Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 49: Chương 46





Đến cuối tháng chạp thì lão Triệu và Lý Tế Kim dẫn con cái về quê.

Lão Triệu là doanh phó doanh ba, cấp dưới của Ngụy Kiến Vĩ.

Hai người làm trưởng quan doanh ba nên tất nhiên không thể nghỉ cùng lúc.

Nhiều năm qua Ngụy Kiến Vĩ đều lựa chọn về nhà lúc vụ xuân.

Mặc dù đã tới gần cuối năm nhưng bởi vì có mấy cán bộ nghỉ cho nên tòa nhà lại không náo nhiệt như lúc trước.

Cũng may nhà lão Vương không định đi, nếu không Hà Hiểu Vân cảm thấy mình nhất định sẽ rất buồn tẻ.

Đây là năm đầu tiên cô đón năm mới ở bộ đội, cũng là năm đầu tiên ba người nhà họ đón năm mới riêng, dù là thế nào thì cũng không thể quá qua loa.

Dù cho bên ngoài tuyết chưa tan nhưng Hà Hiểu Vân vẫn chọn một ngày có mặt trời đi ra ngoài mua đồ tết với Hứa Lan Hương.

Hai người trùm kín mít, cũng không dắt theo đứa nhỏ, tranh thủ tốc chiến tốc thắng.

"Chị với lão Vương là định chờ đầu xuân rồi mới về quê sao?" Hà Hiểu Vân hỏi Hứa Lan Hương.

Trời rất lạnh, hơi thở ra đều biến thành sương trắng, bị gió thổi qua đều giống như khăn quàng cổ bay ra sau.


Hứa Lan Hương lắc đầu, rụt cổ lại, chôn nửa khuôn mặt trong khăn: "Trong nhà lão Vương đông anh em, mấy năm trước đã ở riêng rồi, gian phòng được phân cho bọn chị bởi vì không ở nhà nên bị bọn họ để đồ, để để rồi thành nhà kho dùng chung của bọn họ luôn.

Sau khi bọn chị về lại thành không có chỗ ở, thế nên mấy năm nay không về nữa luôn."
Nghe cô ấy nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Hà Hiểu Vân đoán chỉ sợ chuyện vụn vặt bên trong có rất nhiều, nếu không thì chị và lão Vương đều là người tốt tính, nếu người trong nhà không quá đáng thì sẽ không đến nỗi không qua lại như bây giờ.

Hà Hiểu Vân sẽ không ngây thơ nghĩ rằng tất cả gia đình trên đời này đều anh em hòa thuận, ba mẹ công bằng.

Dù cho trước đây tình cảm khá tốt, nhưng sau khi có gia đình riêng thì cũng dần lấy gia đình mình làm trọng, dần trở nên lạnh nhạt với nhau.

"Em thì sao?" Hứa Lan Hương hỏi cô, "Chị hỏi cái này em đừng cảm thấy không vui, chị nhớ nhà lão Ngụy cũng có mấy anh em, đều ở chung với nhau hết phải không?"
"Đều ở cùng nhau, nhiều người náo nhiệt hơn." Hà Hiểu Vân nói.

Hứa Lan Hương liền cười nói: "Đó cũng là người nhà em hòa thuận mới thấy náo nhiệt, nếu như không hợp, mỗi ngày cãi nhau thì còn không bằng tách ra cho thanh tĩnh."
Hà Hiểu Vân nhớ tới nội dung trong sách, cô nhớ Ngụy gia cũng phân nhà, mà kẻ đầu têu lại chính là nguyên thân, bởi vì thấy Phùng Thu Nguyệt sinh con gái, tự nhận là không thể so được với mình cho nên vô cùng có sức lực ầm ĩ đòi chia nhà.

Bây giờ cô thành nguyên thân, chỉ cần cô không náo loạn thì người trong nhà tất sẽ hòa thuận.

Nghĩ như vậy thì Hà Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Người khác xuyên qua cả ngày đầu trí đấu dũng với cực phẩm, còn cô thì ngược lại, mình xuyên qua thành cực phẩm, nếu cô không làm trò thì tất cả mọi người đều yên ổn.

Lần đầu tự chuẩn bị đồ tết nên không có kinh nghiệm gì, cô học Hứa Lan Hương, mua mấy cân thịt heo, một con gà, hai con cá, đậu hủ, chút nấm hương khô, mộc nhĩ khô vân vân, còn có hạt dưa, đậu phộng, hạt thông, quả khô linh tinh, cùng với đồ ăn vặt như bánh kẹo, còn hào phóng mua hai hủ trái cây đóng hộp, mặc khác còn có chút đồ linh tinh, bao lớn bao nhỏ xách không xuể.

Vốn trời lạnh nên mặc nhiều, đi lại đã không tiện, giờ còn mang theo nhiều đồ như vậy Hà Hiểu Vân mệt đến nỗi nói: "Sớm biết vậy để Kiến Vĩ với lão Vương đi mua, chúng ta lười ở nhà."
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Hứa Lan Hương không chút nghĩ ngợi nói: "Cũng đừng, để bọn họ mua còn không bằng mình đi mua.

Em không biết chứ lúc trước chị thấy lão Ngụy đi ra ngoài mua đồ ăn cái ảnh cũng xung phong đi muốn giúp chị.

Kết quả thì sao, chị nói mua hai củ cải ảnh liền thật sự chỉ mua hai củ, nói ảnh mua mấy quả trứng gà ảnh liền mua về năm quả, còn không biết xấu hổ biện hộ nói chị bảo mua mấy cái nên mua mấy cái, cũng không phải nói mười mấy cái hay mấy cân, ảnh đã chấp hành nghiêm ngặt mệnh lệnh của chị, nghe mà chị thật muốn đánh ảnh luôn."
"Không phải là rất nghe lời sao." Hà Hiểu Vân phì cười.

"Nghe lời quỷ ấy, chị thấy ảnh là không có đầu óc." Hứa Lan Hương chê.

Về đến nhà, Hà Hiểu Vân buông đồ xuống, vội vàng chạy tới lò sưởi ấm.

Ngụy Viễn Hàng chơi ở cách vách, thấy Hứa Lan Hương về thì biết mẹ mình cũng về, lập tức chạy tới: "Mẹ! Mẹ! Mẹ về rồi."
Hà Hiểu Vân lục lấy kẹo sữa nãy mua cho thằng bé: "Ở nhà di không phá phách đó chứ?"
"Không có, con rất ngoan." Ngụy Viễn Hàng bỏ kẹo vào miệng, thấy chiến lợi phẩm trên đất thì oa lên một tiếng, ồm ồm nói: "Mẹ mua thật là nhiều đồ!"
"Đồ để ăn tới năm mới đó." Hà Hiểu Vân hơ đến khi tay hơi ấm lại mới nhéo nhéo khuôn mặt thằng bé: "Qua năm mới con đã không còn là con nít ba tuổi nữa, mà là bốn tuổi rồi."
Đứa nhỏ không nghe ra ý nói đùa của cô, còn ưỡn ngực lên tự hào nói: "Con rất nhanh sẽ lớn lên."

"Đúng vậy, đúng vậy, rất nhanh." Cảm giác tay chân từ từ ấm lại, không lạnh cứng như mới nãy nữa, Hà Hiểu Vân đứng dậy chỉnh lý đồ đạc mua về.

Sửa soạn được một nửa thì cảm thấy bụng dưới hơi đau, đi vào phòng vệ sinh một chuyến mới phát hiện là kinh nguyệt đến.

Thời gian hành kinh của cô luôn không chuẩn, có khi hai mươi mấy ngày, có khi ba bốn mươi ngày.

Thời này cũng không có bác sĩ phụ khoa để khám, huống hồ trừ thời gian không chuẩn ra thì cũng không có chỗ nào không thoải mái nên Hà Hiểu Vân cũng không để bụng.

Nếu biết hôm nay sẽ đến tháng thì hôm nay trời lạnh như vậy cô chắc chắn sẽ không ra ngoài, không biết có phải là bị lạnh hay không mà lúc trước dì cả đến cũng không đau, lúc này lại đau từng cơn.

Đau cũng không nhức nhối, nhưng bụng dưới trướng trướng, lưng mỏi nhừ, không tới nỗi làm người ta đứng ngồi không yên, nhưng lại âm ỉ không thể xem nhẹ.

Hà Hiểu Vân nhớ đời trước lúc học trung học, trong ký túc xá có một nữ sinh nửa đêm bởi vì đau bung kinh ngất đi, làm bọn cô đều bị dọa sợ muốn chết.

Cô chỉ đau một chút đã khó chịu như vậy, vậy đau đến ngất đi phải đau đớn đến chừng nào chứ.

Buổi tối Ngụy Kiến Vĩ về, biết hôm nay cô ra ngoài mua đồ thì không đồng ý nói: "Sao không chờ anh đi mua?"
Hà Hiểu Vân bẹt miệng, có hơi ủ rũ nói: "Đừng nói nữa, em đã hối hận rồi."
Nhìn ra sắc mặt cô không thích hợp, Ngụy Kiến Vĩ tiến lên hai bước, bàn tay đặt lên trán cô thử nhiệt độ: "Người không thoải mái sao? Có phải sốt rồi không?"
"Không có," Hà Hiểu Vân lắc đầu, ngại giải thích nguyên nhân cho anh, chỉ nói: "Bụng hơi đau, mai là đỡ thôi."
Ngụy Kiến Vĩ không bị gạt cho qua: "Hôm nay em ăn gì? Là buồn nôn hay là đau quặn?"
"Không phải là nguyên nhân đó." Hà Hiểu Vân hơi bất đắc dĩ, không biết nói thế nào.

Bây giờ không phải là thời đại kia của cô, căn bản không có lớp giảng sinh lý, cô không biết Ngụy Kiến Vĩ có bao nhiêu hiểu biết về chuyện sinh lý của nữ, có khi nào anh ngay cả phụ nữ có kinh nguyệt cũng không biết không?
Cô càng không nói rõ thì Ngụy Kiến Vĩ càng không thể yên tâm, mày đã nhíu lại, thậm chí tính mặc áo khoác lại đi ra ngoài, "Anh đưa em đi bệnh viện."
Hà Hiểu Vân gấp, "Không cần không cần, là em, chính là -- "
Cô giậm chân một cái, "Ai nha, em chính là dì cả tới!"
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Động tác mặc quần áo của Ngụy Kiến Vĩ dừng lại, mày nhíu lại cũng không giãn ra, hiếm có nghi ngờ hỏi: "Dì cả?"
Hà Hiểu Vân đoán anh không hiểu, nhắm mắt nói: "Chính là kinh nguyệt...!cái đó một tháng một lần, phụ nữ đều có..."
Cô nói mơ mơ hồ hồ, Ngụy Kiến Vĩ đại khái đã hiểu, là chuyện của phụ nữ các cô, anh có hơi không được tự nhiên, nhưng mà che giấu rất nhanh.

"...!Sẽ đau?"
"Ừm," Hà Hiểu Vân gật đầu, "Trước kia cũng không."
Ngụy Kiến Vĩ không biết có thể làm gì cho cô, đứng đó có hơi bất lực, cũng may không đầy một lát sau, anh nghĩ tới biện pháp giải quyết, bước nhanh đi ra cửa.

Hà Hiểu Vân đang không hiểu anh làm sao, qua mấy phút sau anh đã trở lại, trực tiếp ôm lấy cô, cởi giày ra, nhét vào trong chăn.

"Làm gì vậy?" Hà Hiểu Vân muốn ngồi dậy.

Ngụy Kiến Vĩ đè cô lại, nói: "Nằm đừng nhúc nhích, phải chú ý giữ ấm, anh đi nấu nước đường đỏ cho em."
Nói xong cũng vào phòng bếp.


Hà Hiểu Vân nhìn bóng lưng anh, không hiểu ra sao, mới nãy anh ngay cả dì cả là gì còn không biết, chỉ chỉ chớp mắt liền thành người bạn của phụ nữ?
Ngụy Viễn Hàng nhìn thấy ba ôm mẹ vào giường, lạch bạch chạy tới, ghé vào bên giường, trên khuôn mặt nhỏ mang theo lo lắng, "Mẹ, mẹ bị bệnh sao?"
"Không có, chỉ là bụng mẹ hơi đau, ngày mai sẽ khỏe lại."
Đứa bé nhíu đôi mày nho nhỏ lại: "Vậy con phù phù cho mẹ."
Thằng bé quả thật cách cái chăn dùng sức thổi hơi lên chỗ bụng Hà Hiểu Vân.

Cô buồn cười nói: "Không có chuyện gì, con có muốn vào nằm cùng với mẹ không?"
Ngụy Viễn Hàng gật gật đầu, vén chăn lên bò vào trong.

Vừa lúc Ngụy Kiến Vĩ bưng cốc nước đi tới, trông thấy màn này thì túm lấy áo thằng bé, xách nó vào bên trong: "Đêm nay con ngủ bên trong, mẹ ngủ ở giữa."
Ngụy Viễn Hàng nhìn góc bên trong tường, rồi lại nhìn vị trí vốn thuộc về mình nay đã bị mẹ chiếm, thằng bé cũng muốn nằm giữa ba mẹ, nhưng mà mẹ bị bệnh, mình là nam tử hán thì phải cùng với ba bảo vệ mẹ!
Nghĩ như vậy thằng bé rất hào phóng vỗ vỗ tay Hà Hiểu Vân: "Mẹ phải mau khỏe lại."
"Ừ." Hà Hiểu Vân cười nói, cô ngồi dậy tính đón lấy cốc nước từ tay Ngụy Kiến Vĩ.

Nhưng anh cũng không để cô cầm lấy mà lại khoác lấy vai cô từ phía sau, ôm cô vào lòng, đưa chén nước tới miệng cô: "Em uống đi."
"Chỉ là đau bụng mà thôi, không cần như vậy đâu." Hà Hiểu Vân lầu bầu.

Nhưng mà Ngụy Kiến Vĩ kiên trì, cô đành phải thuận theo tay anh uống hơn nửa chén nước đường đỏ.

Ngụy Kiến Vĩ đặt cốc nước lên tủ đầu giường, vươn tay vào trong chăn, đẩy ra tầng áo ngoài cùng của cô, cách một lớp áo trong che lên bụng cô.

Tay của anh rất ấm áp, không biết có phải bởi vì tác dụng tâm lý hay không mà Hà Hiểu Vân cảm thấy bụng giống như không còn khó chịu như vậy nữa.

Sau đó cô mới nhớ tới một vấn đề: "Sao anh biết phải uống nước đường đỏ?"
"Chị dâu nói." Ngụy Kiến Vĩ nói, vẫn tiếp tục ủ ấm cho cô.

Giọng nói của anh bình bình đạm đạm, cũng không thấy mình nói cái gì không phải.

"Cái gì?!" Hà Hiểu Vân lại cảm thấy da mặt nứt vỡ, trong lòng kêu gào thảm thiết.

Ngụy Kiến Vĩ đi hỏi người ta vấn đề nay, cô đã có thể nghĩ ra ngày mai Hứa Lan Hương sẽ dùng tư thái nào để giễu cợt cô!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Bàn Tử rất hào phóng tặng chỗ của mình cho mẹ, nhưng mà thằng bé không biết, từ hôm nay trở đi ba của mình ngày nào cũng sẽ xách mình vào bên trong!.