Giản Lan ngồi ở trong phòng làm việc, bà đang cúi đầu lật văn kiện, gần đây công ty phát sinh một ít chuyện, cần Giản Lan đến xử lý một chút. Lúc này, có một nhân viên đi đến, cầm trong tay một bưu kiện chuyển phát nhanh. Giản Lan nhìn sang.
Người kia mở miệng: "Giản đổng sự trưởng, chuyển phát nhanh của ngài." Giản Lan tiếp nhận chuyển phát nhanh, người kia rời khỏi văn phòng.
Giản Lan cúi đầu nhìn lại, đây là một túi văn kiện, được bọc rất cẩn thận nghiêm mật. Giản Lan thấy kỳ quái, đây là ai gửi cho bà?
Giản Lan mở ra túi văn kiện đó, bên trong đặt hai cái băng ghi âm, còn có một cái USB. Trong lòng Giản Lan càng thêm nghi ngờ, bà cảnh giác cầm lấy một băng ghi âm trong đó, bỏ vào trong máy ghi âm, thanh âm bắt đầu phát ra.
Cái băng ghi âm này là năm đó Trần Duyên cùng một bác sĩ khác nói chuyện, bên trong tiết lộ Trần Duyên cùng một người đang cãi lộn, Trần Duyên nói rằng phải thêm liều lượng thuốc, mà người kia thì mãnh liệt phản đối.
Giản Lan nhíu mày, bà nhớ năm đó sự cố chữa bệnh kia, bởi vì bác sĩ mổ chính sai lầm, dẫn tới bệnh nhân bị chết, bác sĩ mổ chính đã gánh chịu toàn bộ trách nhiệm. Nhưng là dựa theo nội dung của băng ghi âm này đến phán đoán, sự cố chữa bệnh này vô cùng có khả năng có ẩn tình gì đó.
Giản Lan có một ý nghĩ. Phải chăng là bởi vì Trần Duyên dùng sai lượng thuốc, mới dẫn đến sự cố, mà bác sĩ mổ chính kia lại gặp phải tai bay vạ gió. Còn Trần Duyên thì ung dung ngoài vòng pháp luật. Thần sắc của Giản Lan nghiêm túc lên, bà một mực rất tin tưởng Trần Duyên, Trần Duyên ở trước mặt bà cũng biểu hiện rất bình thường, bà cho tới bây giờ không có phát hiện Trần Duyên hóa ra lại là như vậy người.
Giản Lan cầm lấy một băng ghi âm khác, bà không biết người gửi những vật này tới là ai, nhưng bà đã xác định được một sự thật, Trần Duyên không phải người tốt. Cái băng ghi âm thứ hai bắt đầu vang lên, nội dung bên trong là Trần Duyên uy hiếp Nhiếp Vi Như phải cho bà ta tiền, mà Diệp Phạm ghi lại đoạn đối thoại này của họ.
Giản Lan nhạy bén phát giác được Trần Duyên có nói một câu. "Cái tư liệu này cùng con gái bảo bối Đường Cẩm của bà có quan hệ."
Giản Lan chấn động, bà có chút không dám tin, tay bà run run, đem băng ghi âm tua lại, một lần nữa lắng nghe. Câu nói kia rõ ràng vang lên trong không khí, lặp đi lặp lại vang vọng trong đầu Giản Lan, mỗi chữ mỗi câu, đều đang nhắc nhở Giản Lan một sự thực đáng sợ.
Chẳng lẽ Đường Cẩm không phải là con gái ruột của bà? Giản Lan dằn xuống tâm tình, tiếp tục nghe băng ghi âm. Đằng sau lại xuất hiện mấy chữ mấu chốt. Trần Duyên uy hiếp người đàn bà kia, nếu như không cho bà ta 400 ngàn, bà ta liền sẽ vạch trần thân phận của Đường Cẩm, Trần Duyên sợ hãi băng ghi âm sẽ được đưa tới trong tay của Giản Lan tất cả mọi chuyện...
Điều này nói rõ Trần Duyên đã sớm biết Đường Cẩm không phải con gái ruột của bà, Trần Duyên bị người còn lại ở trong băng ghi âm áp chế, nhiều năm qua một mực giấu diếm thân phận của Đường Cẩm, đem bà lừa tới mơ mơ màng màng.
Từng sự kiện, sự tình mạch lạc càng ngày càng rõ ràng, một âm mưu động trời nhiều năm không cách nào tưởng tượng, cứ như vậy hiện ra ở trước mặt Giản Lan. Giản Lan hít sâu một hơi. Bà thật cẩn thận suy nghĩ, nếu như Đường Cẩm không phải con gái ruột của bà, vậy con gái ruột của bà đến cùng là ai? Con bé bây giờ ở nơi nào?
Giản Lan có dự cảm, cái USB này sẽ cho bà đáp án. Giản Lan nắm chặt USB, giống như là cầm tia hi vọng cuối cùng, tay của bà vẫn có chút run rẩy, nhưng kiên định đem USB mở ra trong máy vi tính.
Bên trong USB có một video, Giản Lan ấn mở video. Trong video đầu tiên xuất hiện chính là gương mặt của Diệp Phạm, Giản Lan giật mình, bà nhìn qua cặp mắt giống mình của Diệp Phạm kia, trong lòng có một phỏng đoán cực kỳ lớn.
Chẳng lẽ, Diệp Phạm là con gái ruột của bà?
Giản Lan tiếp tục xem tiếp. Trong video phát ra hình ảnh Diệp Phạm chất vấn Đường Cẩm, Đường Cẩm thừa nhận, cô ta đã sớm biết cô ta không phải là huyết mạch của Đường gia. Giản Lan hoàn toàn không nghĩ tới, Đường Cẩm lại đã sớm biết chuyện này.
Sau khi nhìn thấy sự tình, càng làm cho trái tim Giản Lan băng giá.
Thời điểm Đường Cẩm nhắc tới bà, chẳng những không có nửa điểm tình mẹ con, thái độ còn cực kỳ lạnh lùng. Cô ta ngụy trang sở thích của mình, thời điểm cô ta gọi mẹ cũng không phải thật tâm. Cô ta làm bộ cùng bà thân cận, đều là bởi vì sự vinh hoa phú quý của Đường gia, có thể cho cô ta lợi ích.
Giản Lan tức giận đến siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, truyền đến đau nhói. Bà từ trước đến nay không lộ ra biểu tình gì, lúc này giữa lông mày lại có tia nộ khí tức giận. Lời nói của Đường Cẩm, thật sự là từng từ đâm thẳng vào tim gan bà.
Nhiều năm như vậy, cho dù Đường Cẩm biết mình không phải người Đường gia, nhưng bà vẫn đối với Đường Cẩm muôn vàn sủng ái, cho Đường Cẩm toàn bộ những thứ tốt nhất, là người đều cũng có chút tình cảm. Nhưng là bà đổi lấy chính là cái gì đây? Đổi lấy chính là Đường Cẩm đối với bà chẳng thèm ngó tới.
Giản Lan đè xuống nộ khí, tiếp tục nhìn tiếp. Đằng sau khi Diệp Phạm nói đến Đường Cẩm cướp đi thân phận của cô, khóe mắt Giản Lan hơi ướt. Hết thảy đã rõ rành rành, Diệp Phạm chính là con gái ruột của bà.
Trách không được lần đầu tiên khi bà nhìn thấy Diệp Phạm, đã cảm thấy quen thuộc. Trách không được rõ ràng hai người chỉ gặp mặt đúng một lần, bà lại luôn muốn hiểu rõ Diệp Phạm, tới gần Diệp Phạm.
Cặp mắt kia của Diệp Phạm, càng là cùng cặp mắt của bà giống nhau như đúc. Giản Lan một mực không rõ ràng là vì cái gì, vấn đề này đã làm bà bối rối rất lâu, bà từ đầu đến cuối đều tìm không ra đáp án.
Giản Lan tưởng tượng vô số cái phỏng đoán, lại chưa từng có nghĩ tới, Diệp Phạm sẽ là con gái ruột của mình. Ngày hôm nay, Giản Lan rốt cuộc biết nguyên nhân tại sao. Chính là do quan hệ mẹ con có liên hệ chặt chẽ, làm cho bà nhịn không được muốn tới gần Diệp Phạm.
Đáp án này đã rõ ràng, lại mang ý nghĩa nhiều năm như vậy, bà một mực là một người mẹ thật thất trách. Bà quả thực không thể tha thứ cho chính mình.
Trong video, Diệp Phạm nhắc đến mình từ tầng chót của giới giải trí từng chút xíu bò lên, dựa vào cố gắng cùng chăm chỉ, mới có sự nghiệp như ngày hôm nay. Nước mắt của Giản Lan lập tức rơi xuống, mười phần đau lòng. Con gái ruột của bà, nhiều năm như vậy tại nơi mà bà không thấy được, đến cùng đã trải qua cuộc sống như thế nào.
Giản Lan lại nghĩ tới, tại tiệc tư nhân của Dior, bà chủ động cùng Diệp Phạm nói chuyện, khi đó bà không biết Diệp Phạm là con gái ruột của mình, chỉ là không khỏi muốn nói chuyện với Diệp Phạm. Mà Diệp Phạm biết mẹ ruột của mình đứng ở ngay trước mặt mình, nhưng Diệp Phạm lo ngại bà không biết rõ tình hình, nên không cùng bà nhận nhau.
Hai người ở chung lại giống như ở cùng người xa lạ, mười phần xa cách. Khi đó, chắc hẳn trong lòng Diệp Phạm cũng rất khó chịu? Giản Lan kinh ngạc ngồi ở đó, thật lâu không có động tác.
Bà thu liễm một chút cảm xúc, bấm số điện thoại của một người. Giản Lan mở miệng: "Cô giúp tôi điều tra một chút, sinh hoạt mấy năm này của Diệp Phạm." Thanh âm của bà rất nhẹ, mơ hồ mang theo tia run rẩy.
Sau đó, Giản Lan lại gọi điện thoại cho một bác sĩ khác, lần này ngữ khí của bà băng lãnh vạn phần: "Giúp tôi giám định một chút DNA của Đường Cẩm và tôi." Thanh âm của bà giống như băng tuyết: "Tôi muốn biết, Đường Cẩm cùng tôi có phải là mẹ con."
Sau khi Giản Lan gọi xong hai cuộc điện thoại này, bà ngồi ở trong phòng làm việc, thần sắc cực kỳ phức tạp. Một lát sau, bác sĩ gọi điện thoại tới, trong điện thoại vang lên thanh âm: "Đường Cẩm cùng bà không có quan hệ máu mủ."
Đáp án nằm trong dự liệu, Giản Lan cười lạnh một tiếng: "Tôi đã biết."
Qua thêm vài phút đồng hồ, người điều tra Diệp Phạm kia gọi điện thoại tới, Giản Lan cầm điện thoại di động lên, đặt ở bên tai, tâm tình của bà khẩn trương lại bất an.
Giản Lan nhẹ nói: "Cô nói đi."
Trợ lý: "Mẹ của Diệp Phạm là Nhiếp Vi Như, thái độ đối với Diệp Phạm rất kém, bọn họ một nhà tất cả đều là dựa vào tiền của Diệp Phạm đến nuôi gia đình..."
Nghe một lát, nước mắt của Giản Lan lại chảy xuống, hốc mắt đỏ bừng. Bà nuôi lớn đứa bé của người khác, mà cốt nhục của bà lại lưu lạc bên ngoài, nhận hết thống khổ.
Giản Lan hối hận, tự trách, áy náy... Giản Lan cứ như vậy ngẩn ngơ ngồi ở chỗ đó, đèn trong văn phòng cũng sáng lên thật lâu.
Thật lâu về sau, Giản Lan lần nữa khôi phục bình tĩnh, hoàn toàn ưu nhã như trước đây. Ánh mắt của bà lóe lên tia kiên định, sự tình với Đường Cẩm, xác thực phải có cái kết thúc. Bà đã sai nhiều năm như vậy rồi, tuyệt đối không thể lại sai thêm nữa.
Cần phải cho Diệp Phạm một cái công đạo, cũng cho mình một cái cơ hội chuộc lỗi. Giản Lan không còn tâm trí làm việc, bà cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, trực tiếp đi tới cửa. Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, thư ký của Giản Lan đi đến, anh ta nhìn thấy Giản Lan đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, liền giật mình.
"Giản đổng, hội nghị lập tức liền muốn bắt đầu rồi."
Giản Lan trầm giọng nói: "Hội nghị hủy bỏ, tôi có việc phải làm."
Thư ký nhìn thấy dáng vẻ của Giản Lan không thích hợp, lập tức đề nghị: "Ngài muốn đi đâu, tôi lái xe đưa ngài đi."
Giản Lan cự tuyệt ý tốt của thư ký, bà vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Tự tôi đi, cậu lưu lại xử lý sự tình."
Giản Lan đi vào thang máy, thang máy tầng từng tầng từng tầng hạ xuống, Giản Lan chỉ cảm thấy ngày hôm nay thang máy so với bình thường chậm hơn rất nhiều, mỗi một phút mỗi một giây đối với bà mà nói, đều là dày vò.
Thang máy một đường thẳng tới bãi đỗ xe, Giản Lan mở cửa xe, ngồi vào trong. Tay của Giản Lan nhẹ run, bà thử nhiều lần, đều không thể đem xe khởi động. Giản Lan hít sâu một hơi, thân thể của bà nằm ở trên tay lái.
Hốc mắt của bà cảm thấy chua cay đến kịch liệt, trái tim cũng nhảy lên kịch liệt, chỉ là chưa nhìn thấy Diệp Phạm, bà liền không thể yên ổn nổi. Giản Lan bình phục lại tâm tình, khởi động xe, hướng phía Diệp Phạm quay chụp sân bãi chạy tới.
Có thể là bởi vì Giản Lan tâm tình lo lắng, dọc theo con đường này cơ hồ đều là đèn xanh thông hành, xe của Giản Lan không có bị bất kỳ ngăn trở nào, liền đi một đường đến Ảnh Thị Thành. Giản Lan vừa muốn mở cửa xe xuống xe, ánh mắt của bà đột nhiên rơi vào bên ngoài Ảnh Thị Thành.
Có không ít fan hâm mộ của Diệp Phạm đứng ở nơi đó, bọn họ cầm bảng có tên của Diệp Phạm tiếp, chờ Diệp Phạm xuất hiện. Giản Lan thu tay về, trái tim mới vừa rồi còn đang cuồng loạn dần dần yên tĩnh trở lại, bà không thể cứ tùy tiện như thế mà đi tìm Diệp Phạm.
Diệp Phạm hiện tại là một nhân vật của công chúng, mọi cử động đều ở dưới sự chú ý của mọi người. Giản Lan không muốn thời điểm cùng Diệp Phạm vừa nhận nhau, liền đã đem đến cho cô phiền phức. Giản Lan hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Diệp Phạm. Diệp Phạm có thể là đang quay phim, một lát sau, cô mới nhận điện thoại.
Giản Lan nghe được Diệp Phạm mở miệng một khắc này, thanh âm lập tức nghẹn ngào: "Ta là Giản Lan, ta bây giờ có thể cùng con gặp một lần sao?" Giản Lan sợ Diệp Phạm khó xử, lại lập tức bổ sung một câu: "Nếu con bây giờ không rảnh, ta có thể đợi, mặc kệ là bao lâu cũng không quan hệ."
Diệp Phạm biết Giản Lan đã biết chân tướng rồi, cô cũng muốn lập tức cùng Giản Lan gặp mặt.
"Con có thể ra, con để trợ lý trước tiên đi ra dẫn người đến khách sạn mà con ở, con cùng đạo diễn nói một tiếng, chẳng mấy chốc sẽ tới." Diệp Phạm không biết Giản Lan đã đến, bà sợ Giản Lan nóng vội, trên đường sẽ xảy ra chuyện gì: "Lúc lái xe người cẩn thận một chút."
Sự quan tâm của Diệp Phạm lại lần nữa làm cho hốc mắt của Giản Lan đỏ lên, mũi của bà thấy cay cay, nhưng lại như cũ cố gắng nở nụ cười: "Ta hiện tại đã ở ngay bên ngoài Ảnh Thị Thành, ta chờ con."
Cúp điện thoại, Diệp Phạm rất mau gọi trợ lý, để anh ta mang theo Giản Lan đi khách sạn mà cô ở, Giản Lan một thân một mình ngồi trong phòng, nỗi lòng phức tạp. Từng giây từng phút đều trở nên dài dằng dặc.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài phòng truyền đến tiếng vang, Giản Lan lập tức đứng dậy. Một giây sau, Diệp Phạm từ ngoài cửa đi đến.
Giản Lan bước nhanh đến mấy bước, lập tức tiến lên, lúc ôm lấy Diệp Phạm một khắc này, bà lại rơi lệ. "Diệp Phạm, con gái của mẹ." Giản Lan tốn khí lực thật là lớn, mới đem câu nói này nói ra khỏi miệng, sau khi nói xong bà đã khóc không thành tiếng.
Diệp Phạm đưa tay ôm lấy Giản Lan, đầu của cô nhẹ nhàng tựa ở trên bờ vai của Giản Lan, nước mắt từ trên mặt của cô trượt xuống, Diệp Phạm im lặng rơi nước mắt. Bởi vì ngoài ý muốn, Diệp Phạm đi vào thế giới này, gặp được những người trọng yếu nhất trong sinh mệnh của cô, Đô Đô, Hạ Hàn còn có những thân nhân này.
Người mà nguyên chủ bỏ lỡ, cô sẽ thay nguyên chủ trân quý, cô cũng sẽ giúp nguyên chủ chiếu cố người nhà của cô ấy. Diệp Phạm đã nhìn qua video của nguyên chủ trước kia ở trường học, cô cũng có thể nhìn ra được nguyên chủ rất yêu diễn xuất, nhưng là do nhiều nguyên nhân, nguyên chủ cũng không có thực hiện được ước muốn, hiện tại cô cũng sẽ hoàn thành giấc mộng này của nguyên chủ.
Diệp Phạm từ đầu đến cuối hướng tới thân tình, từ khi đi vào trên thế giới này, cô cảm nhận được càng nhiều người yêu thương cô, để cho lòng của cô trở nên càng thêm mềm mại hơn.
Mà một cái ôm của Giản Lan để cho Diệp Phạm cảm nhận được tình thương của mẹ mà cô đã lâu không được hưởng, Diệp Phạm nghĩ đến mình tuổi nhỏ mất đi cha mẹ, nghĩ đến một thân một mình buồn tẻ sinh hoạt, cô nhịn không được dùng tay ôm chặt hơn.
Giản Lan ôm Diệp Phạm hồi lâu mới buông lỏng tay ra, bà đau lòng nhìn xem Diệp Phạm, giúp cô lau sạch nước mắt.
Thanh âm của Giản Lan vẫn còn thút thít: "Mẹ thấy được video rồi, cũng nghe thấy Đường Cẩm cùng con đối thoại."
Diệp Phạm: "Video cùng tư liệu đều là con gửi đưa cho người, con sớm đã phát hiện ra thân phận của Đường Cẩm, con muốn để mọi người nhìn thấy được bộ mặt thật của Đường Cẩm."
Giản Lan liên tục gật đầu, bà hiện tại chỉ hận Đường Cẩm lòng dạ ác độc. Đường gia đối nó tốt như vậy, khắp nơi vì nó suy nghĩ, lại bị nó cắn ngược lại một cái, dùng thế lực của Đường gia tới đối phó con gái ruột chân chính của Đường gia.
Giản Lan cùng Diệp Phạm lâu như vậy mới gặp mặt, bà có vô số điều muốn cùng Diệp Phạm nói, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu: "Cha mẹ nuôi có tốt với con không?"
Sắc mặt của Diệp Phạm bình tĩnh: "Cha nuôi của con lúc con còn rất nhỏ bởi vì say rượu mà giết người, đã ngồi tù, hiện tại cũng đã qua đời rồi."
"Về phần mẹ nuôi Nhiếp Vi Như, Trần Duyên sở dĩ đánh tráo con cùng Đường Cẩm, cái này tất cả đều là nhận lệnh của bà ấy, bà ấy nắm được nhược điểm của Trần Duyên, cho nên Trần Duyên một mực giúp bà ấy lén gạt đi chuyện này."
Diệp Phạm nói thật nhẹ nhàng, nhưng Giản Lan hoàn toàn có thể tưởng tượng được ra cuộc sống trước đó của Diệp Phạm. Mẹ nuôi của Diệp Phạm biết toàn bộ sự thật, làm sao có thể đối tốt với Diệp Phạm được.
Trước đó, Giản Lan đã cho người điều tra về Diệp Phạm, bà đã biết những chuyện này. Nhưng là lần nữa nghe được như vậy, trong lòng của bà vẫn là rất khó chịu.
Giản Lan thoáng bình tĩnh lại, bà lại lần nữa trở thành một Giản Lan ưu nhã, bà đem cảm xúc vừa rồi bị mất khống chế đều thu lại.
Giản Lan nắm chặt tay Diệp Phạm: "Con yên tâm, toàn bộ sự tình còn lại đều giao cho mẹ đi, mẹ nhất định sẽ không để cho con lại phải chịu ủy khuất."
Ánh mắt của Giản Lan kiên định, việc bà hiện tại càng phải làm là, đem những người xấu kia ra trước công lý, giúp con gái của bà lấy lại công đạo.
Sau khi Giản Lan gặp Diệp Phạm, về đến trong nhà, chồng của bà Đường Chấn đã ở nhà. Thần sắc của Giản Lan nghiêm túc: "Có một chuyện tôi muốn cùng ông nói."
Giản Lan đem băng ghi âm cùng USB đưa cho Đường Chấn, bà từ tốn nói: "Nhìn những cái này ông liền hiểu."
Đường Chấn kỳ quái khi thấy phản ứng của Giản Lan, nhưng ông không nói gì, nghiêm túc xem xét mọi thứ. Thời gian trôi qua, biểu lộ của Đường Chấn từ khiếp sợ, phẫn nộ, lại đến cực kỳ phức tạp. Đường Cẩm hoá ra lại không phải con gái ruột của ông, mà hết thảy bác sĩ Trần Duyên còn tham dự trong đó.
Giản Lan còn cùng Đường Chấn nói về việc của Nhiếp Vi Như, Đường Chấn năm đó xác thực đã giúp Nhiếp Vi Như, nhưng ông đã sớm không nhớ rõ Nhiếp Vi Như là ai. Hiện tại nghĩ tới hành vi của Nhiếp Vi Như, trong lòng ông chỉ có nộ khí tức giận.
Đường Chấn: "Tôi lập tức đi tìm ngay luật sư đến xử lý việc về Nhiếp Vi Như cùng Đường Cẩm này, nhất định phải đem bọn họ ra trước công lý."
Thanh âm của Giản Lan cũng biến thành băng lãnh: "Bọn họ để cho Diệp Phạm phải chịu nhiều khổ cực như vậy, tôi nhất định sẽ làm cho bọn họ phải nhận lấy trừng phạt."
Đường Chấn nhìn về phía Giản Lan, thanh âm trở nên nhu hòa: "Bà gặp qua Diệp Phạm rồi?" Ông biết tính tình của Giản Lan, một khi bà biết Diệp Phạm là con gái ruột của mình, nhất định sẽ nhịn không được đi gặp Diệp Phạm.
Giản Lan gật đầu, khóe môi mang theo ý cười: "Con bé hiện tại đang sống rất tốt."
Giản Lan cùng Đường Chấn liếc nhau một cái, mở miệng: "Có thể có một đứa con gái như vậy, là vận may của chúng ta."
Diệp Phạm bị Nhiếp Vi Như khi dễ, bị Đường Cẩm chèn ép, tại hoàn cảnh gian nan như thế, Diệp Phạm vẫn là trở thành một người ưu tú như vậy.
Đường Chấn nắm chặt tay Giản Lan: "Đúng vậy, chúng ta đều nên vì Diệp Phạm mà kiêu ngạo."
Sau khi những chuyện này xử lý tốt, Đường gia liền sẽ công bố ra ngoài Diệp Phạm là người của Đường gia. Nhưng mà, Giản Lan cùng Đường chấn cũng không biết, cẩu tử lại làm cho chuyện này sớm lộ ra ánh sáng rồi.
Sau khi Giản Lan cùng Đường Chấn nói chuyện này rồi, bà lập tức gọi điện thoại cho Đường Cẩm. Giản Lan đã triệt để bình tĩnh lại, nghe tiếng chuông bên trong điện thoại di động truyền ra, mặt bà dần trở nên băng lãnh.
Qua rất lâu, Đường Cẩm mới nhận điện thoại. "Mẹ, mẹ làm sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho con? Con vừa mới đi ngủ." Đường Cẩm không muốn nói chuyện với Giản Lan, cố ý giả vờ dáng vẻ vừa tỉnh ngủ cùng Giản Lan làm nũng.
Bình thường Đường Cẩm làm như thế, Giản Lan đều sẽ đau lòng để cho cô ta tiếp tục ngủ, sẽ không tiếp tục quấy rầy cô ta. Mà bây giờ, khóe miệng của Giản Lan mang theo nụ cười lạnh, đáy mắt không có mỉm cười, thanh âm của bà lạnh lùng: "Cô bây giờ về nhà một chuyến, tôi có việc muốn nói với cô."
Đường Cẩm giật mình: "Mẹ, con đợi chút nữa có công việc, bận quá không có thời gian."
Giản Lan không chút nào cho Đường Cẩm mặt mũi, lập tức chọc thủng lời nói dối của cô ta: "Tôi đã gọi điện hỏi người đại diện của cô, anh ta nói cho tôi mấy ngày nay cô đều rảnh."
Đường Cẩm lần nữa bị thái độ của Giản Lan dọa sợ, tâm cô ta bỗng dưng hoảng hốt, cô ta không còn dám nói dối: "Con vừa tỉnh ngủ, đầu có chút mơ hồ, con bây giờ lập tức về nhà."
Giản Lan không có nghe Đường Cẩm giải thích, chỉ là lạnh lùng nói câu tiếp theo: "Tôi chờ cô."
Sau khi nói xong, Giản Lan liền cúp điện thoại. Đường Cẩm nhìn xem điện thoại bị tắt, có chút thất thần, Giản Lan chưa từng có cúp qua điện thoại của cô ta, đều sẽ đợi cô ta cúp máy trước, ngày hôm nay làm sao cùng bình thường lại không giống.
Đường Cẩm cũng không nói lên được vì sao, cô ta vốn chỉ là đang đợi trong phòng, tùy ý xem TV giết thời gian. Cô ta cầm lấy chìa khóa xe, lập tức lái xe rời đi.
Đường Cẩm xe càng đến gần Đường trạch, lòng của cô ta liền càng bất an đến lợi hại. Cô ta dừng xe lại, đi vào phòng khách. Không biết vì nguyên nhân gì, bước đi của cô ta nặng nề vạn phần, mí mắt cũng nhảy không ngừng, luôn cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.
Thời điểm Đường Cẩm tiến vào phòng khách, Giản Lan đang ngồi quay lưng về phía cô ta. Đường Cẩm thấy không rõ biểu lộ của Giản Lan, trong lòng càng thêm hốt hoảng.
Đường Cẩm thăm dò kêu một tiếng: "Mẹ." Đường Cẩm ngụy trang giống như trước đó, nghĩ muốn từ phía sau lưng ôm lấy cổ Giản Lan làm nũng.
Ngoài ý liệu là, Giản Lan rất nhanh liền đem tay của Đường Cẩm dời đi, bà từ trên ghế salon đứng dậy, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.
Đường Cẩm thu lại tâm tình bất an, cô ta vòng qua ghế sô pha, ôm chầm cánh tay của Giản Lan: "Mẹ, mẹ vội vã gọi con về nhà như vậy, có phải là nhớ con rồi không?" Giản Lan không muốn lại che giấu tâm tư của mình, bà dùng sức rút tay về: "Cô có phải hay không là gọi nhầm người, tôi cũng không phải là mẹ của cô."
Mỗi chữ mỗi câu của Giản Lan đều tựa hồ đâm vào trong lòng của Đường Cẩm, huyết dịch cả người Đường Cẩm giống như lập tức bị đóng băng, tay chân của cô ta cứng ngắc, không biết nên trả lời như thế nào.
Đại não của Đường Cẩm nhanh chóng vận chuyển, cô ta liên tưởng đến mấy ngày trước cùng Diệp Phạm gặp mặt. Khả năng Diệp Phạm tâm tư sâu nặng, không chừng đã ghi lại cuộc đối thoại giữa hai người họ.
Đường Cẩm vẫn còn muốn vùng vẫy giãy chết, cô ta gặn ra một nụ cười: "Mẹ, là mẹ hiểu lầm, có phải là Diệp Phạm cùng mẹ nói cái gì? Cô ta cố ý làm cho con tức giận, dẫn dắt con nói ra những lời kia."
Giản Lan nhìn thấy Đường Cẩm chết cũng không hối cải, sự tức giận vừa rồi tiêu xuống dưới trong nháy mắt lại dâng lên, đặc biệt là từ trong miệng Đường Cẩm nghe được tên Diệp Phạm, bà chỉ cảm thấy buồn nôn.
Giản Lan nâng tay lên, hung hăng đánh Đường Cẩm một cái tát, lồng ngực của bà kịch liệt phập phòng, đáy mắt tràn đầy lửa giận.
"Cô không cần phải cãi chày cãi cối, tôi đã cầm mẫu máu của cô đi làm giám định, cô căn bản không phải con gái ruột của tôi."
Đường Cẩm bị đánh có chút ngẩn ngơ, cô ta từ nhỏ đến lớn một mực được sủng ái mà lớn lên, Giản Lan xưa nay sẽ không nói với cô ta bất luận lời nói nặng nào, chớ nói chi là đánh cô ta.
Thanh âm của Giản Lan lạnh lùng vang lên, bà cường điệu thêm một lần: "Còn có, tôi không muốn từ trong miệng của cô nghe đến tên của Diệp Phạm, người như cô không xứng gọi tên con gái của tôi."
Đường Cẩm biết sự tình đã triệt để bị bại lộ, cô ta vẫn muốn vãn hồi. Đường Cẩm đưa tay kéo ống tay áo của Giản Lan: "Mẹ, con chính là con gái của người a, qua nhiều năm như vậy, con vẫn luôn coi mẹ là mẹ của con, con cái gì cũng đều không biết, con cũng là người bị hại a."
Nước mắt của Đường Cẩm chảy xuống, cô ta có ý đồ muốn kích thích tâm đồng tình của Giản Lan.
Nhưng là Giản Lan căn bản không bị lay động: "Để cho cô ngụy trang lâu như vậy, gọi tôi là mẹ nhiều năm như vậy, thật sự là ủy khuất cho cô, có điều về sau tôi cũng không muốn lại nghe cô gọi tôi như vậy."
Giản Lan mặt không đổi sắc bỏ tay Đường Cẩm ra: "Những thứ cô có được ở Đường gia hết thảy tôi đều sẽ thu hồi, việc cô làm tôi tạm thời không truy cứu, chỉ truy cứu mẹ ruột của cô Nhiếp Vi Như."
Sau khi Giản Lan nói xong, lập tức quay người, căn bản không muốn nhìn Đường Cẩm thêm một chút nào nữa. Mà Đường Cẩm khóc đến thở không ra hơi, sắc mặt thất bại rời đi Đường trạch.
Hôm nay tựa hồ là một ngày dài nhất trong đời của cô ta. Đường Cẩm thất hồn lạc phách đi trên đường, sắc trời âm u đè nén, cô ta cảm giác như trời cũng sắp sụp. Cô ta làm như thế nào hướng công chúng giải thích, cô ta không phải là huyết mạch của Đường gia.
Đường Cẩm hoàn toàn luống cuống, cô ta thậm chí còn không biết con đường sau này làm như thế nào đi tiếp. Lúc này, trong đầu của Đường Cẩm đột nhiên hiện lên câu mà Diệp Phạm đã nói.
"Không có thân phận của Đường gia, cô căn bản chẳng phải là cái gì."
Đường Cẩm không nghĩ tới, ngày này lại tới nhanh như vậy.