Sau khi được vớt khỏi mặt nước, mèo nhỏ nằm liệt một chỗ không nhúc nhích.
Hoắc Kỳ vốn đã quay người rời đi, nhưng đi được vài bước lại dừng lại.
Nam nhân bước qua, mi tâm hơi nhíu.
Chết thật à?
Đáy mắt Ma Tôn lộ ra vài phần không kiên nhẫn.
Vài giây sau, lại là một lực đạo khác, Ma Tôn túm cổ Hứa Tây nhấc lên.
Đầu ngón tay truyền đến cảm xúc mềm mại kỳ quái, động tác của nam nhân rõ ràng khựng lại một chút.
Thứ cảm xúc này mềm hơn rất nhiều so với tượng tượng của hắn, cứ như chẳng có xương vậy, chỉ cần dùng lực hơi mạnh một chút là có thể bóp chết. Khổ nỗi, chưa ngưng tụ nổi nội đan hoàn chỉnh thì linh sủng này không được chết.
Nghĩ đến đây, Ma Tôn đè xuống cảm xúc không kiên nhẫn, thay đổi động tác, không nắm gáy mèo nhỏ nữa mà ẵm cậu trên tay đàng hoàng.
Hồ nước ngàn năm không thấy Mặt Trời, hàn khí dồi dào vô cùng. Tuy Hứa Tây đang hôn mê nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh đến xương tủy, sau đó chẳng rõ vì sao sàn đá cứng rắn dưới thân lại trở nên mềm mại ấm áp. Xuất phát từ bản năng sống còn, cậu lập tức cuộn tròn thân thể lại, cái đầu nhỏ vô thức cọ lên nguồn nhiệt, tham luyến hơi ấm của kẻ kia.
Cả người mèo trắng đã sớm ướt đẫm, lông dính lại, thân hình vốn nhỏ nay càng trở nên gầy yếu, dùng một tay có thể ôm trọn.
Nhìn cục lông màu trắng cuộn tròn người, hai cái vuốt nho nhỏ ôm cứng lấy cổ tay hắn, run rẩy rúc vào tay áo dài, trong miệng thỉnh thoảng phát ra âm thanh rầm rì run rẩy… Ma Tôn lần đầu ôm mèo nảy sinh một cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Mắt thấy linh sủng một tấc lại muốn tiến một thước, cọ ra không ít vệt nước loang lổ trên tay áo hắng, Hoắc Kỳ mới hồi thần.
Ngón tay khẽ động, một làn gió lướt nhẹ qua, chỗ nước nhèm nhẹp trên người Hứa Tây lập tức biến mất không còn một giọt, lông tóc cũng trở về trạng thái xù bông mềm mại.
Xác nhận mèo nhỏ tạm thời không chết được, kiên nhẫn của Ma Tôn hoàn toàn hao sạch, ống tay áo hắn phất lên, lại ném cậu trở lại sàn đá trong thủy lao, xoay người rời đi.
…
Trên người không còn cảm giác lạnh run, một lát sau Hứa Tây đã tỉnh.
Vừa mở mắt ra, cậu đã nâng tay lên kiểm tra. Đáng tiếc, trước mặt Hứa Tây vẫn chỉ là hai cái vuốt đầy lông ngắn tũn.
Cậu còn tưởng sẽ cóng chết ở nơi này, sau đó quay lại thế giới ban đầu.
Ài…
Hứa Tây ngồi dậy trên đất.
Xem ra khả năng trở về không quá cao.
Sau khi chấp nhận số phận, mèo trắng tròn vo bắt đầu ngó nghiêng tìm kiếm khắp thủy lao. Ban nãy lúc rơi xuống nước Hứa Tây chưa ngất xỉu hoàn toàn, vẫn còn nhớ sức mạnh kì lạ đã vớt cậu lên nhưng hiện giờ nhìn khắp một vòng xung quanh, lại chẳng thấy một bóng người.
Tìm mãi mà chẳng có kết quả, mèo trắng lại nằm bẹp trở lại, nghĩ thầm chắc hẳn thị vệ canh gác đã cứu mình.
Dù sao Ma Tôn vẫn cần nội đan của cậu, thị vệ không thể giương mắt đứng nhìn cậu chết đuối được.
Về phần tại sao lông tóc trên người khô cong mềm mại, Hứa Tây đoán, có lẽ cậu hôn mê lâu đến mức nước cũng bốc hơi rồi.
…
Một mình Hứa Tây, không, một mèo Hứa Tây lăn lộn trong thủy lao trống vắng, lúc đầu còn hồi hộp, trái tim cứ treo nửa lên trời, hồi hộp đợi Ma Tôn đến giải quyết cậu. Chẳng ngờ, hai ngày trôi qua, nơi này vẫn cứ vắng heo vắng hút, chẳng có lấy một người.
Hứa Tây chết lặng bò bò trên đất, đáy lòng vô cùng nghi ngờ, linh sủng thế giới này không cần ăn cơm sao?
Nhưng cậu đói đến hoa mắt chóng mặt rồi.
Không chỉ đói, mấy hôm nay chất lượng giấc ngủ của cậu cũng chẳng ra gì.
Hứa Tây lăn không được nằm không xong, mỗi lần đặt mông xuống phiến đá ngủ chưa sâu đã rét run cả người, mơ mảng lật hết bên này đến bên khác. Những lúc như vậy cậu sẽ cảm thấy bản thân thật xui xẻo, xuyên vào thứ gì không xuyên cứ nhất định phải là mèo lông ngắn.
Mèo lông dài chắc chắn sẽ ấm hơn.
Theo nguyên tác, cơ thể của nguyên chủ đang chứa một nửa pháp lực của Ma Tôn, đáng ra phải rất lợi hại nhưng dù có thử bao nhiêu lần, Hứa Tây vẫn không phát hiện bản thân có gì đặc biệt. Thậm chí cậu còn học theo thiết lập cơ bản nhất trong tiểu thuyết, vận công giữ ấm người, song đều vô dụng.
Đống pháp lực bị cậu nuốt xuống dường như đã biến mất hoàn toàn.
Đến ngày thứ ba, rốt cuộc thị vệ nơi này cũng nhớ ra bên trong còn nhốt mèo, bèn tốt bụng bưng đến một khay đồ ăn.
Hai thị vệ vô cùng lạnh nhạt không nói nửa lời mà dùng pháp lực đặt đồ ăn lên sàn, sau đó đứng về vị trí canh gác, từ đầu đến cuối không lộ ra chút cảm xúc dư thừa nào.
Hứa Tây đói đến độ mắt mờ chân run, chẳng còn hơi sức lo toan chuyện khác, vừa nhìn thấy khay đồ ăn đã “Meo” lên một tiếng rồi nhào tới.
Thứ ăn thô ráp lạo xạo, hơi giống cơm, nhưng bên trong lại chứa một vài tạp chất khó nhai, chẳng có hương vị nào cả.
Nếu là thường ngày chắc chắn Hứa Tây sẽ cảm thấy nuốt không trôi nhưng hiện tại, chưa đói chết là may. Thoạt nhìn mèo trắng ăn đến là vội vã, nhưng vì thân hình nhỏ bé nên thức ăn cũng chẳng vơi nhiều.
Nửa giờ trôi qua, cả mâm cơm đầy chỉ vơi phân nửa.
Hứa Tây đột nhiên khựng lại.
Khi nãy cậu đói đến mơ màng, chỉ cắm cúi ăn ăn ăn, xong không biết nuốt trúng cái gì, dạ dày bắt đầu nhức nhối, âm ỉ đau.
Hứa Tây cho rằng tại bản thân ăn quá gấp gáp, nhưng cảm giác khó chịu ngày càng mãnh liệt, chờ đến khi cậu ý thức được thì cả cơ thể đã cuộn tròn thành một cục. Vừa ôm bụng, Hứa Tây vừa nghĩ thầm, Ma Tôn muốn hạ độc giết tươi cậu à?
Thị vệ canh gác ở cạnh bên vẫn luôn quan sát trạng thái của mèo trắng, bọn chúng dịnh chờ cậu ăn xong mới rời đi nhưng chẳng ngờ, chớp mắt một cái, mèo trắng đã nhỏ giọng rên lên một tiếng rồi lăn ra đất.
Hai thị vệ liếc nhìn nhau, không biết là thật hay diễn.
Cả cơ thể mèo trắng bỗng run lên, phát ra âm thanh nức nở đứt quãng, rồi ọc ra đống đồ ăn nó vừa hốc lấy hốc để vào họng.
Có vẻ không phải diễn.
Tuy con mèo này là phạm nhân, nhưng Ma Tôn vẫn giữ lại nó vì còn chỗ dùng, nếu xảy ra mệnh hệ gì bọn họ gánh không được.
Nghĩ vậy, hai thị vệ nhanh chóng chia ra hành động, một kẻ ôm mèo lên, một kẻ chạy đi bẩm báo.
Mười lăm phút sau, Hứa Tây được đặt lên bàn tròn giữa tẩm điện của Ma Tôn.
Linh Y là một lão giả tóc hoa râm của Ma giới, ông cẩn thận khám bệnh cho mèo trắng đang ngất xỉu, Ma Tôn ngồi trên ghế dựa bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.
Biểu tình nam nhân vô cùng lạnh nhạt, dường như sắp viết hai chữ “Phiền phức” lên mặt. Sau lần đầu đến thủy lao ngó một cái, Hoắc Kỳ đã sớm vứt mèo nhỏ ra sau đầu.
Công việc thường ngày của Ma Tôn tương đối bận rộn, mấy thứ như nuôi dưỡng linh sủng này kia đương nhiên không cần hắn để tâm tới, tự khắc sẽ có kẻ đi làm, vậy nên khi thị vệ vội vàng chạy tới, bẩm rằng mèo nhỏ đột nhiên hôn mê, phản ứng đầu tiên của Hoắc Kỳ là: Lại ngất tiếp?
Linh Y nhận thấy Ma Tôn đang dần mất kiên nhẫn bèn đẩy nhanh tốc độ khám bệnh cho Hứa Tây, sau đó hành lễ, mở miệng, “Hồi bẩm tôn chủ, vấn đề không quá nghiêm trọng.”
“Loại linh sủng này tương đối hiếm gặp, thuộc hạ trước đây cũng chỉ nghe qua. Từ khi sinh ra cơ thể chúng đã tràn trề linh lực địa giới, thường xuyên được linh khí tẩm bổ nuôi dưỡng nên có phần mềm mại yếu ớt, phải chăm sóc cẩn thận.”
Linh Y vừa nói, tầm mắt vừa dừng ở nửa bát cơm mèo trắng đang ăn dở, “Mặc dù đây là thức ăn thô của yêu thú bình thường, nhưng linh sủng này hoàn toàn không tiêu hóa nổi.”
Hoắc Kỳ nhẫn nại nghe một hồi, cuối cùng tổng kết trong lòng.
Ý là, nhãi con này vô cùng mong manh dễ vỡ.
Ma Tôn nhàn nhạt liếc nhìn mèo trắng đang nằm liệt, nhớ rõ mấy ngày trước nó còn trượt chân rơi xuống hồ, suýt chết cóng. Trong lòng hắn bắt đầu hoài nghi, lưu lại cái mạng này chỉ vì một viên nội đan có đáng không.
Tầm mắt nam nhân trên người Hứa Tây dời đi, tự nhiên đảo qua chỗ khác, mở miệng, “Vậy nó ăn được thứ kia không?”
Hắn nói linh quả đang được cung phụng trên bàn.
Linh Y bị hỏi đến nhíu mày.
Loại linh quả này khắp ba giới chỉ có vài cây, 500 năm mới ra trái, trái cây tràn trề linh lực, dù đặt ở Tu chân giới hay Ma giới cũng đều bị tu sĩ coi là linh dược cứu mạng mà cướp đoạt, ăn một quả không biết tăng lên được bao nhiêu tu vi. Món đồ quý báu như vậy Ma Tôn cũng không để vào mắt, chỉ tùy tiện nhét đại vào góc, chẳng mấy chốc đã nhét được cả đống.
Hiện giờ còn muốn lấy để nuôi mèo.
Dù nói cần chăm sóc linh sủng này cẩn thận, nhưng thế này thì hơi quá.
Đáy lòng Linh Y có chút đau, nhưng khi bị Ma Tôn gặng hỏi y cũng chẳng dám hai lời, “Linh quả sở hữu linh khí tương đối ôn hòa, đương nhiên ăn được.”
Ma Tôn bèn nâng tay.
Người hầu đứng bên cạnh hiểu ý, tiến lên lấy linh quả đặt trước mặt mèo trắng. Màu sắc của linh quả rất đẹp, vỏ ngoài xanh lơ, bên trong ngập tràn thịt quả thơm ngọt, vô cùng mềm mại, thích hợp để nuôi mèo.
Hứa Tây ngất xỉu một phần vì vừa nôn sạch đồ ăn ra khiến dạ dày cậu khó chịu, một phần vì cậu đói. Vậy nên khi có kẻ kề thúc ăn đến sát miệng, Hứa Tây theo bản năng phối hợp mở miệng ra.
Đầu lưỡi là hương vị chua chua ngọt ngọt, nuốt xuống là dòng nước ấm áp chảy qua dạ dày nhức mỏi, cả người Hứa Tây thoáng chốc thoải mái không ít.
Vì thế Ma Tôn bèn thấy con mèo trắng xù đang nằm bẹp một chỗ đột nhiên bật dậy, đôi mắt rõ ràng vẫn nhắm mà có thể lao vào bàn tay người hầu chuẩn xác, vừa ôm cứng ngón tay hắn vừa điên cuồng gặm trái cây.
Bộ dáng kia giống như chậm một giây là đói chết.
Ma Tôn xem đến mức đôi mắt híp lại.
Người hầu hiển nhiên cũng bị phản ứng của mèo trắng dọa sợ.
Móng vuốt mềm mại của mèo nhỏ cuốn lấy ngón tay hắn, dựa vào ngực hắn cuộn lại ngoan ngoãn ăn, thân hình người hầu lập lức cứng đờ, trong lòng nảy sinh ham muốn sờ sờ cục lông trắng muốt. Chỉ tội, lúc hắn ma xui quỷ khiến thế nào nâng tay lên, bỗng cảm thấy đỉnh đầu thoáng lạnh. Người hầu theo bản năng liếc qua, quả nhiên đối hiện tầm mắt lạnh nhạt của Ma Tôn.
Ánh mắt nam nhân thâm trầm, uy áp lớn vô cùng, cả người người hầu lập tức run lên, lý trí quay lại, không dám có bất kỳ động tác dư thừa nào nữa.
…
Đối với Hứa Tây mà nói, linh quả không chỉ giúp cậu no bụng mà còn gội rửa kinh mạch, tẩm bổ tinh thần. Sau khi được đút ăn xong, Hứa Tây lăn ra ngủ.
Lúc ở thủy lao cậu chưa ngủ yên được một giấc, tuy cái bàn ở tẩm điện của Ma Tôn cũng chẳng mềm mại gì cho cam nhưng tốt xấu gì cũng làm bằng gỗ, không lạnh đến vậy.
Mãi đến sáng hôm sau Hứa Tây mới tỉnh lại.
Cậu bị một nguồn năng lượng mạnh mẽ đánh thức.
Cảnh vật trước mặt hoàn toàn xa lạ, khi tỉnh lại Hứa Tây còn sủng sốt trong chốc lát. Mèo trắng ngồi trên bàn xoa xoa mặt, sau lưng chợt xuất hiện một hơi thở dao động mãnh liệt, khiến lông tóc cậu dựng hết cả lên.
“Meo” một tiếng quay đầu lại, cậu thấy Ma Tôn đang nhắm mắt thiền định.
Tuy rằng Hứa Tây hôn mê trong suốt quá trình vừa rồi nhưng cậu không hoàn toàn ngất đi, vẫn còn một chút ý thức. Hứa Tây mơ hồ nhớ lại, lúc cậu được thị vệ ôm đến trước mặt Ma Tôn, Linh Y đã khám cho cậu như thế nào, rồi cậu ăn thứ quả kia làm sao.
Gương mặt hẵng còn ngái ngủ của mèo trắng dại ra.
Nếu cậu nhớ không lầm, hình như thứ quả kia là Ma Tôn cho cậu?
Khó lường quá, hóa ra kẻ này cũng hơi tốt bụng.
Nhưng hiện tại dường như Ma Tôn có chút không ổn, Hoắc Kỳ xếp bằng một chỗ, hai mắt nhắm chặt, quanh thân chằng chịt xích đen kết từ ma khí, từ quần áo tới đuôi tóc đều tự bay không có gió, tư thế vô cùng dọa người.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Tây là cong đuôi chạy ra xa, sau đó cậu bỗng do dự nên lén nhìn một cái, phát hiện sắc mặt đối phương rất kém.
Gương mặt Ma Tôn tái tới mất thường, chân mày nhíu chặt, dường như đang khốn khổ đè ép thứ gì đó.
Đại não mèo trắng nổ bùm bùm.
… Không phải tẩu hỏa nhập ma đấy chứ?
Ngồi xổm trên bàn quan sát trong chốc lát, ma xui quỷ khiến thế nào Hứa Tây lại nhẹ nhàng nhảy xuống.
Mèo trắng rón rén tới gần đám ma khí.
Cậu có thể cảm nhận ma khí càng lúc càng nặng, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng.
Đến khi tới trước mặt hắn, mèo trắng lại nhìn tới hai bàn tay Ma Tôn đang đặt trên đùi. Đốt ngón tay thon dài của nam nhân căng thẳng, run run, lòng bàn tay cũng rịt ra một lớp mồ hôi mỏng.
Hứa Tây nghi ngờ vì bản thân biến thành mèo nên cũng bị ảnh hưởng vài phần tính cách của bọn lắm lông này, không thì tại sao lại nảy sinh mong muốn được sờ đầu?
Đây chính là vị Ma Tôn chỉ dùng một ngón tay cũng làm chết cậu!
Rõ ràng trong đầu đã công tác tư tưởng cho bản thân kỹ lưỡng, vậy mà Hứa Tây lại vô thức vươn móng ra, mềm mại đặt lên bàn tay mướt mồ hôi trước mặt. Cái chân nhỏ vừa chạm tới da thịt, cả người mèo trắng đã toát ra một luồng linh lực nhu hòa trắng nhạt, gần như trong suốt, chậm rãi dung nhập kinh mạch của Ma Tôn.
Mèo trắng mở to mắt, trong đầu đồng thời hiện lên chút thiết lập của nguyên tác.
Thế giới này có vô vàn linh sủng, ít nhiều gì cũng sở hữu vài ba khả năng phụ trợ vụn vặt, tỉ như an thần, xoa dịu tâm trí.
Vừa vặn, chủng loại của nguyên chủ trước nay chỉ hấp thụ linh khí thuần túy nên ở phương diện này nhỉnh hơn một chút. Không phải vì tò mò, khi nãy cậu không tự chủ tới gần Ma Tôn cũng vì bản năng chủng tộc tự động thôi thúc.
Cơ thể Hoắc Kỳ hiện tại vẫn đang bị đống tàn dư oán khí kia ảnh hưởng, tâm thần thường xuyên nhiễu loạn. Tâm khí hắn trước nay cao ngạo, bị chúng làm phiền nên tu vi cả tháng vẫn chẳng có gì tiến bộ, khó tránh được bực bội, lần này định dùng bạo lực trấn áp.
Nhưng có vẻ chẳng thuận lợi hơn là bao.
Nội lực va chạm kịch liệt ở kinh mạch kia, cùng tranh đoạt với lệ khí, nhiều lần muốn vùng khỏi khống chế.
Ma Tôn quyết không lui.
Đến khi một đạo linh khí ôn nhuận đột nhiên thâm nhập vào cơ thể, nhanh chóng vỗ về nội lực đang xao động lại, đồng thời tách một phần oán khí ra mới có thể hòa giải cục diện giao tranh điên cuồng.
Hứa Tây tận mắt nhìn thấy linh khí của mình chui vào cơ thể Ma Tôn, sau đó sắc mặt đối phương nhanh chóng khởi sắc, lông mày cũng không còn nhíu chặt như trước nữa.
Mèo trắng ngây thơ mờ mịt: Hình như cậu vừa giúp Ma Tôn rồi?
Đúng lúc này, Hoắc Kỳ chậm rãi mở mắt ra.
Đôi đồng tử nam nhân đen nhánh một màu, khôi phục tinh thần, rũ mi nhìn xuống cục bông mềm mềm đang rúc vào đầu gối mình, đáy mắt xao động cảm xúc nhàn nhạt.
Hứa Tây cũng không biết cậu dính lấy đầu gối Ma Tôn từ bao giờ.
Cậu hơi xấu hổ cười khan, không nhịn được ngẩng cái đầu tròn tròn lên.
Làm ơn, bán manh không được thì thôi đi, nhưng lần này cậu đã giúp hắn lúc then chốt nhất mà.
Ma Tôn cũng đừng chán ghét cậu quá.
Suy nghĩ vừa bật ra khỏi đầu, cậu bèn thấy Ma Tôn lạnh nhạt nâng tay lên. Ống tay áo nam nhân khẽ động, cả người Hứa Tây tựa như một quả cầu tuyết lăn tròn xuống đất.
“... Meo meo?”
“Cầu mèo” lăn thêm vài vòng nữa mới khó khăn dừng lại, đầu óc Hứa Tây suýt nữa lọc xọc.
Cậu nhìn Ma Tôn, không tin nổi.
Chỉ thấy nam nhân hờ hững đứng dậy, ghét bỏ phủi phủi người vài cái, vài sợi lông mèo trắng muốt theo động tác của hắn lững lờ rơi xuống.