"Nhiệm vụ của mọi người đã hoàn thành. Đây là số tiền mà chủ cánh đồng lúa lúc nãy trả cho mấy bạn. Nó cũng là kinh phí cho bữa tối của mấy bạn luôn. Lưu ý là mọi người phải hoàn thành việc ăn uống trước 21h và tắt đèn đi ngủ. Hai giờ sáng chúng ta sẽ phải thức dậy để làm một nhiệm vụ. Nếu ai không tham gia nhiệm vụ hoặc không hoàn thành không những phải nhịn đói nguyên ngày hôm đó mà còn phải đối mặt với việc bị phạt." Khiếu Minh Diên vừa nói vừa nhìn gương mặt sớm đã cau lại của dàn khách mời. Điều đó làm ông ta có chút hài lòng.
Thật ra ban nãy lời nói của bạn thân cũng khiến ông ta để bụng ít nhiều. Chỉ là thực tế thì luôn phũ phàng. Trước kia ông ta có thể thỏa sức vẫy vùng với đam mê của mình mà không cần lo toan điều gì vì vợ Khiếu Minh Diên vẫn có thể đi làm kiếm tiền nuôi gia đình. Còn ông ta dù có thất bại vẫn luôn có nơi để đặt chân trở về, để có cơm ăn áo mặc. Nhưng từ ngày vợ ông bị tai biến mà nằm liệt một chỗ, mọi gánh nặng trong gia đình vô tình chuyển đổi. Khiếu Minh Diên từ một người sống với cái tâm của nghệ thuật thì giờ ông cũng như bao người, phải khuất phục trước thực tại tàn khốc.
Mấy cậu ấm cô chiêu kia làm ông khó chịu không ít nên ông quyết định sẽ khiến họ phải nếm trải đủ vị đắng của cuộc đời. Thử thách sắp tới là một bước đêm.
"Cô Hàm, ban nãy cô không phụ mọi người được một việc gì mà bây giờ cô lại giành tiền để đi chợ. Ai mà biết lúc đi cô có ăn xén đồng nào hay không?" Vương Ngọc Nhiên khó chịu lên tiếng, dù không phải tiền cô ta kiếm được nhưng cô ta lại cho rằng mình cũng có quyền sử dụng nó.
"Cô cứ làm như ai cũng xấu bụng như cô ấy. Ít ra tôi không làm được thì tôi bảo là tôi không làm được. Ai như cô, còn bày đặt ốm đau. Thế sao bây giờ nhận tiền cô lại khỏe mạnh rồi?" Hàm Tiểu Uyên cũng không chịu thua, ả ta cũng cãi lại cho bằng được. Chẳng biết là từ khi nào, chương trình lại tiếp tục trở thành một mớ hỗn độn.
"Tôi có ý kiến như này, tiền này là do anh Giang kiếm là chủ yếu. Vậy nên để anh ấy chi tiêu là hợp lý nhất." Lục Minh sau khi thấy trận cãi vã có vẻ càng ngày càng lớn thì không nhịn nổi nữa mà phải lên tiếng.
"À.. ừm... nếu ảnh đế Lục đã nói vậy thì để Giang Vân Ảnh đi chợ đi." Hàm Tiểu Uyên nhác thấy thần tượng mình nói vậy thì cũng không muốn làm xấu mặt bản thân nữa. Tuy vậy trước khi kết thúc cuộc chiến thì cô ta vẫn không quên liếc Vương Ngọc Nhiên một cái.
Còn hai khách mời nam, nãy giờ cũng không chen được câu gì. Lý do đơn giản là bọn họ cũng biết bản thân đuối lý. Nếu so về hình thể, bọn họ cao lớn hơn Giang Vân Ảnh nhiều nhưng bọn họ lại vô dụng. Bình thường ở nhà, có kẻ hầu người hạ quen rồi, đã ai phải cơ cực như này bao giờ. Ban nãy còn tưởng Giang Vân Ảnh cũng là thiếu gia hào môn nên sẽ không biết làm gì. Ai ngờ cậu ta lại giỏi đến vậy. Mạnh Dật Cường và Khiếu Gia Lâm bây giờ có chút hối hận. Bọn họ không cần nghĩ cũng biết sau hôm nay mình bị chửi thảm như nào.
Tuy nhiên, họ lại không hề nhận ra lỗi là của bản thân, họ nghĩ tất cả là do Giang Vân Ảnh. Nếu cậu cũng không làm nhiệm vụ thì người bị chửi bây giờ là cậu chứ không phải là bọn họ. (D)
[Mấy bà chị kia không biết ngượng hay gì, tiền đó có nghìn nào là do mấy chị kiếm ra à mà bày đặt tiêu như tiền của mình vậy hả?]
[Hàm Tiểu Uyên lật còn nhanh hơn cách lật mặt của người yêu cũ tôi. Câu trước anh Lục, câu sao Giang Vân Ảnh. Mà xét theo tuổi tác hay là vai vế thì ảnh để Giang còn nhiều tuổi hơn ảnh đế Lục]
[Lầu trên chắc fan nhà Giang phải không? Bạn nói thể không sợ fan nhà người ta vào combat à?]
[Đừng cứ lúc nào cũng gieo tiếng xấu cho nhà bọn tôi. Giờ nhà tôi và nhà Giang cũng không có mâu thuẫn đến vậy đâu. Với lại người ta nói cũng đâu có sai, Giang Vân Ảnh quả thật nhiều tuổi hơn và vào nghề trước anh nhà tôi mà
đi như vậy"
"Nếu mọi người đã giao cho tôi thì tôi xin nhận trách nhiệm đi chợ vậy." Giang Vân Ảnh cầm lấy số tiền mà chương trình phát cho, sau đó cậu liền quay qua bên cạnh đề nghị Lục Minh đi cùng. Nói thật, cậu cũng không muốn đi cùng hắn nhưng đồ mua để đủ cho 6 người ăn có lẽ cũng không ít, một mình cậu cũng không thể cầm hết được. Còn mấy khách mời kia thì, chỉ sợ cậu và người ta sẽ cãi nhau giữa đường. Suy đi tính lại Lục Minh là người duy nhất cậu có thể nhờ ở đó.