Khi Ma Tôn nói chuyện cùng Đào Ngọc, mèo trắng còn đang nhắm mắt ngủ nướng trong phòng, lúc sau bèn trợn mắt bật dậy. Hứa Tây, kẻ mờ mịt chẳng rõ Ma Tôn đã chịu loại tra tấn khủng khiếp gì, nhất thời hoài nghi bản thân vừa gặp ác mộng.
Đang yên đang lành sao lại muốn cậu kết đan?
…
Đào Ngọc lại chui vào Ngàn Kinh Lâu, đồng thời phân phó thuộc hạ tìm kiếm khắp tam giới.
Y sắp xếp không ít ma tu tới bí cảnh tìm hiểu, cả quá trình không nhắc đến mèo trắng nửa lời để tránh phiền phức. Ngày nào y còn rải tin, rằng Ma Tôn gần đây đang tìm kiếm các loại phương thức bí dược giúp tu sĩ nhanh chóng ngộ đạo, thì tư liệu sẽ ùn ùn đổ về ngày đó. Tuy nhiên, mấy loại bí truyền thần dược như vậy quá ít ỏi nên tin tức nhận được cũng có chỗ dùng.
Đào Ngọc lật cổ thi đến mòn cả tay cuối cùng cũng tìm được vài pháp quyết lặt vặt, nghe nói sẽ thúc đẩy tiến độ tu luyện của mèo trắng đôi chút. Mấy pháp quyết đó đều có lợi với linh sủng, sẽ không gây nên thương tổn gì, nếu mèo trắng vẫn không kết đan được thì coi như bổ túc học tập một phen.
Thành thử Hứa Tây lại có việc để làm.
Ma Tôn trước giờ luôn dậy trước cậu, gần đây không hiểu vì sao đều rời đi xử lý công vụ từ lúc bình minh chưa ló, vậy nên mỗi lần Hứa Tây vừa ăn sáng xong Ma Tôn đã trở về, vừa vặn đưa cậu đi tu luyện.
Đình hóng gió, nơi thanh tịnh nhất của võ đường.
Hoắc Kỳ ngồi bên bàn, trong tay cầm một cái thẻ tre. Trong lúc giảng dạy, hắn hơi nghiêng tay để Hứa Tây có thể nhìn rõ. Chữ viết trên thẻ tre vừa trang nhã, cứng cáp lại dày đặc, Hứa Tây nhìn không hiểu chút nào.
Một tay Ma Tôn lật thẻ tre, tay còn lại tùy ý trêu chọc cái đuôi của mèo trắng, bình tĩnh cất lời, “Những thứ này đều rất đơn giản, ngươi có thể nói chuyện rồi, chuyên tâm học hành đi.”
Hứa Tây không đáp, yên lặng tránh đuôi sang chỗ khác, hơi kháng nghị.
Ma Tôn có thiên phú tu hành dị bẩm, mấy thứ pháp quyết này chỉ là trò vặt đối với hắn nhưng túm đại một ma tu bình thường đến đây tu tập, hẳn sẽ khó khăn vô cùng. Pháp quyết tối nghĩa khó hiểu, lại có quá nhiều kí tự lạ rối mắt, đọc trơn tru đã khó, nói gì đến việc hiểu tưởng thấu tận đạo nghĩa đằng sau.
Huống hồ đối tượng tu luyện là Hứa Tây.
Ngôn ngữ ở thế giới này không giống với thế giới cũ của cậu, nếu cậu muốn niệm quyết, bước đầu tiên phải biết chữ. Mới đầu còn đỡ, Hoắc Kỳ sớm biết mèo mình nuôi chẳng thông minh tài trí gì cho cam nên đã chuẩn bị tâm lý đủ, kiên nhẫn giảng giải từng chữ.
Không lâu sau, nếp nhăn giữa mày nam nhân càng ngày càng nhíu.
Dòng đầu tiên của pháp quyết chỉ có vài chục chữ, dạy đi dạy lại nửa canh giờ mà đến khi hắn để mèo trắng tự đọc lại một lần, cậu cứ ngắc ngứ không xong.
Ma Tôn dần mất kiên nhẫn, rũ mắt nhìn mèo trắng.
Một câu “Sao để ngốc đến độ này?” nghẹn giữa họng, Hoắc Kỳ nhìn đến đỉnh đầu tròn xoe của đối phương đành nhịn xuống.
Chuyện mèo trắng bị túm đến Cùng Quang Phái chịu giày vò vẫn khiến Ma Tôn canh cánh, mỗi khi nghĩ đến có chút không đành lòng nên kể từ đó, hắn không thúc giục cậu tu luyện nữa.
Mèo trắng ghé vào thẻ tre, trên mặt nghiêm túc chưa từng thấy, hai tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào mấy chữ hắn vừa dạy cậu, vô cùng đứng đắn.
Ngu ngốc không phải lỗi của nó.
Ma Tôn nhìn một màn này, tự nhủ.
Nam nhân chậm rãi thở sâu, tiếp tục cầm thẻ tre lên…
Lần này kiên trì chưa được ba mươi phút, gân xanh giữa trán Hoắc Kỳ lại nhảy lên, đặt thẻ tre sang một bên.
Nam nhân nhẫn nại rũ mắt nhìn mèo trắng, “Ngươi cố tình à?”
Không thì tại sao chừng ấy thời gian vẫn chưa đọc xong một chữ.
Hứa Tây: “...”
Một phần, là mấy chữ này loàng ngoằng khó đọc thật.
Hai phần, là cậu cố ý.
Hứa Tây không biết tại sao Hoắc Kỳ đột nhiên muốn cậu kết đan, còn nóng vội đến vậy khiến cậu có chút hoảng loạn. Thậm chí, khoảnh khắc nghe được câu nói cùng giọng điệu phân phó khi ấy, phản ứng đầu tiên của Hứa Tây là, chẳng nhẽ qua lâu đến vậy rồi Ma Tôn vẫn muốn móc nội đan của cậu ư! Sau đó, đối phương vẫn cho cậu ăn ngon ngủ ấm, ý niệm này mới dần biến mất.
Nhưng Hứa Tây vẫn không muốn kết đan.
Vì Hứa Tây biết, kết đan rồi cậu sẽ biến thành người!
Hiện tại Ma Tôn đối xử với cậu tốt, cho cậu ăn, là chỗ cho cậu… cái kia (*), còn để cậu vui vẻ chạy khắp Thôi Ngôi Điện chơi parkour (**),... tất cả chỉ vì cậu là một bé mèo con. Nếu có một ngày cậu thật sự kết đan được, mèo con của Ma Tôn sẽ biến mất, còn chuyển hóa thành người….
(*) raw để □□, mình đoán là mấy hành động thân mật (cọ bừa bãi hôn lung tung, rúc vào lòng khò khò, được ôm ấp vuốt lông,...)
(**) parkour: môn thể thao mạo hiểm vượt chướng ngại vật
Hứa Tây cảm thấy, khi đó Ma Tôn sẽ không dọa suông nữa mà thật sự bóp chết cậu.
Vậy nên tuyệt đối không thể kết cái đan này.
Nghe Ma Tôn hoài nghi hỏi chuyện, lỗ tai Hứa Tây run lên, đại não nhanh chóng xoay chuyển hai giây rồi ngơ ngác ngẩng đầu. Tròng mắt mèo trắng tròn vo, mờ mịt ngây thơ nhìn Hoắc Kỳ, cái miệng nghệch xuống thiếu điều viết to hai chữ “Vô tội” lên mặt.
Hứa Tây biết tỏng chiêu này áp dụng với Ma Tôn trăm trận trăm thắng.
Quả nhiên, một lát sau Hoắc Kỳ thở dài, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Thẻ tre được nhấc lên.
Hứa Tây nghe thấy âm thanh não nề, “... Thôi, tiếp tục nào.”
…
Rất nhiều ngày trôi qua kể từ khi Ma Tôn xông vào Cùng Quang Phái cứu mèo trắng.
Trong lúc Cùng Quang Phái xét tuyển chưởng môn mới, đệ tử Từ Minh Chương cũng được phân chia sắp xếp lại. Tuy rằng môn phái đã hết lòng chạy chữa cho Từ Minh Chương nhưng chỉ giữ cho hắn được cái mạng tàn, cơ thể bại liệt không thể nhúc nhích, mồm miệng chẳng thể phát ra âm tiết hoàn chỉnh giống hệt phế nhân. Sự vụ này Cùng Quang Phái đuối lý nên sẽ không chủ động khai chiến ảnh hưởng đến hình tượng môn phái đệ nhất Tu chân giới, thành ra tam giới tiếp tục bình an.
Việc lớn hóa việc nhỏ, việc nhỏ hóa hư vô, vờ như chưa từng phát sinh gì là tốt nhất.
Lẽ ra đến đây nên hạ màn rồi.
Nhưng trong lần Ma Tôn cứu mèo trắng, hai bên giương cung bạt kiếm, ở khoảnh khắc giằng co căng thẳng nhất Ma Tôn từng kiêu ngạo thả một câu nhàn nhạt, bổn tọa sẵn sàng phụng bồi.
Lời này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng các trưởng lão, làm cuộc sống thường ngày khó bề yên ổn. Từ Minh Chương bắt mèo của Ma Tôn, Ma Tôn thiếu chút nữa lấy mạng Từ Minh Chương. Xét về lý, Từ Minh Chương đã nhận đủ báo ứng về mình, sau này một điều nhịn chín điều lành là được.
Khổ nỗi, đối phương là Ma Tôn.
Trước nay Ma Tôn đều hành động theo ý mình, chưa từng nói đạo lý bao giờ. Nếu bỗng dưng một ngày đẹp trời tâm tình ma đầu này không tốt muốn nhào lên xiên nhau thật thì có thể vin vào cái cớ trộm mèo hay không trộm mèo đó, quang minh chính đại khơi mào tranh chấp. Hai giới duy trì trạng thái hòa bình đã lâu, sinh linh cũng an ổn bình yên, nếu khi đó thật sự khai chiến, hòa bình bị đánh vỡ, truy cứu ra vẫn là Cùng Quang Phái trêu chọc Ma Tôn trước.
Lúc ấy mặt mũi Cùng Quang Phá há phải đem đi quét rác cọ cầu?
Nghĩ cho sau này, cuối cùng Cùng Quang Phái quyết định phái vài tên đệ tử theo gót trưởng lão tiến vào Ma giới bày tỏ thái độ thân thiện làm hòa.
Tu sĩ Tu chân giới vượt qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra dày đặc mới có thể diện kiến Ma Tôn.
Mấy ngày nay công vụ của Ma Tôn không nhiều lắm, thường xuyên kèm cặp mèo trắng niệm quyết, đoàn người Tu chân giới bước theo thuộc hạ tiến vào còn nghe thấy loáng thoáng tiếng mèo kêu. Đi sâu vào phía trong, vòng qua con đường đá dài khung cảnh trước mặt đã hiện rõ. Phạm vi võ đường rộng lớn, xung quanh linh thực xum xuê khác hẳn Tu chân giới.
Phía trên cây mây cao bằng người trưởng thành có một dáng hình trắng muốt đang nhảy nhót lung tung, Ma Tôn đứng đối diện cây mây, trên người khoác áo bào đen tuyền đơn giản thêu hoa văn tối màu, thân hình thon dài, tư thái tôn quý, trong tay nắm chặt thẻ tre.
Tới gần, âm thanh đạm mạc trầm thấp cũng rõ ràng hơn, “Âm điệu chưa đúng, lại đi.”
Mèo trắng chuyên chú chơi đùa, nhảy hết cành mây này đến cành cây khác, qua loa ứng phó một câu, “Meo.”
Ma Tôn nghe vậy giữa mày hơi nhíu, mở miệng, “Chưa đúng, lại.”
Cuối cùng, lúc mèo trắng bật người lên, Ma Tôn chợt vươn tay ôm ngang cái bụng mềm mại của cục lông đang múa loạn xạ.
Tu sĩ tu chân giới dọc đường đi tới đã chứng kiến toàn bộ sự tình. Bọn họ tiến đến trước mặt Ma Tôn, vừa lúc thấy biểu tình hắn trầm xuống, ngữ khí lạnh băng, “Ngươi đối phó bổn tọa?”
Đám tu sĩ không khỏi cảm khái trong lòng, linh sủng quả nhiên là linh sủng, không có trí thông minh mới có thể to gan lớn mật thế này. Khi nãy bọn họ đều nghe được, mèo trắng rõ ràng đang qua loa hời hợt cho xong. Trước giờ tính tình Ma Tôn cực kì kiêu ngạo, nhìn biểu tình không vui hiện tại, đám tu sĩ lập tức bật trạng thái hóng dưa, thầm nghĩ hôm nay con mèo luôn được yêu chiều này khó mà thoát chết.
Mèo trắng vẫn chẳng cảm nhận được chút nguy hiểm nào, mấy cái chân ngắn ngủn ra sức giãy giụa trong tay Ma Tôn, còn muốn dùng vài cái răng sữa gặm lấy ngón tay hắn.
Sắc mặt Ma Tôn quả nhiên kém đi.
Vào lúc chúng tu sĩ cho rằng mèo trắng sẽ bị bóp chết, bọn họ chợt nghe được âm thanh lạnh nhạt uy hiếp, “ Học hành tử tế, không đêm nay bổn tọa không ngủ cùng ngươi nữa.”