Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 144



Đứng ở ngoài cửa đều là bạn bè của Đô Đô ở nhà trẻ, hầu như tất cả các bạn nhỏ trong lớp đều tới. Dưới bóng đêm đen, ánh trăng trắng noãn chiếu xuống, trên tay mỗi một bạn nhỏ đều là một cái đèn bí đỏ nho nhỏ, đèn bí đỏ tỏa ánh sáng rực rỡ màu vàng.

Mỗi một bạn nhỏ đều mặc các loại trang phục theo các tiết mục khác nhau, có các loại nhân vật phim hoạt hình, cũng có không ít các trang phục khác. Nhưng những trang phục này mặc trên người các bạn nhỏ đều trở nên rất thú vị.

"Chào dì ạ." Từng bạn nhỏ cầm theo đèn bí đỏ đi vào trước cổng, phụ huynh của bọn nhỏ cũng đi sau lưng trông theo tiến đến.

Diệp Phạm nhìn thấy có vài đứa bé mặc áo choàng thật dài, bộ dáng đi đường  thận trọng đáng yêu, trên mặt liền không nhịn được ánh lên ý cười. "Bên trong có đồ ăn vật mà các con thích đấy." Diệp Phạm vừa dứt lời, bọn nhỏ lập tức  hoan hô một trận.

Bánh bích quy cùng các loại bánh kẹo bày đầy đại sảnh tầng một, hương vị ngọt ngào lan tỏa đến trong sân, bình thường đặt những loại bánh kẹo này ở đây, bọn nhỏ đều sẽ bị cha mẹ quản chế, không cho ăn nhiều.

Hiện tại đang là Halloween, các phụ huynh đều buông lỏng yêu cầu, để con nhà mình trong ngày này có thể chơi vui vẻ, cho nên mấy đứa bé vừa nghe Diệp Phạm nói vậy, đều đi về  hướng đại sảnh.

Đô Đô trở thành bạn nhỏ dẫn đầu, toàn bộ mấy đứa nhỏ đều đi sau lưng Đô Đô, Đô Đô mang bọn nhỏ đi vào bên trong.

"Oa." Bọn nhỏ mới vừa đi vào, liền bị các trang phục trong đại sảnh hấp dẫn.

Một ngày trước Diệp Phạm đã đem đồ đạc trong nhà bố trí xong, mỗi góc trong đại sảnh đều trưng bày đèn bí ngô nho nhỏ cùng các loại trang phục liên quan đến Halloween.

Càng hấp dẫn bọn nhỏ hơn là đồ ăn vặt để ở trên bàn, bánh bích quy cùng những miếng bánh ga-to nhỏ bày đầy trên đ ĩa, đều được làm rất tinh xảo. Có chiếc bánh kem bên trên còn có  hình nhện hoạt hình làm bằng  sô-cô-la, có chiếc thì làm thành một con quái vật miệng đang mở rộng.

Những thứ đó bình thường đều làm bọn nhỏ sợ, giờ phút này đều biến thành đồ ăn vặt đáng yêu, bọn nhỏ rất vui vẻ cầm lấy những chiếc bánh kem, bánh bích quy này ăn.

Đô Đô cũng thích ăn đồ ngọt ngào, bé một tay cầm bánh kem, một tay cầm bánh bích quy, ngồi ở cạnh ghế sô pha đung đưa bắp chân, đôi mắt vui vẻ híp lại. Bánh kem mềm mại thơm ngọt, phía trên là nhện hoạt hình nên cũng không làm Đô Đô sợ hãi chút nào, bé đầu tiên nhìn con nhện một lúc, sau đó nho nhỏ thì thầm một câu.

"Nhện con à, Đô Đô muốn ăn ngươi."

Đô Đô vừa nói xong, liền mở miệng nhỏ cắn một ngụm, hương vị sô-cô-la tràn ra trong cái miệng nhỏ chu chu, đối với Đô Đô mà nói, sô-cô-la không phải một loại hương vị phổ thông bình thường nữa, mà là một loại hương vị mang tên hạnh phúc.

Đô Đô cắn hai ba lần liền đem chú nhện bên trên bánh kem ăn hết, hương vị sô-cô-la nồng đậm còn lưu lại trong miệng Đô Đô. Ngay sau đó, bé lại ăn tới bánh kem, bánh kem cũng ngọt ngào, ăn quá ngon.

Đô Đô ăn xong bánh kem, lại tiếp tục ăn bánh bích quy trên tay kia, bên trên bánh bích quy còn điểm xuyết một cái đầu lâu hoạt hình nho nhỏ, một đôi mắt căng tròn giống như Đô Đô đang nhìn chính Đô Đô.

Đô Đô cùng đầu lâu mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, sau đó bé cũng nói một câu: "Thật xin lỗi, Đô Đô cũng muốn ăn hết ngươi." Một giây sau, Đô Đô cắn một cái bánh bích quy, bánh bích quy lập tức không còn đến một nửa.1

Diệp Phạm vì muốn để mấy đứa bé ăn cho  thuận tiện, nên đặc biệt đem những đồ ăn vặt này làm nhỏ một chút, vừa miệng những đứa trẻ. Đô Đô nhớ tới bắt đầu từ sáng sớm, mẹ đã ở trong phòng bếp, làm ra nhiều đồ ăn vặt nhỏ mà bé thích như vậy, trong lòng Đô Đô thật vui vẻ. Bé có một người mẹ như vậy cũng quá hạnh phúc đi.

"Đã đến giờ chơi trò chơi." Diệp Phạm nhìn lướt qua Đô Đô, Đô Đô vừa giải quyết xong hai cái bánh ga-tô, trên miệng còn dính sô-cô-la, Diệp Phạm bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Đô Đô nghe được giọng nói của mẹ, rất nhanh liền thu lại chiếc tay đang định lấy thêm một cái bánh kem nữa, con mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Diệp Phạm. Cho dù bánh kem có sức hấp dẫn rất lớn đối với Đô Đô, nhưng trò chơi trong miệng mẹ nói cũng làm cho bé rất chờ mong.

Diệp Phạm muốn để cho những đứa bé chơi vui vẻ, sớm đã tìm những trò chơi thích hợp cho trẻ nhỏ, vừa an toàn, lại có thể đảm bảo bọn nhỏ có thể chơi thoải mái.

Lúc này, Diệp Phạm cùng Hạ Hàn cũng thay quần áo cho lễ Halloween, lần trước khi cùng Đô Đô đi đến cửa hàng quần áo, Đô Đô đã kéo bọn họ mua. Diệp Phạm là một phù thủy, mà Hạ Hàn lại là một Kỵ sĩ hầu ở bên người phù thủy. Diệp Phạm để cho các bạn nhỏ tay nắm tay, một tay khác nâng đèn bí đỏ mà mình mang đến.

Các bạn nhỏ đi theo sau lưng Diệp Phạm cùng Hạ Hàn, cùng tiến vào mỗi một gian phòng. Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đem mấy gian phòng đều bố trí thành bối cảnh Halloween, không chỉ là đại sảnh, bên trong còn có càng nhiều bất ngờ.

Diệp Phạm dẫn bọn nhỏ đến cửa gian phòng, cô dịu dàng nói: "Được rồi, giờ chúng ta phải tắt đèn, mọi người nhớ kỹ nắm chặt tay nhau."

Sau khi tắt đèn lớn, chỉ có đèn bí đỏ phát ra ánh sáng yếu ớt, làm cho mấy đứa trẻ càng thêm tò mò sau cửa có gì, những đứa bé mặc dù có chút lo lắng, nhưng lại hết sức chờ mong.

Cửa phòng mở ra, mấy đứa bé tay nắm tay, cùng tiến vào gian phòng. Bọn nhỏ nín thở hồi hộp, nhìn tất cả trước mắt, Hạ Hàn muốn làm Đô Đô bất ngờ, cho nên cả Đô Đô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh trong phòng.

Đô Đô thấy trước đó Diệp Phạm vẫn luôn thần thần bí bí bố trí gian phòng, nhiều lần quấn lấy Diệp Phạm dẫn bé vào xem một chút, nhưng đều bị Diệp Phạm từ chối, điều này làm cho Đô Đô đối với bên trong phòng càng thêm tò mò.

Trong phòng Diệp Phạm trang trí thành một cái lâu đài cỡ nhỏ, dọc theo đường đi có những ngọn nến thiêu đốt, vì để tránh cho mấy đứa bé sợ, Diệp Phạm đem nến đều đổi thành hình phim hoạt hình.

Nến cũng không phải dùng lửa, mà là nến điện tử. Một đường đi thẳng vào trong, còn có thể nhìn thấy các loại nhân vật phim hoạt hình mà mấy đứa bé yêu thích, máy chiếu ở trên vách tường chiếu xuống, phát hình ảnh hoạt  hình anime liên tục.

Những thứ này đều không phải thật, nhưng đối với những đứa trẻ mà nói lại là một thế giới rất chân thực, các nhân vật phim hoạt hình mà bọn nhỏ thích, đều xuất hiện trong căn phòng thần kỳ này. Tận đến lúc ra khỏi phòng, những đứa trẻ này đều vẫn chưa thỏa mãn, vẫn muốn tiếp tục xem thêm một lần nữa.

Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đều không nghĩ tới, từ sau ngày này trở đi, ba mẹ Đô Đô đều trở thành pháp sư trong miệng các bạn nhỏ, họ có thể đem các nhân vật trên TV  biếnhành sự thật.

"Mẹ của Đô Đô thật là lợi hại." Từng bạn nhỏ đều hướng ánh mắt sùng bái tới trên người Diệp Phạm cùng Hạ Hàn, ánh mắt của bọn nhỏ đều sáng lấp lánh. Mà Mạc Điềm Điềm còn thừa cơ ôm lấy Diệp Phạm, Đô Đô cũng không chịu yếu thế ôm lấy một bên người khác của Diệp Phạm.

Sau đó, Diệp Phạm cũng sắp xếp mấy trò chơi, đêm nay ở trong căn phòng này, tiếng cười của những đứa bé đều chưa từng đứt đoạn, các vị phụ huynh cũng chơi đến vui vẻ.

Cuối cùng, bọn nhỏ đều chơi đến kiệt sức, các bậc phụ huynh liền ôm con nhà mình đang buồn ngủ trở về nhà, còn có mấy đứa nhỏ hưng phấn quá mức đành bị phụ huynh cưỡng chế mang rời khỏi nhà Diệp Phạm.

Đô Đô cũng đã sớm díp mắt lại, Diệp Phạm vẫn để Đô Đô đang buồn ngủ đứng  trước gương, đánh răng xong, mới thả bé đi ngủ. Đô Đô ngày hôm nay ăn nhiều đồ ngọt như vậy, Diệp Phạm   không thể để cho bé trực tiếp lên giường ngủ.

Đô Đô biết Diệp Phạm đối với một số việc rất kiên trì, không bởi vì bé làm nũng mà bỏ qua, bé liền ngoan ngoãn đi vào phòng tắm đánh  răng, sau đó rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

...

Phim vẫn đang tiếp tục quay, Diệp Phạm cùng Hạ Hàn đối với diễn bộ phim này đều cảm thấy thích thú. Hai người đã là vợ chồng, nhưng nhân vật mà họ diễn trong phim ngay từ đầu là người xa lạ, bọn họ cần rèn luyện, hỗ trợ lẫn nhau.

Đối với Diệp Phạm cùng Hạ Hàn mà nói, cảnh trong phim chính là quá trình rèn luyện cảm xúc, vô cùng thú vị. Bởi vậy, lúc bọn họ diễn, cũng vô cùng hưởng thụ, hưởng thụ từng cảnh diễn, phân đoạn không giống nhau.

Cảnh diễn ngày hôm nay bọn họ phải quay là lúc hoàn thành nhiệm vụ, nam nữ chính ngoài ý muốn gặp nhau. Dựa theo phát triển của kịch bản, nam nữ chính đã là cộng tác một đoạn thời gian, hai người đều sinh ra tình cảm nhất định với nhau. Nhưng hai bên đều e ngại, ai cũng không muốn là người chọc thủng tờ giấy ngăn cách trước.

Kịch bản ngày hôm nay sẽ làm cho tuyến tình cảm trở nên càng rõ ràng hon, là một bước ngoặt quan trọng.

Diệp Phạm cùng Hạ Hàn thay đồ hóa trang, Diệp Phạm mặc lễ phục, mà Hạ Hàn thì mặc  âu phục. Bởi vì cảnh quay là tại một bữa tiệc, vì vậy hai người đều mặc chính thức nghiêm chỉnh.

Cảnh quay lập tức chuẩn bị bắt đầu, Diệp Phạm nhìn Hạ Hàn một chút, bỗng nhiên nhíu mày. Diệp Phạm đi đến trước mặt Hạ Hàn, cô vươn tay, giúp Hạ Hàn chỉnh phần cổ áo. Cổ áo có một chút nếp uốn, ở xa xa không nhìn ra, nhưng khi ống kính phóng to lên sẽ nhìn ra dấu vết.

Diệp Phạm làm việc vô cùng nghiêm túc, chỉ cần có một chỗ không đúng, cô đều sẽ đi điều chỉnh, cho đến khi đạt được trạng thái tốt nhất mới thôi. Hạ Hàn đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó khóe môi anh cong lên, lộ ra ý cười. Anh đứng ở đó, mặc cho Diệp Phạm chỉnh cổ áo mình.

Mọi người xung quanh đều nhìn thấy một màn này. Ánh sáng chiếu vào trên người Diệp Phạm cùng Hạ Hàn, dáng người họ đều vô cùng cao gầy. Động tác của Diệp Phạm dịu dàng cẩn thận,  ánh mắt Hạ Hàn thì cưng chiều. Hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.

Sau khi Diệp Phạm chỉnh xong cổ áo, lúc này mới phát hiện mọi người trong đoàn làm phim đều đang nhìn bọn họ. Tất cả đều nhìn thấy cô chỉnh áo cho Hạ Hàn. Mặt Diệp Phạm đỏ lên, sắc mặt của cô rất nhanh liền khôi phục lạnh nhạt, nhưng bên tai vẫn ửng đỏ. Hạ Hàn khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo lòng bàn tay Diệp Phạm.

Người đoàn làm phim đã quen thuộc với việc đôi vợ chồng này tùy thời tùy chỗ phát cơm chó, bọn họ thật sự vô cùng ân ái.

Sau đó cảnh phim bắt đầu quay. Diệp Phạm và Hạ Hàn đứng ở chính giữa, ánh đèn tập trung lên trên người hai người họ. Đạo diễn hô một tiếng: "Bắt đầu."

Diệp Phạm mặc lễ phục, đi vào một bữa tiệc, nơi này có nhân vật mục tiêu của cô. Diệp Phạm đầu tiên ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó, quan sát động tĩnh.

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, lúc này, có một đôi tay bỗng nhiên đặt lên bả vai của Diệp Phạm. Người Diệp Phạm lập tức cứng đờ, sắc mặt cô lạnh lẽo, khuỷu tay đang muốn hướng phía sau lưng đánh tới.

Một thanh âm quen thuộc vang lên: "Là tôi." Diệp Phạm có chút sửng sốt, Hạ Hàn làm sao lại tới nơi này? Cô quay người nhìn về phía Hạ Hàn, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Hạ Hàn nhìn qua cô, không nói gì. Anh biết cô tới đây chấp hành nhiệm vụ, không hiểu sao quỷ xui thần khiến cũng tới nơi này. Anh cũng không rõ là vì nguyên nhân gì. Tâm tư của Diệp Phạm khẽ động, trong lòng sinh ra một ý nghĩ: "Anh đang lo lắng tôi?"

Hạ Hàn không đáp, dời chủ đề: "Em là cộng tác của tôi, nhiệm vụ thất bại, tôi cũng sẽ nhận trừng phạt."

Diệp Phạm híp híp mắt, không nói ra  là Hạ Hàn nói dối. Hạ Hàn trầm giọng nói: "Đêm nay chúng ta tiếp tục hợp tác?"

Diệp Phạm nắm cánh tay Hạ Hàn, âm thanh vang lên: "Rất vui lòng."

Hai người ngụy trang thành người đi dự tiệc,  nhằm để kẻ địch buông lỏng cảnh giác. Sau khi trải qua một trận đối đầu, hai người nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc, đến một hẻm nhỏ vắng vẻ. Sau khi kẻ địch tìm kiếm không có kết quả gì liền rời đi.

Bọn họ trốn ở trong hẻm nhỏ, kẻ địch đã đi xa, thân thể hai người vẫn dựa vào chung một chỗ, ai cũng không di động gì trước, cứ duy trì tư thế như vậy. Giống như không ai muốn đánh vỡ không khí yên tĩnh cùng mập mờ khó có được này. Diệp Phạm lạnh lùng, Hạ Hàn ấm áp, hơi thở hai ngùi nhẹ nhàng đan xen cùng một chỗ.

Bóng đêm u tối, mây đen bao phủ bầu trời đêm, tia sáng ảm đạm không rõ. Mập mờ trong không khí yên tĩnh dần dần phóng đại, tình cảm của Diệp Phạm đối với Hạ Hàn cũng trở nên càng thêm rõ ràng.

Người Diệp Phạm bỗng dưng nghiêng về phía trước, cô tới gần từng chút từng chút, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn bờ môi của Hạ Hàn. Không khí lạnh lẽo dần trở nên nóng rực, hai người gần trong gang tấc.

Một giây sau, Diệp Phạm tựa như muốn hôn lên. Cảm xúc của Hạ Hàn cũng bị Diệp Phạm ảnh hưởng, ánh mắt anh biến đổi càng thêm sâu thẳm đen nhánh. Diệp Phạm tiếp tục tới gần, lúc cách môi cách Hạ Hàn chỉ vài cm, cô  lại ngừng động tác.

Diệp Phạm cứ như vậy giữ nguyên tư thế, không định tới gần thêm, mắt cô vẫn còn nhìn chằm chằm Hạ Hàn, khóe môi mang theo ý cười như có như không. Sau khi Diệp Phạm trêu đùa Hạ Hàn, cô khẽ cười một tiếng, thu người lại.

Khi Diệp Phạm đang chuẩn bị rời đi, lúc này, một đôi tay nắm trên cổ tay cô, mạnh mẽ đưa cô lôi về phía trước, lực đạo không nhẹ, lộ ra cảm giác áp bách. Diệp Phạm hướng về phía sau lui mấy bước, quay người nhìn về phía người đàn ông phía sau lưng.

Hạ Hàn tiến lên mấy bước, đem Diệp Phạm khống chế trong ngực. Anh cúi người, nhìn chăm chú vào mắt Diệp Phạm. Anh bỗng nhiên giơ tay lên, nắm cằm Diệp Phạm. Diệp Phạm bị ép ngửa đầu, nhìn Hạ Hàn.

Thanh âm của Hạ Hàn khàn khàn chậm rãi vang lên: "Là một đặc công, điều kiêng kỵ nhất chính là đối với người khác đ ộng tình, tôi nghĩ em rất rõ ràng điểm này. Một khi liên lụy đến tình cảm, bất kỳ sự việc gì cũng đều sẽ trở nên phức tạp." Ngụ ý rằng, anh sẽ không cùng Diệp Phạm có bất kỳ điều gì về quan hệ tình cảm vào thời khắc này.

Diệp Phạm trước đó còn mang theo ý cười, lúc này nụ cười đã dần dần cứng đờ. Diệp Phạm mở miệng, thanh âm trầm thấp mấy phần: "Không liên quan đến tình cảm... Đối với việc này, anh sẽ không vì bất kỳ ai mà phá lệ?"

Hạ Hàn trầm mặc vài giây: "Chúng ta là cộng tác."

Cộng tác hai chữ này lọt vào trong tai Diệp Phạm, tương đương với việc Hạ Hàn từ chối cô. Cô cố gắng chủ động một lần, lại đạt được dạng đáp án này. Diệp Phạm có chút tức giận, cô cười lạnh một tiếng: "Vừa vặn, điểm này tôi và anh có ý tưởng giống nhau." Cô lặp lại lời Hạ Hàn vừa mới nói, từng chữ từng câu đều mang theo phần lạnh lẽo. "Chúng ta là cộng tác, không có liên lụy gì tới cái khác."

Hai người trầm mặc đối mặt, không khí trở nên cứng đờ. Dường như giữa hai người không khí lại trở về như lúc ban đầu đối đầu. Nửa ngày sau, Hạ Hàn mở miệng, anh thẳng thắn nói ra tâm tư của mình: "Sau khi nhiệm vụ kết thúc, tôi sẽ cân nhắc về quan hệ giữa chúng ta."

Thanh âm rõ ràng lọt vào trong tai Diệp Phạm, Diệp Phạm rốt cục cười cười. Cô đột nhiên đưa tay, kéo cà vạt của Hạ Hàn, đem người Hạ Hàn kéo hướng về phía cô. Khoảng cách của hai người lập tức rút ngắn. Cô trêu chọc nói: "Nếu như sau khi nhiệm vụ hoàn thành... Tôi đã hối hận rồi."

Hạ Hàn không nói gì, mắt sắc dần trầm xuống, trong lòng dâng lên một sự bực bội không rõ. Lúc này, Hạ Hàn đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi Diệp Phạm.

Diệp Phạm ngơ ngẩn.

Hạ Hàn từ từ nhắm hai mắt, nghiêm túc lại trân trọng m ơn trớn vành môi của Diệp Phạm. Diệp Phạm run lên vài giây, đáy mắt mang theo ý cười. Trong hẻm nhỏ tĩnh lặng, mập mờ lại tràn đầy trong không khí.

Cảng quay của hôm nay đã xong, trong phim nam nữ chính đã bộc lộ tình cảm với nhau. Về sau đa số bộ phận kịch bản đều đi theo tuyến tiến triển tự nhiên. Weibo chính thức của đoàn làm phim quan đăng tải một đoạn trailer, bên trong có cảnh đối diễn đặc sắc cảu Diệp Phạm và Hạ Hàn. Sau khi cư dân mạng xem xong,liền  dồn dập biểu thị mình bị hai người này nhét đầy miệng cơm chó.

Bên ngoài phim Diệp Phạm cùng Hạ Hàn là vợ chồng, trong phim hai người này cũng ngọt đến bạo tạc, thật sự là xứng cực kỳ. Vì vậy tất cả mọi người đều mong ngóng phim lên sóng.

...

Sân bay.

Máy bay vừa mới đến, một cô gái mặc chiếc áo khoác vải ka-ki đi ra, trong tay kéo một rương hành lý. Cô dừng bước lại, sắc mặt có chút phức tạp. Từ sau khi xuất ngoại đi du học, trừ lần tham gia hôn lễ của Diệp Phạm, Diệp Lật đã thật lâu chưa từng trở về.

Cô lớn lên ở thành phố này, trước kia lại được nuông chiều không hiểu chuyện, sau khi trải qua bao nhiêu biến cố trong nhà, giờ đây cô cũng đã hiểu ra rất nhiều điều.

Mặc dù đây là nơi Diệp Lật sinh ra lớn lên, nhưng cô cũng không dám trở về. Mẹ của cô Nhiếp Vi Như làm sai rất nhiều chuyện, cho dù Diệp Phạm chỉ truy cứu Nhiếp Vi Như, nhưng Diệp Lật vẫn luôn không dám đối mặt với chị mình.

Khoảng thời gian ở bên ngoài đọc sách này, Diệp Lật vùi đầu cố gắng học, cô cố gắng làm cho mình đừng nghĩ về những chuyện đã qua, cuộc sống mới giờ đã khác rồi.

Nhưng là đối với Diệp Lật mà nói, việc lãng quên đi quá khó khăn. Diệp Lật học tập bề bộn nhiều việc, nhưng cô vẫn thỉnh thoảng dành thời gian xem tin tức về Diệp Phạm. Trên báo, Diệp Lật nhìn thấy một nhà ba người Diệp Phạm rất hạnh phúc. Diệp Lật cũng sẽ lộ ra nụ cười, người chị này của cô rất hiền lành, hi vọng chị ấy có thể luôn luôn hạnh phúc.

Diệp Lật trở về nhà, sau khi thu thập xong hết tất cả, ngày thứ hai cô liền gọi điện cho Diệp Phạm gọi. Diệp Phạm có nói qua, nếu như Diệp Lật trở lại trong nước, bất cứ lúc nào cũng đều có thể liên hệ.

Diệp Phạm để Diệp Lật đến nhà bọn họ, nói sẽ cùng Đô Đô nghênh đón cô. Diệp Lật do dự một hồi, hay là cứ đi. Trong nhà vốn có vài thân thích nhưng đi lại không nhiều, sau khi chuyện lúc trước xảy ra, tất cả mọi người thấy tin tức trên mạng càng thêm xa lánh Diệp Lật, càng không cần nhắc gì tới liên hệ. Người thân hiện tại của Diệp Lật, cũng chỉ còn lại có Diệp Phạm.

Diệp Lật đứng trước cửa, dừng một chút, tay của cô đặt ở trên chuông cửa, có chút chần chờ. Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, truyền đến thanh âm dễ thương của Đô Đô, bé cười rộ lên, giống như ánh nắng tỏa sáng bên ngoài.

Nhìn thấy Diệp Lật, Đô Đô bỗng nhiên dừng bước lại, thân thể mập mạp nho nhỏ bỗng nhiên đứng sững ở nơi đó. Đô Đô mở căng cặp mắt to tròn kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Lật, Diệp Lật cũng sững sờ đánh giá Đô Đô.

Một người lớn cùng một bảo bối mập mạp cứ đứng như vậy, mắt to mắt nhỏ nhìn qua nhìn lại đối phương. Ai cũng không nói gì, không khí tựa hồ ngưng trệ nửa phút. Trong ánh nắng hạt bụi nhỏ bé bay bay, thời gian cũng biến yên tĩnh lặng, Đô Đô liền mở miệng trước. "Dì."

Đô Đô gãi gãi đầu, nghiêng đầu nhìn xem Diệp Lật, bé cuối cùng từ trong trí nhớ tìm kiếm ra gương mặt này. Đô Đô vẫn nhớ dì, trong hôn lễ của mẹ có gặp qua dì một lần.

Diệp Lật ngây người một hồi lâu, gương mặt của cô có chút đỏ lên, cô hơi mở miệng, cũng lên tiếng. Rất lâu không nhìn thấy Đô Đô, mặc dù sự non nớt ngây thơ chưa mất đi, nhưng ngũ quan của bé con càng ngày càng sắc cạnh, có thể nhìn ra hình bóng ba mẹ.

Diệp Lật tiến lên trước, gọi một tiếng: "Đô Đô." Cô cúi người, ánh mắt ngang tầm với Đô Đô, nhìn vào mắt Đô Đô, từ trong cặp mắt trong suốt sáng bừng kia, có thể nhìn thấy hình bóng của mình.

Đô Đô cong khóe môi, thái độ rất tích cực mời Diệp Lật tiến vào, nhiệt liệt hoan nghênh dì trở về. Bé có nghe mẹ nói qua, dì ở bên nước ngoài đọc sách, cho nên không thể trở về nước. Đô Đô nghĩ, dì chỉ đi một mình, hẳn là sẽ cảm thấy rất cô độc.

Diệp Lật còn không có kịp phản ứng, liền thấy tay của cô bị người khác túm lấy, giống như là có một cục bông nho nhỏ nhét vào lòng bàn tay của mình.

Đô Đô lôi kéo Diệp Lật đi vào bên trong, Diệp Lật cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé của Đô Đô, khóe môi của cô cũng cong lên.

"Dì ơi ngồi đi ạ." Đô Đô vỗ vỗ ghế sô pha. Đợi sau khi Diệp Lật ngồi xuống, Đô Đô cũng không rảnh rỗi, bé cộc cộc cộc chạy ra xa. Diệp Lật nghe thấy thanh âm của Đô Đô xa xa truyền đến: "Mẹ mẹ, dì tới rồi."

Diệp Lật ngồi ở trên ghế sa lon, không bao lâu, đã nhìn thấy Diệp Phạm đi vào phòng khách. Thái độ của Diệp Phạm vẫn giống lúc trước, cô ấy hỏi Diệp Lật tình hình gần đây, trò chuyện một chút, tiếng dép lê nho nhỏ của Đô Đô lại vang lên.

Bọn họ cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng của Đô Đô liền ngẩn người, có chút buồn cười.

Trong ngực của Đô Đô ôm một đống đồ ăn vặt cùng đồ chơi, cánh tay mập mạp ôm chặt, sợ bị rơi đồ xuống. Bé bước từng bước chân nhỏ đi đến ghế sô pha bên này. Đô Đô cuối cùng đã tới đích, bé dừng bước lại, đem đống đồ trong ngực này, bỏ ra một cái đổ vào trên bàn trà.

Sô-cô-la, xe hơi nhỏ, người máy... Đô Đô cầm lấy một viên sô-cô-la nho nhỏ, mở giấy đóng gói, đưa tới trước mắt Diệp Lật. Bé lộ ra một nụ cười kinh điển tiêu chuẩn Đô Đô, dễ thương linh động, sau đó nói: "Dì, con mời dì ăn sô-cô-la nha."

Đô Đô còn nhớ rõ, trong hôn lễ của mẹ, cùng lúc ở cổng vừa rồi, dì đều cười rất ít. Đô Đô nghĩ, dì có phải là thường xuyên không được vui không. Vậy thì cứ giống như Đô Đô, ăn sô-cô-la cùng nhau. Đô Đô hi vọng dì có thể vui vẻ lên.

Diệp Lật ngây ngẩn cả người, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm ở chung với trẻ nhỏ. Sau khi sự việc trong nhà xảy ra như vậy, tính cách Diệp Lật cũng trở nên rất yên tĩnh. Mặc dù là như thế, cô vẫn là bị sự nhiệt tình của Đô Đô ảnh hưởng đến. Nhìn qua gương mặt cười sáng lạn của Đô Đô, Diệp Lật cũng không tự giác mà cười theo bé.

Diệp Lật tiếp nhận sô-cô-la trong tay Đô Đô, đưa vào trong miệng, sô-cô-la tan chảy, cảm giác ngọt ngào lan tràn ra trong khoang miệng. Còn có một vị ngọt nồng độ cực cao chạy thẳng tới đáy lòng.

Là Đô Đô ở trước mặt mang đến cho cô.

"Sô-cô- la của Đô Đô ăn thật ngon." Diệp Lật giơ ngón tay cái lên, đưa đưa trước mặt Đô Đô. Đô Đô cười càng lớn hon, bé chỉ chỉ sô-cô-la trên bàn: "Nếu như dì không vui, liền ăn sô-cô-la. Ăn sô-cô-la, liền sẽ nghĩ tới Đô Đô."

Diệp Lật dừng một chút, rồi bật cười. Cô rốt cục cảm nhận được, sự vui vẻ phát ra từ nội tâm. Tâm tư của Đô Đô nhạy cảm như vậy, lại lương thiện như vậy. Cô thậm chí có chút ghen tị với Diệp Phạm, có một đứa bé như vậy. Diệp Lật cẩn thận từng li từng tí nâng lên khuôn mặt nhỏ tròn của Đô Đô, sờ đến thịt thịt mềm nhũn mập mạp, thực sự rất đáng yêu.

Trong nháy mắt này, Cô quên đi quá khứ, cũng tha thứ cho quá khứ. Tổn thương đã từng giống như không còn tồn tại. Mặc kệ trải qua cái gì, hay trong tim chỉ có lạnh lẽo, cũng có thể được Đô Đô chữa trị.

Diệp Phạm nhìn Diệp Lật cùng Đô Đô nói chuyện qua lại, cô biết, Diệp Lật bởi vì sự việc của Nhiếp Vi Như mà trong lòng vẫn mang áy náy, cũng chôn giấu nội tâm lại. Nhưng nhìn tảng băng trong lòng của Diệp Lật từng chút từng chút được hòa tan, một ngày nào đó, cô ấy cũng sẽ có được hạnh phúc chân chính.

~~~~~~

Editor: Đã lâu không ngoi lên, nay mở máy tính lại có hứng. Giáng sinh sắp tới, truyện còn 1 ngoại truyện nữa thôi. Cố gắng xong truớc giáng sinh nào! Cố lên!!!!! ヾ(≧▽≦*)o