Cầu thang lầu hai bỗng truyền đến một tiếng động lớn.
Mọi người quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy yêu tu kia lăn rầm rầm xuống, dập mặt xuống sàn nhà. Yêu tu kia ngã đến bầm dập mặt mũi, quần áo quý giá đẹp đẽ cũng toán loạn nhàu nhĩ vô cùng chật vật.
Mọi người vội vàng chạy tới nhìn xem, chẳng mấy chốc đã có người nhận ra hắn, hóa ra là vị công tử cành vàng lá ngọc ỷ trong nhà có chút tiền ngông nghênh lộng hành bấy lâu.
Nhất thời, chẳng có ai muốn tiến lên đỡ hắn.
Yêu tu kia ngã choáng cả đầu, ăn vạ hồi lâu mới lồm cồm bò dậy, đáng ra trong lòng hắn cực kì khó chịu nhưng vừa ngẩng đầu chạm mắt nam nhân đang đứng trên cao rũ mắt nhìn xuống, gương mặt bỗng ngập tràn khủng hoảng. Khi nãy hai tay người nọ ôm mèo, rõ ràng nửa ngón tay cũng chưa động nhưng hắn lại bị một luồng nội lực đẩy cho ngã lầu. Mọi người đều là kẻ tu hành, trong nháy mắt yêu tu có thể cảm nhận được, đối phương chỉ tùy ý sử dụng một chút sức mạnh mà thôi, pháp lực thâm hậu đến mức hắn không dò xét nổi.
Vậy thì chỉ còn một cách giải thích, người trước mặt này chỉ đang ngụy trang lẫn vào đám đông bình thường nhưng thực chất là nhân vật rất cường mạnh.Ý thức được điều này, yêu tu hiểu bản thân vừa đá phải ván sắt, lập tức không nghĩ nhiều mà bò dậy xin lỗi, “Là ta mạo phạm mèo của đạo hữu, thật xin lỗi…”
Vừa nói vừa ôm lấy mèo đen đang bị dọa sợ, điên cuồng nháy mắt với quản gia, nhanh chóng mất hút.
…
Sau khi hai người kia rời khỏi trà lâu, ma khí vô hình quanh thân Hoắc Kỳ mới chậm rãi thu liễm, mặt mày nam nhân vẫn có vài phần tăm tối, cánh tay ôm mèo trắng căng chặt.
Lần này không chỉ có Ma Tôn nổi cáu, Hứa Tây nghe được lời nói của yêu tu nọ móng vuốt cũng cuộn lại.
Nếu không phải Ma Tôn đột nhiên ôm siết lấy cậu, thời điểm yêu tu kia lăn xuống cầu thang cậu đã nhảy xuống bồi thêm hai cú.
Một người một mèo rời khỏi trà lâu.
Chiều buông, người qua kẻ lại trên đường dần thưa thớt, không còn náo nhiệt chen chúc như trước. Hứa Tây nhìn cảnh vật mới lạ bên ngoài, lực chú ý nhanh chóng được rời đi, nhanh chóng vứt chút bực bội khi nãy qua sau đầu. Mèo trắng gác gương mặt lông xù lên bả vai Ma Tôn, không hề lộn xộn, đôi mắt lấp lánh quan sát xung quanh.
Duy trì gần nửa canh giờ như vậy, Ma Tôn vốn im lặng cả một đường chợt vươn tay ôm lấy thân thể mèo trắng, bế cậu xuống trước người.
Ma Tôn nghiêm túc đối diện cùng mèo trắng hai giây, làm như vô ý hỏi, “Khi nãy ngươi nói gì với con mèo đen kia?”
Khi ấy mèo trắng và mèo đen dùng tiếng mèo giao lưu, Hoắc Kỳ nghe không hiểu.Hứa Tây sửng sốt một lát, ngây người không kịp phản ứng, cậu cho rằng việc này đã xong từ sớm rồi.
“Meo meo meo.”
Chưa nói gì cả, mới chào hỏi thôi.
Mèo trắng trả lời đúng sự thật.
Ma Tôn nghe vậy khẽ nheo mắt, ngón tay thon dài xuyên qua lớp lông mềm mại tung xõa nhẹ nhàng xoa xoa, dường như đang đoán xem mèo trắng nói thật hay giả bộ.
Lại thêm một khoảng im lặng động tác nam nhân mới dừng lại, mở miệng, “Tương lai, nếu ngươi muốn biến thành người thì tốt nhất đừng dây dưa qua lại với mấy ả mèo cái.”
Hứa Tây, “?”
Cậu bị lời này dọa ngây người.
Đôi mắt mèo trắng trợn to, sau đó dựng đứng lông tóc, “Meo meo!”
“Mèo cái gì chứ! Can bản ta chưa từng nghĩ đến chuyện đó!” Âm thanh thiếu niên trong vắt, thẹn quá hóa giận.
Lần đầu tiên Ma Tôn bị kẻ khác lên giọng như này nhưng nhìn biểu tình, dường như chẳng bực tức chút nào. Thậm chí, giữa mày Hoắc Kỳ còn hơi động, dường như khá vừa lòng.
Nam nhân bình tĩnh vuốt xuôi theo chiều lông mọc, nhàn nhàn mở miệng, “Tốt nhất là vậy.”
Nghe xong những lời yêu tu không có mắt kia nói, cái gì mà muốn hai con mèo phối giống cùng nhau, đáy lòng Ma Tôn vẫn luôn rơi vào trạng thái nặng nề. Dường như hắn không thể chấp nhận hai chữ kia.
Có lẽ, đối với các tu sĩ nuôi dưỡng linh sủng khác, để linh sủng của bọn họ giao phối với nhau là chuyện bình thường nhưng đối với Ma Tôn, áp giả thiết này lên mèo của hắn thôi cũng không thể chịu đựng nổi.
Còn tại sao không thể chịu đựng nổi, Hoắc Kỳ vẫn chưa lý giải được nguyên nhân.
Hứa Tây hoàn toàn không hiểu mạch não kì quái của Ma Tôn. Đến khi lông tóc được chải chuốt mượt mà, cậu mới nhận ra bản thân khi nãy vừa nghe được gì. Mèo trắng nằm trên khuỷu tay Ma Tôn ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn đặt lên cái cằm rõ ràng ưu nhã.
Xét thấy tâm trạng phản diện chính không tệ, mèo trắng mới thăm dò mở miệng, “Meo meo meo?”
“Ngươi biết ta sẽ biến thành người à?” Thiếu niên nhẹ giọng hỏi.
Giữa mày Ma Tôn hơi nhíu, rũ mắt nhìn mèo trắng.
Chẳng hiểu sao ánh mắt hắn rét căm.
Mỗi lần ôm mèo trắng ngủ đều bị tra tấn đến tâm thần - Hoắc Kỳ, lạnh nhạt mở miệng, “Đương nhiên bổn tọa biết.”
Mèo trắng nghe vậy mở to con ngươi sánh nước, khựng một chút, kêu khẽ hai tiếng.
Cậu trực tiếp vào thẳng vấn đề, “Sau khi ta biến thành người, ngươi… ngươi định thế nào?”
Lần này đến phiên Ma Tôn cảm thấy mèo trắng kì quái.
Định thế nào là định thế nào?
Giữa mày Ma Tôn nhíu càng sâu, hiển nhiên không hiểu mèo trắng cố kỵ cái gì.
“Cùng lắm là khó nuôi hơn một chút.” Thường ngày nam nhân vẫn không để ý, hiện tại nét mặt lộ ra vài phần nghiêm túc, “Trên đời này không có chuyện gì làm khó được bổn tọa.”
Hứa Tây ngây người.
Cậu hỏi câu này vì vẫn luôn cho rằng thứ Ma Tôn thích là mèo, sau khi mèo hóa người sẽ chẳng thương tình đập chết, không ngờ sự tình lại phát triển theo hướng này.
Thú thật, tuy Ma Tôn là phản diện chính trong nguyên tác, thiết lập tàn nhẫn độc ác cuồng vọng ngạo mạn này kia đều mang nghĩa xấu nhưng từ lúc Hứa Tây xuyên vào, cậu thân cận với đối phương nhất. Nhiều ngày ở chung đến vậy, Hứa Tây cũng cảm nhận được Ma Tôn không hoàn toàn tệ hại như nguyên tác.
Ít nhất, Ma Tôn đối xử với cậu khá tốt.
Sau khi nghe những lời Ma Tôn nói, rốt cuộc băn khoăn lo nghĩ trong lòng Hứa Tây đã tiêu tan.
Tâm trạng mèo trắng tốt lên bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy, thậm chí nhất thời kích động, Hứa Tây trực tiếp nhào qua hôn cái chóc lên sườn mặt Hoắc Kỳ.
Động tác đột ngột của mèo trắng khiến Ma Tôn không kịp phòng ngừa, thân hình vô thức lùi về sau nửa bước.
Mèo trắng hứng lên là bắt đầu cọ người.
Ma Tôn vẫn duy trì động tác hơi ngửa về sau, tùy ý để Hứa Tây cọ qua cọ loại một hồi, đến khi người qua đường liên tiếp ngoái đầu tò mò nhìn ngắm bọn họ, hắn mới lên tiếng ngăn cản.
“Được rồi, phải đi thôi.” Nam nhân ôm lấy mèo trắng, ngữ khí mang theo vài phần bất đắc dĩ.
…
Ngự phong phi hành thêm một lúc, hai người bọn họ tới được đích đến trước khi trời tối. Nơi này là bí cảnh sâu nhất Yêu giới, tên Thu Huyền,
Hoắc Kỳ vừa đưa mèo trắng đáp đất đã thấy một bóng hình xanh lơ đang chờ sẵn ở ngoài rừng rậm. Đối phương có vẻ ngoài của nam tử tuổi bốn mươi, áo xanh có phần bạc màu, cả người lôi thôi lếch thếch, tóc tai vấn bừa lên trên nhưng biểu tình lại vô cùng ôn hòa, mang lại cho người ta cảm giác dễ dàng ở chung. Năm này qua tháng nọ, Thạch Đằng Thanh vẫn sống lủi thủi cô liêu, lần gặp gỡ gần đây nhất với Ma Tôn cũng chẳng nhớ là khi nào nên hiện tại nhìn thấy hắn không khỏi kích động.
Lão tươi cười tiến lên tiếp đón, “Hoắc huynh, lâu không gặp, lần này ngươi nhất định phải ở lại nơi này của ta mấy ngày.”
Ma Tôn đã giải phép che mắt, ngũ quan trở lại như trước, chỉ là nhiều năm thượng vị khiến khí chất trên người hắn càng thêm lãnh lệ nghiêm nghị. Nam nhân còn chưa lên tiếng, vạt áo trước ngực đã truyền ra động tĩnh.
Có thứ gì đó lục đục ở trong hồi lâu, rồi một cái tai mèo phấn nộn bông xù bỗng lòi ra ngoài.
Thạch Đằng Thanh sửng sốt.
Trên đường lắc lư ngủ gật, giờ đây Hứa Tây mơ màng ló đầu, nhìn người trước mặt vài giây mới nhận ra đã đến nơi rồi. Mèo trắng lập tức chùi vội chùi vàng nước miếng trong suốt bên miệng vào cổ áo Ma Tôn, sau đó nâng chân lên chào hỏi, “Meo meo.”
Thạch Đằng Thanh chết lặng.
Nếu bắt gặp hình ảnh này lúc trước, có người nói cho lão Ma Tôn không chỉ nuôi mèo mà còn dung túng để nó dùng quần áo mình làm khăn chùi dãi, Thạch Đằng Thanh chắc chắn sẽ nghĩ người nọ điên rồi.
Còn hiện tại, lão cảm thấy Ma Tôn điên rồi.
“Ngươi nuôi mèo?” Thạch Đằng Thanh vẫn chưa tiêu hóa nổi sự thật.
“Ừ.” Ma Tôn bình tĩnh xách mèo nhỏ từ quần áo ra, ôm vào lòng.
Thạch Đằng Thanh nhìn động tác thuần thục của bạn mình, cứng đờ giây lát, cuối cùng chỉ có thể cười gượng, “Ha ha, ngươi thay dổi nhiều quá.”
“...”
Đoàn người tiến vào bí cảnh.
Đầu tiên cần phải xuyên qua rừng rậm phủ đầy trận pháp trước mặt. Cây cối trong rừng vực kì tươi tốt, chọn đại một gốc cây mấy người ôm cũng không xuể, cành lá um tùm rập rạp che kín cả một góc trời, khiến cho không khí có phần ẩm ướt. Bước khỏi rừng rậm là đồng bằng mênh mông bát ngát, vài phòng ốc thưa thớt dựng lên trên đó, xem như có hơi thở sinh hoạt hàng ngày.
Hứa Tây phát hiện vừa đến được một lúc hô hấp đã thoải mái dễ chịu hẳn, khiến cả người cậu cứ èo uột biếng nhác, hơi buồn ngủ.
Chắc vì linh khí nơi này tương đối dồi dào.
Thạch Đằng Thanh muốn sắp xếp phòng nghỉ cho Hoắc Kỳ nhưng Ma Tôn có chút nóng vội, “Xem qua linh chi trước đã.”
“Được thôi,” Thạch Đằng Thanh nói, “Phải đi thêm một đoạn nữa đấy.”
Linh chi da rắn được nuôi dưỡng ở nơi bí mật đặc biệt.
Thạch Đằng Thanh nghĩ đi nghĩ lại mãi mà vẫn không hiểu tại sao Ma Tôn đột nhiên sốt ruột muốn tăng tu vi.
“Ta thấy nội lực ngươi vững vàng, không giống như tắt nghẽn cảnh giới.” Lão vừa dẫn đường vừa hỏi, “Bỗng dưng muốn tăng tu vi là thế nào? Tam giới lại xảy ra chuyện gì à?”
Ma Tôn ôm mèo trắng đã thiêm thiếp đi phía sau, nghe vậy khẽ nâng mắt, “Không phải.”
Bước chân Thạch Đằng Thanh chậm lại, quay đầu, “Vậy thì tại sao?”
“Mèo của bổn tọa chậm chạp khó kết đan.”
Im lặng hai giây, đôi con ngươi của Thạch Đằng Thanh chợt trừng lớn. Lão gào lên, “Từ từ đã, ngươi muốn đưa linh chi quý giá của ta cho một con mèo dùng?”
m lượng tăng cao, lỗ tai mèo trắng đang gà gật run nhẹ, dường như sắp tỉnh.
Ma Tôn cau mày, một bên nâng tay che tai cậu lại, một bên ném ánh mắt không vui về phía Thạch Đằng Thanh, “Ngươi quát mèo của bổn tọa?”