Xuyên Thành Mèo Nhà Giàu Số Một

Chương 9: Meo meo meo!



Editor: acedia

Văn Chi Vọng dở khóc dở cười.

Hắn không biết vì lẽ gì mà bà ấy lại nghĩ theo hướng ấy.

Chẳng qua, Văn phu nhân nghĩ vậy kỳ thật cũng chẳng có gì khác biệt.

Dù sao đều là những chuyện không thể xảy ra.

Văn Chi Vọng gật đầu đáp: "Đúng như mẹ nghĩ."

Trái lại hắn có thể mượn chuyện này làm cớ, thăm dò phản ứng của bà.

Văn phu nhân nhìn Văn Chi Vọng, mặt lộ ra vẻ khó có thể miêu tả.

Bà không ngờ tới, vậy mà có ngày con trai mình sẽ nói với mình rằng, nó thích đàn ông.

Tất nhiên hiện tại đã sớm không còn là thời phong kiến.

Đại đa số người đã có thể đối đãi bình đẳng cộng đồng LGBT.

Văn phu nhân khẽ thở dài.

"Vậy con có thích ai không?"

Văn Chi Vọng có phần do dự: "Ừmm..."

Nhìn thái độ bà ấy, chẳng lẽ bà ấy cho phép hắn thích đàn ông?

Văn phu nhân ngẫm nghĩ: "Mẹ còn nhớ con trai nhỏ nhà họ Kiều hình như cũng giống con. Hai đứa... Có muốn thử không? Mẹ có thể đến Kiều gia hỏi thăm giúp..."

"Không cần đâu mẹ." Văn Chi Vọng viện bừa cái cớ, "Con đã có người mình thích rồi."

"Lúc trước liên tục từ chối xem mắt, cũng là vì thân phận em ấy..."

Văn Chi Vọng càng bịa càng trơn tru.

Văn phu nhân dường như đã tin.

"Vậy cậu ấy là ai? Nào rảnh, con đưa cậu ấy đến cho mẹ gặp chút." Văn phu nhân nói, "Về phần ba con... mẹ sẽ nói giúp."

Văn Chi Vọng bất giác ôm chặt bé Ragdoll trong tay.

Hắn nói: "Giờ con vẫn đang đơn phương em ấy, em ấy không hề biết con thích ẻm."

Văn phu nhân nghe vậy, lập tức sốt hết cả ruột: "Nếu con thích cậu ấy thì nên chủ động chút vào! Bằng không sao đối phương biết tâm ý con thế nào được?"

"Trước hết con phải để đối phương biết tâm ý của mình, rồi hai đứa mới phát triển được bước sau, biết chưa?"

Văn phu nhân hỏi: "Cậu ấy tên là gì? Nhà ở đâu? Nếu con không làm được thì để mẹ giúp cho!"

Văn Chi Vọng nói: "Mẹ à, con thầm mến người ta, sao mẹ như điều tra hộ khẩu vậy?"

Văn phu nhân bảo: "Rõ là Hoàng đế không vội thái giám gấp mà. Vậy con nói cho mẹ biết tên cậu ấy đi, được chứ?"

Tên à?

Căn bản không có người này trên đời, hắn đi đâu bịa tên?

Tầm mắt Văn Chi Vọng dừng trên người nhóc mèo trong lòng.

"Em ấy... Em ấy tên Đàm, Đoàn. Em ấy họ Đàm." Văn Chi Vọng nói, "Những chuyện khác, chờ bao giờ bọn con ở bên nhau, con sẽ nói với mẹ sau. Mẹ đừng gấp, con sẽ tới từ từ."

"Sao mẹ không vội cho được!"

Khó khăn lắm Văn phu nhân mới chờ được đứa con trai 30 tuổi cây vạn tuế nở hoa có người trong lòng, đương nhiên nóng lòng muốn xông lên, cầm tay nó dạy cách theo đuổi chồng!

Văn phu nhân nói: "Vậy thì, khoảng thời gian này mẹ sẽ ở đây nửa năm! Nếu con gặp trở ngại gì, có thể tìm mẹ bất kỳ lúc nào!"

"Phu nhân, nhưng hai tháng gần đây Văn tiên sinh chưa từng ở đây." Quản gia ở bên báo cáo, "Dạo này công ty nhiều việc, ngài ấy toàn ở lại công ty."

"Công ty nào quan trọng bằng yêu đương!" Văn phu nhân nói, "Văn Chi Vọng, bắt đầu từ hôm nay, mỗi tối con đều quay về ở biệt thự cho mẹ!"

Văn Chi Vọng bất đắc dĩ đáp trả: "Vâng vâng vâng, hôm nay con ở nhà liền."

Văn phu nhân không phải người dễ lừa.

Hắn chỉ lừa được bà ấy nhiều nhất hai tháng.

Còn về sau phát triển ra sao...

Văn Chi Vọng thở dài, đành đi một bước tính một bước vậy.

Lừa Văn phu nhân xong, Văn Chi Vọng đang chuẩn bị về phòng, song quản gia ở cạnh lại tiến lên.

"Tiên sinh, phòng của ngài..."

"Phòng cháu làm sao?" Văn Chi Vọng hỏi.

Quản gia cười khổ: "Lúc trước khi Đoàn Đoàn vừa đến, không ở quen, chỉ có ở phòng ngài là quen nhất. Trước đó từng hỏi ý kiến ngài, nên đã đặt một cái ổ vào đó. Hơn hai tháng trời ngài luôn không về ở, tôi cũng chưa nói lại."

"Nhưng giờ nếu ngài về ở rồi, thì có cần chuyển ổ của Đoàn Đoàn đến chỗ khác không?"

Chuyển ổ?

Đàm Nhiên không tình nguyện lắm.

Khi trước cậu đã thử qua tất cả giường tại căn biệt thự này.

Chỉ có chiếc giường phòng Văn Chi Vọng, vừa lớn vừa êm, hợp làm giường nhún!

Hơn nữa cậu đã ngủ ở đấy lâu rồi, nếu đổi chỗ ngủ, cậu sẽ không thích ứng được.

Văn Chi Vọng cúi đầu.

Hai tháng trôi qua trong chớp mắt, nhóc Ragdoll đã lớn hơn không ít.

Lông mèo đã dài và mềm hơn, nhưng đôi chân vẫn ngắn tun hủn, móng vuốt vẫn mềm ấm như trước.

Văn Chi Vọng đang chuẩn bị mở miệng, nhóc Ragdoll đã há miệng kêu: "Meow~"

Cậu thè lưỡi, lại lần nữa liếm láp hai mép lún phún râu.

Như hai trước lúc hắn ôm cậu vậy.

Văn Chi Vọng nói: "Đừng chuyển ổ bé ấy, cứ để bé ở phòng cháu đi."

"Vậy ngài có muốn..."

Văn Chi Vọng xua tay: "Cháu ở chung với bé con."

"Vâng."

Văn Chi Vọng nghĩ, chẳng qua chỉ là ở chung với một con mèo thôi, hẳn sẽ không gặp phiền phức gì.

Dù sao trong phòng hắn cũng đã đặt một cái ổ cho Đoàn Đoàn.

Lúc đi ngủ, Đoàn Đoàn chắc sẽ ngoan ngoãn quay về ổ mình ngủ nhỉ?

Song, hắn nghĩ nhiều rồi.

Khi Văn Chi Vọng tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi đến mép giường, một cục lông màu xám trắng chiếm cứ mép gối hắn.

Cái đầu mèo nho nhỏ gối lên một góc gối, cái đuôi như có như không khẽ phe phẩy, bộ dạng nhìn như sắp ngủ.

"Đoàn Đoàn, ổ bé dưới đất cơ mà."

Nhưng mèo con tựa như không nghe thấy lời hắn nói, thân thể không hề nhúc nhích.

Văn Chi Vọng thở dài, hắn duỗi tay bế bé mèo lên, định đặt vào ổ mèo dưới đất.

Nào ngờ, mèo con vừa được đặt xuống, giây tiếp theo đã lập tức chạy lên giường lớ của Văn Chi Vọng.

Văn Chi Vọng lại ôm cậu về ổ, mèo con lại trèo lên giường.

Một mèo một người giằng co mấy hiệp.

Trọng lượng của nhóc Ragdoll nặng hơn nhiều lúc đầu.

Điều này khiến Văn Chi Vọng mệt đến thở hổn hển.

Hắn có phần bất đắc dĩ nhìn bé mèo rúc bên gối, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.

Đoàn Đoàn là chú mèo yêu sạch sẽ, nên sẽ không làm dơ giường.

Văn Chi Vọng thầm nghĩ, ngủ cùng nó, cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Hắn với tay tắt đèn, nằm trên giường, cạnh Ragdoll.

Giường cạnh cửa sổ, ánh trăng lờ mờ soi sáng góc cửa sổ.

Bộ lông trắng muốt của nhóc mèo, như khoác ánh trăng.

Hai mắt cậu nhắm lại, tiếng hít thở nhè nhẹ truyền đến.

Cậu đã ngủ say.

Văn Chi Vọng vươn tay, khẽ vuốt lông trên người cậu.

Sau đó hắn cũng nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Văn Chi Vọng bị cảm giác ngực nặng trĩu hít thở không thông đánh thức.

Hắn vừa mở mắt.

Một cục lông trắng cực lớn đang đè trên ngực hắn, ép hắn thở không nổi.

"Văn Đoàn Đoàn! Bé dậy cho tôi!"

Đàm Nhiên hơi nâng mí mắt, kế tiếp liền nhắm lại.

Cậu đổi tư thế khác, tiếp tục khẽ ngáy khò khò.

Cậu còn chưa ngủ đủ đâu.