Tháng mười một, tiết trời đã sang đông, thời tiết có chút lạnh. Từng đợt gió nhẹ thổi qua cũng đủ để cho người ta phải rùng mình.
Lâm Sơ Tuyết vì vai diễn mà vẫn phải khoác lên mình một bộ váy ngắn. Trông cô ta bây giờ có chút khổ sở. Bất quá thì Giang Vân Ảnh cũng không mấy để tâm.
"Thật ra thì.. tối nay em muốn mời tiền bối đi ăn. Liệu anh có thể nể mặt chúng ta cùng công ty nà đồng ý được không?" Lâm Sơ Tuyết vừa nói vừa ôm lấy một bên tay, bộ dáng muốn bao nhiêu yếu đuối liền có bấy nhiêu.
Từ xưa đến nay, người ta vẫn thường nói "Con trai thì yêu bằng mắt, con gái thì yêu bằng tai". Lâm Sơ Tuyết bày ra bộ dáng mỏng manh, dễ tổn thương như vậy, nếu là người đàn ông khác, có lẽ đã sớm đưa áo khoác của mình cho cô ta.
Nhưng với Giang Vân Ảnh lại khác, cậu trời sinh vốn đã cong. Hơn nữa lại còn có định kiến với Lâm Sơ Tuyết, nãy giờ không đuổi cô ta đi đã là nể mặt lắm rồi.
"Xin lỗi, tối nay tôi phải trở về Giang gia nên không thể đi ăn với cô được. Hơn nữa.. tôi cũng đã rời khỏi Hoàn Tinh, không còn cùng công ty với cô nữa." Giang Vân Ảnh nói, cậu không thèm để ý đến sắc mặt sớm đã đen lại của Lâm Sơ Tuyết. Dù sao đó cũng đâu phải việc của cậu.
Hơn nữa, Giang Vân Ảnh nhắc đến Giang gia là cũng đang ngầm ám chỉ về địa vị của cậu và cô ta là không giống nhau.
Cậu sinh ra đã là cậu ấm, là thiếu gia muốn gì được nấy. Còn Lâm Sơ Tuyết, gia cảnh vốn nghèo khó, không thể đem so sánh với cậu được.
Giang Vân Ảnh biết âm mưu của Lâm Sơ Tuyết. Cô ta muốn trèo lên giường của cậu để có thể trở thành Giang thiếu phu nhân.
Cậu thầm khinh bỉ loại người như Lâm Sơ Tuyết. Rõ ràng đã có người yêu, vậy mà vẫn luôn tơ tưởng về tiền của một người khác. Không biết Lục Minh khi biết được điều này sẽ có tâm trạng như thế nào nhỉ?
Giang Vân Ảnh đoán hẳn sẽ đặc sắc lắm đây.
"Vâng.. là em làm phiền đến tiền bối rồi. Mong anh sẽ không để chuyện này ở trong lòng."
Hay lắm, bây giờ cô ta còn đang muốn so bì diễn xuất với cậu luôn rồi. Ỷ mình có hào quang của nữ chính nên diễn vai bạch liên hoa đến nghiện rồi à? Nhìn mà khó chịu.
Chỉ là... Giang Vân Ảnh khó chịu là vậy nhưng người nào đó vẫn bị Lâm Sơ Tuyết quay cho một vòng. Sống chết tin lời cô ta và đổ oan cho cậu.
Người nào đó: "Giang Vân Ảnh, tôi không ngờ anh vẫn là người như vậy đấy! Tôi còn tưởng anh đã thay đổi rồi?! Hóa ra, sau khi rời Hoàn Tinh là anh lại 'ngựa quen đường cũ' đi theo con đường bắt nạt người khác đúng không? Anh nên biết rằng Giang gia dù có mạnh đến mấy nhưng nếu có một đứa con như anh, cũng sớm phá sản thôi. Anh đụng đến ai tôi không quan tâm nhưng anh dám đụng đến cô ấy không chỉ một lần, vậy tôi liền không khách sáo với anh!"
Giang Vân Ảnh nghe Lục Minh nói xong, môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. Chỉ có điều nụ cười này xen lẫn nhiều phần khinh thường hơn là bình thường.
"Loại người như tôi? Cậu là cha là mẹ tôi à mà có quyền phán xét ở đây? Cơm tôi ăn, áo tôi mặc, tiền tôi tiêu cũng đâu phải là cậu cho. Cậu lấy tư cách gì để nói tôi như vậy? Hơn nữa, cậu cũng có mắt, nên làm ơn nhìn sự việc cho nó kĩ càng một chút đi rồi hãy phán xét. Tôi chưa hề làm gì cô ta? Được chưa?"
Giang Vân Ảnh hơi nhíu mày, cậu có chút khó chịu với hai người này. Đặc biệt là Lâm Sơ Tuyết. Cậu không nghĩ cô ta sẽ mặt dày và đê tiện đến như vậy.
Ban nãy, lúc mà Lâm Sơ Tuyết bày ra bộ dáng đáng thương kia, Giang Vân Ảnh cũng đã mơ hồ đoán được cô ta muốn giở trò. Chỉ là cậu lại muốn xem trò vui nên mới không vạch trần. Xem ra bây giờ thì nó hết vui rồi.
Lục Minh nghe Giang Vân Ảnh nói xong, đột nhiên hơi nghi ngờ Lâm Sơ Tuyết, chỉ là người ta dù gì cũng là bạn gái của hắn, hắn không thể bỏ mặc được. Lời cũng đã nói ra, không thể nuốt lại. Bây giờ Lục Minh hắn chỉ có thể phóng lao mà theo lao.
"Anh đừng có biện hộ, tôi có thấy anh nói nặng lời với cô ấy. Nếu không cô ấy cũng không ủy khuất đến như vậy. Hơn nữa, anh là đàn ông mà lại trơ mắt ra nhìn một người phụ nữ chân yếu tay mềm như cô ấy chịu lạnh trong khi bản thân mặc đồ dày vậy sao?"
Giang Vân Ảnh càng nghe càng thấy sôi máu. Cậu bắt đầu nghi ngờ não của Lục Minh có phải đã bị chó tha đi rồi hay không?
Tại sao hắn có thể phát ngôn ra mấy câu như vậy? Não hắn bị úng nước hay yêu nhiều quá nên lú?
"Cậu bị điên à? Tôi và cô ta không thân không thiết. Vậy việc cô ta chịu lạnh liên quan gì đến tôi? Cậu là bạn trai cô ta, nếu xót thì tự đi mà lo. Tôi không rảnh!"
Giang Vân Ảnh nói xong liền quay người rời đi, cậu sợ nếu ở lâu thêm chút nữa, bản thân sẽ không nhịn nổi mà lao vào đánh nhau với Lục Minh..