên giấy.

Một nam nhân mặc áo bào tím từ lầu các đi xuống, báo đen mạnh mẽ theo sát phía sau.

Đuôi của báo đen nhẹ nhàng đong đưa, nam nhân đã mặc áo bào tím đội kim quan đã đứng sau lưng Hương Vũ.

Hắn không cố tình bước khẽ, nhưng nàng lại không nghe thấy.

Hoắc Quân Thanh thấy vậy cũng không làm phiền nàng nữa.

Lúc đầu hắn cũng không muốn vật phẩm thêu gì cả, chỉ nhịn không được muốn đùa tiểu cô nương này thôi, chưa từng nghĩ sẽ làm nên chuyện này. Vậy mà nàng lại tập trung như thế, tập trung đến mức dường như trên thế giới này không có bất kỳ cái gì tồn tại trong lòng nàng.

Hắn cũng không muốn quấy rầy nàng, nên chắp tay đứng sau lưng yên tĩnh chờ đợi.

Từ góc độ của hắn chỉ thấy một bên mặt của nàng.

Hắn nhìn thấy sợi tóc đen nhánh nhẹ nhàng vắt trên lỗ tai nàng, cạnh lỗ tai da thịt trắng nõn giống như tuyết đọng được che đậy bởi làn tóc rối, làm cho người ta nhìn thấy lại rung động.Mà lỗ tai kia cũng thanh tú tinh tế đẹp mắt, có thể nói là lỗ tai xinh đẹp nhất mà Hoắc Quân Thanh từng thấy qua.

Thậm chí nàng còn không xỏ lỗ tai, cũng không giống như nữ tử đương thời mà đeo hoa tai, nhưng mà như thế càng thấy phát ra cảnh đẹp ý vui.

Hắn nhìn chằm chằm vành tai óng ánh sáng long lanh giống như vỏ sò nhỏ màu hồng, thậm chí nghĩ đến sau này sẽ không cho nàng xỏ lỗ tai, mang bông tai gì cả.

Lúc hắn nhìn như thế, thư phòng vô cùng tĩnh mịch, tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy tiếng hai người và một báo hít thở, còn có tiếng thỉnh thoảng nói thầm nỉ non của nàng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh mắt mặt trời chiếu vào thư phòng chiếu vào trên lưng báo đen, con báo đen này không kiên nhẫn phơi nắng, miệng phát ra tiếng ngao u. Sau đó nó lắc lắc cái đuôi, dời mông một chút.

Nó chỉ là một con báo mà thôi, hai người kia im lặng không nói gì nhưng nó thì không thể, nó không có tính nhẫn nại kia.

Ai biết nó khẽ động như thế lại đúng lúc đứng cạnh người Hương Vũ.

Đứng ở bên cạnh thì cũng thôi đi, nó còn không chịu rảnh rỗi mà vẫy đuôi.

Cái đuôi nhẹ nhàng lay động lướt qua tai của Hương Vũ.

Con báo cũng biết đuôi mình quét qua đó, không hề chán mà nhìn bóng dưới ánh mặt trời, mà Hoắc Quân Thanh lại đang yên tĩnh nhìn sợi tóc đang rủ xuống của nha hoàn kia, cũng không để ý.

Lần thứ nhất quét qua, dường như Hương Vũ không phát hiện, tiếp tục trầm ngâm nhìn bức tranh sơn thủy.

Lần thứ hai quét qua, Hương Vũ nói thầm, vẫn không phản ứng.

Lần thứ ba quét qua, Hương Vũ giơ tay lên, hất đuôi báo đáng ghét kia ra.

Lần thứ tư quét qua, Hương Vũ nắm lấy đuôi báo kia, ném qua một bên.

Lần thứ năm quét qua, Hương Vũ níu đuôi con báo, yếu ớt phàn nàn nói: "Đây là ai, làm gì quấy rầy ta!"

Nói xong, nàng lại kéo một cái.

Báo đen: "Ngao..."

Hương Vũ đang tập trung vào tranh sơn thủy hơi tức giận: "Đừng ầm ĩ có được không!"

Báo đen rất oan ức, rất oan ức, nó nhe răng trợn mắt, nó đau.

Nhưng mà nó vẫn nhìn về chủ nhân với vẻ oan ức.

Đuôi của nó bị nắm chặt, nhưng mà chủ nhân không cho nó động, nó không thể động.

Hoắc Quân Thanh thấy vậy, đang muốn ra tay giải cứu báo đen của mình thì vào lúc này, Hương Vũ kêu lên một tiếng hoảng sợ.

"Á..."

Rốt cuộc lúc này nàng mới phản ứng.

Cuối cùng nàng cũng ý thức được trong tay mình đang cầm thứ gì.