Hắn chỉ nói song tu có thể tăng độ phù hợp của đạo lữ mà không nói sẽ tăng ở phương diện nào. Nếu là pháp lực tu vi, quả thật song tu có thể khiến hai người càng thêm thân mật, hơi thở pháp lực tương đồng nhưng nếu nói song tu gia tăng kết nối khớp nhau của thần hồn thì hoàn toàn vô căn cứ.
Hoắc Kỳ dứt lời, nhìn thiếu niên trước mặt nghiêm túc suy nghĩ mà biểu tình không hề thay đổi, chẳng có chút chột dạ nào.
Hắn hiểu bé mèo mình nuôi lắm rồi.
Ngốc nghếch, rất dễ bị lừa.
Hứa Tây nghe Ma Tôn nói xong bèn chậm rãi mở to mắt.
Ý nghĩ đầu tiên bật ra hệt lúc nghe Thạch Đằng Thanh nhắc đến song tu, Hứa Tây nói thẳng: “Chắc chắn chàng lừa em.”
Ma Tôn nghe vậy lông mày hơi động, hắn dắt cậu tiến về phía trước, không nói một lời.
“...”
Đáy lòng kiên định của Hứa Tây hơi lung lay.
Dù sao trước kia cậu từng đọc qua không ít tiểu thuyết, có đủ các loại giả thiết về song tu. Thiết lập thế giới này không đơn giản, không chừng song tu thật sự có khả năng về mặt kia?
Dọc đường trở về Thôi Ngôi Điện, Hứa Tây không ngừng nghi ngờ.
Mặc cho thiếu niên không ngừng truy hỏi Ma Tôn, nam nhân vẫn luôn điềm nhiên bình tĩnh, tùy ý đáp vài câu chiếu lệ. Dần dần, Hứa Tây bắt đầu hứng thú với việc song tu này.
Sau đó, Hứa Tây thật sự không phân biệt được tác dụng thật tác dụng giả, dứt khoát không nghĩ nữa. Chỉ tội, càng muốn quên đi thì đầu óc lại càng nhớ tới, tò mò vô cùng.
Chạy nhảy bên ngoài một ngày, việc đầu tiên Hứa Tây làm khi trở về tẩm điện là tắm rửa.
Sắc trời dần buông, thiếu niên mang theo hơi nước ấm áp còn đọng trên người ngồi bên giường, Ma Tôn đứng cạnh cậu, ma khí nhàn nhạt luân chuyển trong tay, lướt qua làn tóc đen mềm còn ẩm.
Để Hứa Tây thoải mái nên áo trong của cậu may khá rộng rãi.
Thiếu niên tùy ý ngồi bên giường, ống quần hơi nhàu được cuốn lên, lộ ra đường cong bắp chân xinh đẹp, rũ xuống mép giường lúc ẩn lúc hiện.
Hoắc Kỳ sấy tóc cho Hứa Tây tương đối nhẹ nhàng nhưng tầm mắt lại dừng trên đôi chân không an phận nọ, đáy mắt lờ mờ có sắc tối.
Hứa Tây vẫn chưa để ý, hiện giờ cậu hơi thất thần.
Giữa mày thiếu niên nhíu chặt như đang suy xét sự tình cực kì rối rắm nào đó.
Đến tận khi tóc khô hẳn, cậu được người nọ bế vào giường.
Đợi Ma Tôn gói ghém cậu xong xuôi, đứng dậy định đi tắt dạ minh châu, Hứa Tây chợt vươn tay nắm lấy một góc áo nam nhân.
Hoắc Kỳ rũ mắt, đối diện với đôi con ngươi đen nhánh sóng sánh ánh nước.
Không biết có phải do ánh sáng xuyên qua một lớp màn giường quá đỗi tối tăm hay không, mà từ mặt xuống cổ thiếu niên đều ửng hồng.
“Hay là, thử một chút?”
Hứa Tây nghiêng mặt đi, nói. Cậu không thấy đáy mắt Ma Tôn xẹt qua một tia cảm xúc khác lạ, chẳng khác nào ánh mắt của kẻ săn mồi lành nghề. Đại khái là đặt một cái lồng rỗng dưới đất, sau đó thủ thỉ với mèo nhỏ rằng lồng sắt không có khóa, cứ yên tâm tới chơi. Mèo nhỏ không chỉ tin tưởng, lại còn chủ động chui vào.
Hứa Tây nói xong, người bên cạnh mãi chẳng có động tĩnh, vài giây sau cậu mới nghe được hô hấp trầm nặng của Ma Tôn. Hứa Tây cảm nhận vành tai của mình bị người kia nắm lấy, nhẹ nhàng mân mê.
“Em có chắc là muốn thử song tu không?” Hoắc Kỳ hỏi cậu.
Hứa Tây hơi ngại ngùng, tạm thời không lên tiếng nhưng trong lòng thầm nghĩ, thử thì thử thôi, chẳng có gì ghê gớm. Dù sao mấy việc kiểu này không phải sớm muộn gì cũng phải làm à?
Hơn nữa, nếu thật sự không làm, cậu tò mò chết mất.
Thiếu niên xấu hổ đến mức run rẩy cả lông mi, cả người rúc vào ổ chăn sâu thêm chút. Ma Tôn thấy thế cũng không dám trêu ghẹo cậu nữa.
“Vậy thử xem.” Nam nhân vừa nói vừa cởi y phục, chỉ để lại áo trong lên giường.
Ma Tôn đồng ý, Hứa Tây nhẹ nhàng thở ra.
Cậu điều chỉnh lại hô hấp, đè nén ngượng ngùng mà miễn cưỡng bày ra tư thái đứng đắn.
Thiếu niên ngồi dậy, “Được. Trước tiên chàng nói em nghe phải song tu thế nào đi.”
Bộ dáng học tập đặc biệt nghiêm túc.
Nếu không gồng mình thành thế này, cậu sẽ xấu hổ chẳng dám đối diện Ma Tôn mất.
Dáng vẻ nọ của thiếu niên quá mức đáng yêu, Hoắc Kỳ không phải nôn nóng trong lòng.
“Cần niệm vài pháp quyết.” Hắn cũng bày ra bộ dáng nghiêm túc dạy học, trên mặt chẳng có chút cảm xúc nào. Hoắc Kỳ nói, “Trong quá trình song tu và khi kết thúc, pháp quyết sẽ không giống nhau.”
Cái gì mà quá trình, rồi còn kết thúc…
Xấu hổ vừa bị đè nén lại tiếp tục dâng lên nhưng cậu vẫn kiên cường đè xuống, nghe bằng xong mấy đạo pháp quyết của Ma Tôn.
Chỉ tội, hai người đều xem nhẹ một điều.
Thời điểm Hứa Tây vẫn còn là mèo trắng, cậu học niệm quyết rất khó khăn. Dù hiện tại đã biến thành người nhưng kĩ năng nọ vẫn chẳng tốt lên là bao.
Mới đầu nỗi lòng Hoắc Kỳ còn không ngừng xao động, mấy lần thiếu chút nữa mất kiểm soát không kìm được. Thậm chí nam nhân còn kịp lướt qua đống kiến thức đã học trong đầu một lần, nên an ủi vỗ về cơ thể thiếu niên thế nào đều tính kĩ cả.
Càng nghĩ, nhiệt độ trên người Ma Tôn càng tăng, đặc biêt là nơi nào đó.
Nhưng một nén nhang trôi qua (*) nhìn Hứa Tây quên cả chủ đề song tu và bắt đầu đau khổ tập trung ghi nhớ những pháp quyết đó, tâm trạng Ma Tôn dần trở nên phức tạp.
(*): khoảng 30 phút
Pháp quyết này là hắn thuận miệng nói mà thôi.
Biết thế chọn pháp quyết nào đơn giản hơn chút.
Pháp quyết luyến láy đủ đường, Hứa Tây không bắt được quy luật gì. Thiếu niên xếp bằng như cũ, vừa bẻ tay vừa cau mày ghi nhớ, đọc phần này đã quên phần kia.
Hô hấp Ma Tôn căng thẳng, gân xanh trên cánh tay nổi lên, nhẫn nhịn hơn nửa canh giờ.
Có chút không lừa nổi nữa.
Nam nhân nhịn đau cả người nên dứt khoát ghé qua, đốt ngón tay bắt lấy cằm thiếu niên muốn hôn. Vừa chạm được vào cánh môi mềm mại, thiếu niên đã nghiêng mặt né tránh, bàn tay hắn cũng bị cậu đẩy ra đầy ghét bỏ.
“Chàng cứ quấy ngang thì em làm sao nhớ được.”
Hoắc Kỳ, “...”
Biểu tình nam nhân cam chịu, ngực hơi phập phồng.
Ma Tôn mang đá nện vào chân mình, đợi thêm non nửa canh giờ.
Trăng vừa lên giữa trời.
Hứa Tây nhớ xong hết cũng là lúc cậu cảm thấy mệt nhọc, ngáp một cái nước đã ứa ra nơi khóe mắt.
Vạt áo Ma Tôn lững lờ buông lỏng, hắn dựa vào đầu giường, ánh mắt tăm tối không rời thiếu niên nửa khắc. Vì đã tiêu hao triệt để kiên nhẫn nên dục niệm mãnh liệt nơi đáy mắt nam nhân không còn che chắn nổi, cảm giác xâm lược vô cùng mạnh mẽ.
“...”
Hứa Tây bỗng cảm thấy hơi nguy hiểm.
Cậu rúc về đầu bên kia giường theo bản năng, “Hay là…”
Vừa nói được hai từ, cả người cậu đã bị một lực đạo mạnh mẽ túm về dễ dàng. Bóng đen của người trước mặt phủ xuống, xung quanh cậu bao phủ bởi hơi thở vô cùng mãnh liệt.
“Hay là cái gì?” Thanh âm Ma Tôn âm trầm.
Sát lại gần, Hứa Tây mới nhận ra cơ bắp toàn thân đối phương đang căng lên, giữa trán cũng có gân xanh mơ hồ.
Nhiệt độ là thứ dễ lây lan.
Vì nghiêm túc học pháp quyết nên Hứa Tây hoàn toàn quên mất thẹn thùng, giờ đây bị Ma Tôn nhìn thế này, nhiệt độ trên người lại bắt đầu bò lên.
Vài giây sau, thân thể thiếu niên nhũn ra.
“Quên đi.” Hứa Tây quay mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Để lần sau vậy, em muốn học lại pháp quyết…”
“...”
Hiện giờ Hoắc Kỳ không hề muốn nghe lại hai chữ “pháp quyết” kia nữa, hắn chẳng còn nhẫn nại mà cúi người cắn môi thiếu niên.
Có lẽ, vì để người nọ nhịn thật lâu nên nụ hôn này mạnh mẽ bất kì nụ hôn nào trước đó. Hơi thở dần bị tước đoạt, trong một thoáng tỉnh táo, Hứa Tây bỗng nếm được vị máu nhàn nhạt.
Cậu cau mày, khàn giọng bật ra tiếng tủi thân.
Động tác Ma Tôn khựng lại.
Kéo ra chút khoảng cách, đôi con ngươi phủ đầy sương mù của nam nhân rũ xuống, thực sự nhìn thấy một vệt máu đỏ trên cánh môi hơi sưng của thiếu niên.
Như thầm xin lỗi, nam nhân nhăn mày, mút hôn vài cái lên vị trí đó rồi mới thi pháp khép miệng vết thương lại.
Trước đây hai người thân mật, dù Ma Tôn mạnh mẽ đến đâu cũng chưa từng làm Hứa Tây bị thương.
Dáng vẻ này chỉ khiến ham muốn xâm lược của hắn càng thêm trầm trọng.
“... Được.” Ma Tôn điều chỉnh hô hấp vài lần mới đáp lại.
Lúc đầu còn xem như giữ lời.
Nhưng theo tiến độ đẩy mạnh của “song tu”, mặc dù Ma Tôn đã kiềm chế không ít nhưng Hứa Tây vẫn bị lăn lộn tới lui.
Kết thúc hiệp một, cả người Hứa Tây rịt ra một tầng mồ hôi mỏng, cơ thể như muốn tan chảy. Cậu nằm liệt trong lòng Ma Tôn, nhẹ nhàng há mồm hô hấp.
Hoắc Kỳ nâng tay vuốt khẽ lên trán thiếu niên, đẩy mấy sợi tóc dính nhớp qua một bên để lộ gương mặt ướt sũng.
Dáng vẻ này quá mức mê hoặc.
Hầu kết Ma Tôn lăn lộn, lúc mở miệng ngữ khí vẫn chẳng chút gợn sóng như trước, “Tiểu Tây, sao khi nãy em không niệm quyết?”
“...”
Trong cơ thể Hứa Tây vẫn như có sóng nước vỗ bờ, khiến cậu hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.
Cậu không biết phải trả lời Ma Tôn thế nào.
Quá... kích thích.
Dường như mới dạo đầu thôi mà đại não cậu đã hoàn toàn trống rỗng, nhất thời còn chẳng biết bản thân đang ở đâu, nào có thể nhớ rõ pháp quyết.
Thiếu niên thở gấp, lắc đầu, không trả lời.
Đáy mắt Ma Tôn như có ý cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về thân thể người nọ, dừng một lát rồi tiếp tục mở miệng, “Vậy thì vô dụng rồi, e rằng phải làm lại thôi.”
Hứa Tây, “...”
Kết quả lần làm lại này giống hệt lần trước.
Kết thúc, Hứa Tây được Hoắc Kỳ bế đi tắm rửa.
Linh ngọc trong bể tắm bóng loáng, cơ thể Hứa Tây chẳng còn chút sức lực nào nên cần có người hỗ trợ mới ngồi ổn định được. Cậu bị lăn lộn quá đà, thậm chí không khống chế nổi linh khí của chính mình.
Một đôi tai mèo xù xù không biết ló ra từ làn tóc mềm từ bao giờ, Hoắc Kỳ ngước mắt nhìn lên, vừa chạm phải hô hấp đã như dừng hẳn.
Vậy mà Hứa Tây chẳng hề hay biết.
Cậu dựa vào ngực đối phương chẳng chút phòng bị nào, đến tận khi nam nhân bất chợt vươn tay, đốt ngón tay ẩm ướt khảy nhẹ nơi nhĩ tiêm một chút.
Vừa khảy, hắn vừa biết rõ còn cố hỏi, “Tiểu Tây, đây là sao vậy?”
Khoảng khắc lỗ tai bị đụng chạm, vòng eo Hứa Tây lập tức mềm nhũn, âm thanh dính nhớp cũng trào ra từ cổ họng.
Nếu là ngày thường, Ma Tôn nhất định sẽ nghe lời thiếu niên nói, không hề lộn xộn.
Nhưng giờ thì khác, cực kỳ ác liệt.
Không những chạm vào, hắn còn khống chế tai mèo trong tay, nhẹ nhàng xoa bóp.
Đến tận khi bàn tay còn lại đặt nơi đáy ao chợt cảm thấy một loại ướt át khác phun trào.
Đêm đó, sau khi hai người kết thúc “tu luyện”, đợi tới khi Hứa Tây thay sang quần áo khô thoáng sạch sẽ, được gói trong ổ chăn lần nữa sắc trời đã sáng.
Ma Tôn rất thoải mái nhẹ nhàng.
Từ đầu tới chân thiếu niên phủ kín dấu vết đáng thương vô cùng, vừa chạm đến giường đã nặng nề thiếp đi.
Hoắc Kỳ chờ cậu ngủ say, ngồi bên giường hồi lâu mới thay chính bào, tới thiên điện xử lý sự vụ. Xử lý sạch đống công vụ bình thường phải mất một ngày mới xong trong hai giờ, Ma Tôn lại vội vàng trở lại tẩm điện, Hứa Tây vẫn đang ngủ.
Giờ đã gần giữa trưa rồi.
Hoắc Kỳ định gọi cậu dậy, ăn vài món rồi ngủ tiếp nhưng giữa mày thiếu niên in hằn mỏi mệt rất rõ ràng, nên hắn không gọi nữa.
Người hầu rời khỏi tẩm điện, Ma Tôn đứng bên giường hồi lâu rồi dứt khoát cởi quần áo ra, xốc chăn lên giường.
Đây là lần đầu tiên Ma Tôn ngủ nướng giữa ban ngày ban mặt.
Ôm thân hình mềm mại của thiếu niên vào lòng, bàn tay hắn lại bị đẩy nhẹ ra.
Động tác Hoắc Kỳ hơi dừng lại, đáy mắt trào dâng cảm xúc mềm mại, “Tỉnh rồi à?”
Hứa Tây đưa lưng về phía hắn, hồi lâu sau mới khó khăn xoay người lại.
Đôi mặt thiếu niên sưng đỏ, khi mở miệng âm thanh cũng vừa dính vừa khàn, “... Chàng là kẻ lừa đảo, chàng chỉ muốn đè em.”
Ma Tôn, “...”
Hứa Tây tự trải nghiệm cả đêm, cậu xác nhận, chẳng có chút gì là song tu cả. Thậm chí cậu kém xa Ma Tôn về thể lực và tu vi nên can bản, ngay từ đầu không có biện pháp song tu, có thể sống sót sau khi bị tên mất kiểm soát nào đó dày vò đã không tồi.
Ma Tôn lừa cậu đến là độc ác.
Bao lâu nay, Hứa Tây vẫn nghĩ chỉ vì bản thân không đủ chuyên tâm, không niệm pháp quyết hoàn chỉnh nên mới song tu thất bại.
Cuối cùng cậu còn bật khóc.
Ma Tôn không nhìn nổi, đành luyện hóa vài bộ phận với cậu, nhưng bộ phận được luyện hóa kia cùng lắm tăng được tu vi, bổ sung thể lực chứ chẳng hề liên quan đến ràng buộc thần hồn chút nào. Hoàn toàn là lừa đảo!
Hứa Tây tức giận đến phồng cả mặt, Ma Tôn chỉ cảm thấy cậu đáng yêu vô cùng, cúi người qua ôm.
Hứa Tây đang bực mình, rất kháng cự đẩy đối phương ra.
Tay cậu không còn sức thì dùng đến chân, lòng bàn chân thiếu niên ấn lên đầu gối Ma Tôn, vốn định đạp đối phương đi, chẳng ngờ Hoắc Kỳ dễ dàng bắt được cổ chân mảnh khảnh, túm lấy kéo thẳng vào lòng.
Hai người đùa giỡn trên giường hồi lâu, kết quả nghiễm nhiên Hứa Tây bị người nọ ôm chặt, không giãy giụa nổi.
Đáng giận.
Cuối cùng, thiếu niên dứt khoát ngẩng đầu, dùng sức cắn lên cổ Ma Tôn một cái.
Cậu nhả ra, để lại trên đó một vòng dấu răng đỏ.
Hô hấp Ma Tôn hơi loạn nhưng đáy mắt ngập tràn ý cười.
Nam nhân vuốt dọc theo sống lưng thiếu niên giúp cậu nhuận khí, còn mở miệng cổ vũ, “Cắn thêm vài cái cũng được, xin người bớt giận.”
Hứa Tây, “...”
…
Thể lực Hứa Tây chưa khôi phục hoàn toàn, xả hết giận rồi tiếp tục ngủ vùi.
Hoắc Kỳ không muốn qua thiên điện nên ngồi trong tẩm điện xử lý vài sự vụ lặt vặt.
Nam nhân lại khoác lên người trường bào đen như mực, dường như khôi phục bộ dáng nghiêm nghị lạnh nhạt khi xưa.
Bên ngoài tẩm điện truyền đến âm thanh thông báo, Giải Hoài Sơn vừa trở về từ đợt luyện binh, mặc áo giáp bước vào cổng lớn.
Ngày thường gã ăn to nói lớn, âm lượng cực kì khủng bố nhưng hôm nay, vừa bước vào tẩm điện đã bị nhắc nhở, Ma Tôn dặn dò, phòng trong có người đang ngủ, nói chuyện phải nhỏ giọng chút.
Giải Hoài Sơn nhìn Mặt Trời đã lên cao, cực kì khó hiểu.
Tại sao trưa rồi còn ngủ?
Mang theo nghi ngờ trong lòng, gã nhìn bộ dáng không kiên nhẫn của Ma Tôn, Giải Hoài Sơn vẫn báo cáo công vụ quan trọng trước.
Mới đầu, âm lượng Giải Hoài Sơn đều khống chế khá tốt. Đến tận khi chuẩn bị nói xong, gã lơ đãng nâng mắt, nhìn thấy thứ gì đó trên cổ Ma Tôn, kinh ngạc đến mức run cả tay, vô tình va phải chén trà bên cạnh.
m thanh phát ra không nhỏ, giữa mày Hoắc Kỳ chợt nhíu, hắn xoay người bước ra sau bình phong.
Thiếu niên trên giường không động đậy, cũng chưa tỉnh giấc.
Giờ đây Ma Tôn mới thu hồi tầm ắMa Tôn, ngữ khí rất lạnh nhạt, “Nếu ngươi đánh thức em ấy, bổn tọa sẽ đày ngươi đi cuốc ruộng khai hoang.”
Giải Hoài Sơn, “...”
Gã vội chỉnh lại chén trà.
Trước khi rời đi, bất chấp nguy cơ làm nông trồng trọt, Giải Hoài Sơn nhìn dấu vết trên cổ Ma Tôn thêm vài lần.
Quả thật đó là dấu răng.
Còn không chỉ có một cái.
Thời khắc này, đáy lòng Giải Hoài Sơn vô cùng kính nể cái vị đang say ngủ trong kia.
Gã mang theo vẻ mặt vừa hóng hớt được bát quái, tung tay chạy đi.
Đợi Giải Hoài Sơn đi khuất, Ma Tôn ngồi trên vị trí cũ rốt cuộc không trấn định nổi nữa, mất tự nhiên sửa sang lại cổ áo.
Hình tượng bên ngoài của Ma Tôn luôn là kiểu trang nghiêm tự phụ, đây là lần đầu thất thố như vậy.
Thế mà Hoắc Kỳ không định thi pháp tiêu trừ dấu vết.
Hắn thầm nghĩ, nhỡ đâu tiêu trừ rồi, thiếu niên tỉnh dậy sẽ tức giận thì sao.
…
Can bản Hứa Tây không keo kiệt đến vậy.
Đợi cậu tỉnh hẳn đã là chạng vạng.
Cảm giác không khỏe trên người nhờ pháp lực trị liệu của Ma Tôn đã biến mất phân nửa. Hoắc Kỳ thấy cậu tỉnh bèn nhấc màn giường lên, ngồi xuống, ánh mắt ấm áp vô ngần.
Từ lúc hai người làm loại chuyện thân mật nhất kia xong, Ma Tôn chỉ hận không thể dính lấy thiếu niên mỗi giây mỗi phút.
Chỉ tội Hứa Tây ngủ chưa đủ giấc, Hoắc Kỳ lại không đành lòng quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Tính ra hắn đã nhẫn nại cả một ngày rồi.
Hứa Tây ngủ đủ giấc tỉnh táo không ít, cậu nhìn dấu răng hồng hồng trên cổ Ma Tôn, trong lòng còn thầm kinh ngạc: Bản thân hạ miệng tàn nhẫn đến vậy sao?
Cậu quá dễ mềm lòng.
Thành thử lần này Ma Tôn hôn xuống, thiếu niên đã quên né tránh.
Tuy hắn hôn rất dịu dàng nhưng Hứa Tây nhớ tới hình ảnh tối qua là sợ, một luồng ánh sáng nhạt lướt qua, cậu biến thành mèo trắng.
Chẳng ngờ, biến thành mèo nhỏ rồi cũng không thoát nổi.
Bàn tay Ma Tôn với đến, ôm lấy cậu, rũ mắt khẽ hôn lên khuôn mặt xù xù.
Như thể hôn thế nào cũng không đủ.
Khóe miệng dính lông mèo cũng chẳng để ý.
Hứa Tây bị hôn tê cả người, cậu đẩy đối phương, “Meo meo!”
“Sao chàng lại như này?”
Mèo nhỏ meo meo kêu lớn, đại khái đang lôi lại chuyện xưa.
“Không phải trước kia chàng rất ghét em rụng lông à?”
Nói xong, động tác Ma Tôn bèn khựng lại.
Một luồng ánh sáng tối màu lướt qua ngón tay hắn, mèo nhỏ không chịu nổi khống chế mà biến về bộ dáng thiếu niên.
Hứa Tây được gói trong chăn mềm, cậu thấy Ma Tôn chợt cười.
Như đang nhớ lại chuyện gì đó thú vị lắm, từ khóe môi đến đáy mắt nam nhân đều tràn ngập ý cười.
Trong ấn tượng của Hứa Tây, tính tình Ma Tôn luôn tối tăm, lúc nào cũng là bộ dáng lạnh nhạt nghiêm túc. Đây là lần đầu tiên cậu thấy đối phương cười như vậy.
Đương lúc ngây người, cậu đã bị nam nhân ôm vào lòng.
Ma Tôn ôm cậu, âm thanh trầm thấp vẫn còn đọng ý cười, “Nhớ mà.”
Hoắc Kỳ nói, “Hiện tại ta thích Tiểu Tây nhất.”
“...”
Được rồi.
Yên lặng hồi lâu, Hứa Tây đè lại trái tim nhỏ đang nhảy thình thịch của mình, chủ động hôn lên môi Ma Tôn.