Tô Cẩn Ngôn lạnh lùng liếc qua Từ Kiều Kiều mới cùng Từ Bảo Hoa nói: “Lúc này mới chột dạ? Sợ mất mặt với mọi người trong thôn đi?”Từ Bảo Hoa cứng cổ cải: “Nói hươu nói vượn! Tao sợ mất mặt cái gì, tao Từ Bảo Hoa đường đường chính chính mà làm việc, cái gì cũng không sợ .”“Hành động này mà được gọi là đường đường chính chính sao? Hôm kia tôi vừa mới đưa cho mấy người 20 cân gạo kết quả hôm nay các người liền cho tôi ăn cái này, thật là ngay cả sâu mọt cũng không so được với mấy người mà! Sau mọt cũng không lợi hại được như mấy người!” Tô Cẩn Ngôn chỉ chỉ trên mặt đất sắc mặt nghiêm nghị.Từ Bảo Hoa nhìn theo hướng anh chỉ.
Ông ta luôn biết bà vợ nhà mình đối với Tiểu Hoa hà khắc như thế nào.
Nhưng từ đầu đến cuối ông ta đều nhắm mắt cho qua, dù sao ở niên đại này có thể nhận nuôi một bé gái đều là đại việc thiện, ai mà không nói ông ta là một người tốt chứ?Lại nói mẹ Từ hà khắc với Tiểu Hoa cũng là vì con cái của nhà mình có thể được ăn tốt hơn, ít nhất bọn họ cũng không có động tay động chân đánh Tiểu Hoa không phải sao.
Bọn họ cũng đã là một nhà rất tử tế rồi.Nhưng ông ta như thế nào cũng không nghĩ đến mẹ Từ đã thu của Tô Cẩn Ngôn 20 cân gạo lại còn có cái gan dám làm loạn như thế.Ông ta cười ha hả: “Cái này chỉ là hiểu lầm thôi?” Vừa nói vừa hướng mẹ Từ mà nháy mắt.Mẹ Từ vốn là hôm nay bị tức đến thở không ra hơi, nhưng nhìn đến ông Từ nói như vậy, cũng biết nặng nhẹ.
Nếu như hôm nay đem thư ký của đội gọi đến, chỉ sợ sự tình liền không tốt, còn liên lụy đến thanh danh nhà bọn họ, vạn nhất làm hỏng mối hôn sự tốt của Kiều Kiều thì làm sao bây giờ?Vì thế ánh mắt của bà ta chuyển một cái, lập tức hướng về phía trước cười nói: “Ai nha, thanh niên trí thức Tô chuyện này đều là hiểu lầm.
Hai chén cơm này không phải là cơm tối của hai người cái này là mang sai rồi.”Nói, bà ta một phen nắm lấy một đứa bé trai đang ch ảy nước mũi ở một bên đang xem náo nhiệt, ở trên mông nó liền đánh hai cái: “Có phải hay không là mày đem lộn cơm tối của dượng rồi? Có phải mày lộn thức cho gà mang sang rồi không?”Nói xong còn chưa hết giận lại ba ba đánh vài cái, đứa cháu trai lớn bị đánh oa khóc lớn bà ta cũng mặc kệ trực tiếp đẩy cháu trai lớn đến trước mặt Tô Cẩn Ngôn: “Chính là tên nhóc này là nó đem sai cơm tối của con rồi.
Con là dượng liền không cần cùng một đứa nhóc chấp nhập đi.”“Hừ!” Tô Cẩn Ngôn hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không nghĩ đến da mặt của người Từ gia lại dày như thế, đem mọi trách nhiệm đẩy lên một đứa trẻ không biết gì.Bất quá, hôm nay hắn tới cũng không phải để trở mặt triệt để, bây giờ không sai biệt lắm nên nói mục đích chính của hôm nay.“Hi vọng sau này lại không cần xuất hiện những sai lầm như vậy nữa, nếu không lần sau tôi nhất định sẽ đến công xã để tố cáo, để sở trưởng đến phân xử giúp tôi xem mấy người ở trong thôn các người bắt nạt thanh niên trí thức từ bên ngoài đến như chúng tôi như thế nào.
Tôi thấy thanh niên trí thức Phạm ở thôn bên cạnh là tấm gương học tập mẫu mực của tôi.”Từ Bảo Hoa biến sắc, thanh niên trí thức Phạm là nhân vật nổi tiếng, hắn vừa đến thôn bên cạnh liền bị thôn bá ở đó bắt nạt, nào nghĩ đến thanh niên trí thức Phạm viết một phong thư gửi đến công xã thanh niên trí thức, trình bày việc thanh niên trí thức bị người trong thôn bắt nạt đủ loại vấn đề.
Lúc đó quốc gia đang trong giai đoạn chỉnh đốn vấn đề thanh niên trí thức bị bắt nạt, kết quả phong thư này mới được viết không bao lâu.
Thôn bá kia liền bị bắt đi, đến nay còn chưa có trở lại.‘Thanh niên trí thức Tô, cậu đừng nói đùa nơi này làm gì có việc đó.
Cậu cứ yên tâm đi, một chút tôi liền đánh tên nhóc này một trận, sau này nhất định sẽ không xảy ra vấn đề này nữa, sau này nhà chúng tôi ăn cái gì đều cho hai người ăn cái đó.”“Vậy cơm tối hôm nay của chúng tôi phải giải như thế nào?” Tô Cẩn Ngôn ghét bỏ liếc qua đồ ăn thừa cơm thừa của Từ gia, trong trong mắt tràn ngập sự cự tuyệt không ăn cơm thừa.Từ Bảo Hoa nhớ lại, quăng cho bà vợ mình một bạt tay: “Còn không mau đi làm đồ ăn cho thanh niên trí thức Tô cùng Tiểu Hoa.
Mỗi ngày điều không biết làm gì, không quan tâm cái gì.
Một người hai người đều không làm được cái gì ra hồn.”Mẹ Từ không thể tin được mà che mặt mình, nhìn Từ Bảo Hoa sắc mặt tối sầm cúi đầu đi vào trong bếp.Lúc này Tô Cẩn Ngôn mới hài lòng mang theo Tiểu Hoa trở về, đi lên còn lạnh lùng liếc nhìn Từ Kiều Kiều một cái.Từ Kiều Kiều chỉ cảm thấy cả người mình đều trở nên lạnh toát, này còn là Tô Cẩn Ngôn trong trí nhớ của cô ta sao? Tô Cẩn Ngôn từng có thời điểm trở nên mạnh mẽ như vậy sao? Trong nháy mắt cô ta trở nên mờ mịt lại rất nhanh trấn định lại.
Cô ta không cần Tô Cẩn Ngôn, đúng, cô ta muốn hạnh phúc của mình, cô ta không sai!Nhìn thấy hai người rời đi, Từ Bảo Hoa đen mặt: “Chó con, con nhóc chết tiệt.
Xem tao có gi3t chết bọn mày không?” Trên mặt ông ta hiện lên một tia rất lạnh..