Đàm Nhiên luôn cảm thấy gần đây Văn Chi Vọng hơi kỳ lạ.
Trước kia khi cậu vẫn còn là mèo, cả ngày nhảy nhót trên giường hắn, thi thoảng hắn sẽ nhẹ giọng răn dạy.
Thậm chí lúc đầu cậu nằm trên giường Văn Chi Vọng, hắn còn muốn đuổi cậu xuống.
Nhưng hiện tại lại khác.
Mỗi ngày Văn Chi Vọng đều phải ôm cơ thể mèo của cậu ngủ.
Ngày nào đi làm cũng đều dán mắt vào cậu.
Hắn còn chôn mặt vào thân mèo, ra sức cạ cạ, mỹ danh rằng "hít mèo".
Ai cũng bảo mèo Ragdoll dính chủ.
Thế nhưng Đàm Nhiên nghĩ, phải là chủ nhân dính Ragdoll hơn mới đúng.
Bằng không sao gần 24 tiếng đồng hồ, Văn Chi Vọng luôn ôm cậu, còn thường rờ mó.
Mà thời điểm cậu biến thành người, mắt Văn Chi Vọng càng sáng.
Đàm Nhiên ngậm đuôi mình.
Mèo ta buồn rầu.
"Suốt hôm nay em chưa biến thành người." Ngón tay thon dài của Văn Chi Vọng nhẹ ấn ấn giữa trán nhóc mèo, "Cơ thể em khó chịu à?"
Nhóc Ragdoll biến mất, cậu trai nằm ườn trên giường.
Thời tiết hiện giờ dần nóng lên, chiếc áo dài tay và quần jeans trên người câu đã đổi thành áo cộc tay cùng quần đùi đến đầu gối.
Đàm Nhiên nằm vật trên giường, lười biếng đáp: "Lười biến thành người."
Cậu trong hình dạng nửa người nửa mèo, nói xong, Đàm Nhiên còn phe phẩy đầu chiếc đuôi xù xù của mình.
Dầu rằng ban đầu Văn Chi Vọng không cho cậu xuất hiện dưới hình dáng này, nhưng trong lúc vô ý Đàm Nhiên phát hiện ra, kỳ thật hắn rất thích bộ dáng này của bản thân.
Văn Chi Vọng xụ mặt, vân vê tai mèo: "Đang trong nhà, cẩn thận bị người khác phát hiện."
Đàm Nhiên ngọ nguậy tai, đắc ý nói: "Tai mèo của tôi nhạy bén lắm, ở ngoài mà có người tới là nghe thấy ngay."
Văn Chi Vọng rút tay, tầm mắt dời xuống.
Áo tay lỡ to rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo của thiếu niên. Thuận theo động tác của cậu mà vòng eo mảnh khảnh dẻo dai dưới áo như ẩn như hiện.
Đàm Nhiên ôm chân nói: "Hai ngày này, dì Văn ra ngoài du lịch hổng có nhà, quản gia và người hầu có đến chắc chắn sẽ gõ cửa. Văn Chi Vọng, anh đừng lo, bọn họ không phát hiện ra tôi như vầy được đâu."
Văn Chi Vọng bất đắc dĩ bảo: "Gan em lớn."
Đàm Nhiên cười cười, vùi mặt xuống giường.
Vỏ chăn ga giường làm bằng lụa chạm vào da thịt cậu, hết sức dễ chịu.
Hai tai Đàm Nhiên đang dựng đứng, liền biến thành tai máy bay.
Văn Chi Vọng nói: "Tuy trời nóng thật, nhưng em mặc hơi ít."
Hắn duỗi tay, không nhịn được sờ lên phần eo lộ ra của Đàm Nhiên.
"Cẩn thận bị lạnh bụng..."
Văn Chi Vọng còn chưa dứt lời, cửa phòng ngủ đã bị ai đó mở toang.
"Văn Chi Vọng, chuyến bay ở sân bên kia cất cánh trước thời hạn, nên mẹ..."
Văn phu nhân không ngờ bà đẩy cửa ra vậy mà lại thấy cái cảnh tình cảm như này.
Con trai bà, thế mà đang sờ eo một thiếu niên.
Văn phu nhân nuốt nước miếng.
"Úi chà, xin lỗi nha, làm phiền rồi."
"Rầm", bà đóng phắt cửa phòng lại.
Ai ngờ được, bà mới ra ngoài du lịch có hai ngày, Văn Chi Vọng đã ra tay nhanh vầy rồi.
Không hổ là con trai bà! Khá đấy!
Trong phòng, Văn Chi Vọng và Đàm Nhiên hai mặt nhìn nhau.
Đàm Nhiên mở miệng trước: "Làm tôi sợ chết khiếp! May mà tôi đã thu đuôi với tai lại, không thì..."
"Em đã nghe thấy tiếng động từ mẹ tôi từ lâu?" Văn Chi Vọng hỏi.
Đàm Nhiên nghĩ nghĩ: "Cũng không sớm lắm, khoảng một hai giây."
Văn Chi Vọng nói tiếp: "Hiện tại bà ấy đã thấy em trong nhà, khẳng định sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa em và tôi."
Đàm Nhiên buông tay, vô tội nói: "Khi ấy tôi quá khẩn trương, quên biến về thành mèo."
"Vậy giờ tính sao đây?" Văn Chi Vọng hỏi.
Đàm Nhiên ngẫm nghĩ: "Nếu không chúng ta giải thích sao cho hợp lý chút?"
Văn Chi Vọng đáp lại: "Sợ là không kịp giải thích nữa rồi."
Đàm Nhiên nhíu mày, có chút buồn rầu: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Văn Chi Vọng khẽ cong khóe môi: "Đoàn Đoàn, thực ra chúng ta còn một cách khác."
Đàm Nhiên ngẩng đầu: "Cách gì?"
Văn Chi Vọng cúi người, nhẹ nhàng hôn trán cậu.
"Từ giả thành thật, thế nào?"
Kế đó, một chú mèo Ragdoll rơi vào ngực Văn Chi Vọng.
Thân mèo cứng đờ, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Đậu xanh! Cậu xuất hiện ảo giác meo!
Đến sau, Đàm Nhiên mới dần phản ứng lại, cậu không hề xuất hiện ảo giác.
Mỗi ngày Văn Chi Vọng đều giở trò trên người hình dáng mèo của cậu, mỗi ngày nhìn cậu chằm chằm, ngày nào cũng ôm cậu ngủ, tất cả đều chỉ về chân tướng duy nhất!
Hắn thèm muốn cơ thể cậu!!!
Về sau, sau khi Đàm Nhiên bị tên nhà giàu nào đó luôn thèm nhỏ dãi cơ thể mình, cuối cùng đành xấu hổ đầu hàng.
Lần đầu tiên, hô hấp hai người dây dưa, cả người Đàm Nhiên tựa tôm chín, da thịt vốn trắng nõn phiếm hồng, thập phần mê người.
Giữa lúc cậu đang nhắm mắt, cắn môi, chịu đựng từng đợt sóng lớn ập đến, tai liền bị người xấu cắn nhẹ, vành tai đỏ tươi ướt át.
Người xấu kia hỏi vầy: "Anh muốn xoa tai em, được chứ?"
Đàm Nhiên mở mắt, đôi mắt sắc xanh thăm thẳm đã sớm mờ mịt bởi một lớp hơi nước.
"Không cho sờ thì sao?"
Động tác kế tiếp của người xấu khiến Đàm Nhiên sợ tới nỗi lập tức nói: "Cho xoa, cho xoa. Tai thôi có đủ không? Hay cả đuôi nữa?"
Người xấu trả lời: "Cả đuôi cũng muốn. Cảm ơn Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn thật tốt."
Đuôi mèo là chỗ nhạy cảm nhất.
Tay Văn Chi Vọng vừa chạm vào, Đàm Nhiên đã không chịu nổi.
Tiếng cậu phát ra, như móng con nhẹ nhàng cào tâm Văn Chi Vọng.
Sau khi kết thúc, Đàm Nhiên rã rời nặng nề thiếp đi.