Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác

Chương 22: 22




Nhân duyên của Kỳ Minh trong đoàn làm phim rất tốt, lúc này phần diễn của cậu đã hoàn thành, nhân viên công tác và một số diễn viên của đoàn làm phim đều muốn chụp ảnh chung với Kỳ Minh.
Ngoại trừ hai diễn viên chính.
Lúc ở show tuyển chọn tài năng Lâm Yến An còn ra vẻ như quan tâm đến Kỳ Minh, chờ sau khi Kỳ Minh vào đoàn làm phim《Võ Lâm》, Lâm Yến An ngay cả ra vẻ cũng lười làm, nhìn thấy Kỳ Minh thì chưng ra bộ mặt lạnh, chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra Lâm Yến An không thích Kỳ Minh.
Nữ chính là Diệp Thiên Ni ngược lại không có ác cảm gì với Kỳ Minh, chỉ là cô ấy là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với truyền thông và giải trí Hoàn Thành, thiếu gia của truyền thông và giải trí Hoàn Thành chỉ thiếu chút nữa là viết bốn chữ “chán ghét Kỳ Minh” to đùng lên mặt, Diệp Thiên Ni sẽ không ngu ngốc mà động chạm vào điểm khó chịu của Lâm Yến An, ngoại trừ lúc cần thiết ra thì có thể không tiếp xúc là sẽ không tiếp xúc với Kỳ Minh.
Bình thường bởi vì thái độ của Lâm Yến An đối với Kỳ Minh, cho nên diễn viên và nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều gia nhập hàng ngũ xa lánh Kỳ Minh.

Nhưng vì đạo diễn Tưởng Mộc Xuyên thể hiện sự tán thưởng đối với diễn xuất của Kỳ Minh, sự xa lánh này tự nhiên cũng sẽ biến mất tăm.
Sóng ngầm phun trào trong đoàn làm phim nhỏ, Kỳ Minh đều nhìn thấy rõ hơn bất kì ai, nhưng cũng không vạch trần, người khác dùng khuôn mặt tươi cười đối đãi với cậu, tự nhiên cậu cũng dùng khuôn mặt tươi cười đón nhận, nếu người khác đối xử với cậu như rắn rết thì cậu cũng sẽ không lấy mặt nóng mà dán mông lạnh làm gì.
Chỉ hợp tác một tháng mà thôi, ngoài mặt không có trở ngại gì là được rồi.
Nhân viên công tác muốn chụp ảnh chung với Kỳ Minh khá nhiều, tính tình Kỳ Minh cũng rất tốt nên bèn chụp ảnh chung với họ.
Đột nhiên, cậu cảm thấy ống quần mình bị giật mấy cái, cậu cúi đầu liền thấy tiểu quỷ dùng đôi mắt không có tiêu cự chỉ toàn là tròng trắng mà nhìn cậu, dáng vẻ nhỏ bé vô cùng đáng thương.
“Có phải ông sắp đi rồi không?” Tiểu quỷ lôi kéo ống quần của Kỳ Minh không buông.
Bên này toàn là người, Kỳ Minh khó mà trả lời tiểu quỷ nên bèn tìm một cái cớ để trở về phòng nghỉ của mình, đương nhiên bây giờ cậu còn chưa có phòng nghỉ của riêng mình, mà là dùng chung với các diễn viên khác, chẳng qua là bây giờ mấy diễn viên kia đang ở tổ quay phim B, trong phòng nghỉ liền trống không.
Kỳ Minh đi vào phòng nghỉ, còn đóng cửa lại, lúc này mới ngồi xuống nhìn thẳng tiểu quỷ: “Mấy ngày nay em đi đâu? Sao anh không nhìn thấy em?”
Kể từ ngày tiểu quỷ đi theo cậu về nhà nhưng bị đại lão quỷ ở trong nhà dọa chạy mất, Kỳ Minh liền không gặp lại tiểu quỷ nữa, cậu còn tưởng rằng tiểu quỷ đã đi chỗ khác rồi.
Tiểu quỷ cúi đầu đá mũi chân, nói lầm bầm: “Con vẫn luôn ở đây mà.”
Kỳ Minh: “Vậy sao anh lại không nhìn thấy em?”
Tiểu quỷ không nói nữa.
Kỳ Minh nhìn chằm chằm vẻ mặt ủy khuất của tiểu quỷ bèn suy đoán: “Là có nguyên nhân gì khiến em không thể tới gặp anh sao?”
Tiểu quỷ lắc đầu.
Kỳ Minh lại đoán: “Vậy là em không dám tới gặp anh? Hôm nay thấy anh phải đi, cho nên mới lấy hết dũng khí đến tạm biệt anh sao?”
Tiểu quỷ do dự một lát, nhẹ nhàng gật đầu.

Kỳ Minh còn muốn hỏi vì sao, bên tai đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cậu đứng lên không hỏi tiểu quỷ nữa, quả nhiên vài giây sau liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Kỳ Minh tưởng nam diễn viên cùng phòng nghỉ với mình về bèn ra mở cửa, kết quả người đứng bên ngoài lại là Tống Côn Ngạn.
“Kỳ Minh, chúng ta nói chuyện riêng đi?” Nghe thì có vẻ là trưng cầu ý kiến của Kỳ Minh, nhưng Tống Côn Ngạn đã bước một chân vào để ngăn cản Kỳ Minh đóng cửa lại.
Hắn ở trường quay phía bên kia nhìn thấy Kỳ Minh về phòng nghỉ một mình nên bèn dùng hai ba câu để đối phó Tưởng Mộc Xuyên rồi nối gót theo sau cậu, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội ở riêng với Kỳ Minh rồi.
Kỳ Minh nhìn Tống Côn Ngạn đã đi vào hết nửa người bèn dứt khoát buông tay để Tống Côn Ngạn tiến vào.
Tống Côn Ngạn lên tiếng phủ đầu: “Tôi biết bây giờ em còn chưa quên được anh trai tôi, nhưng anh tôi đã chết rồi, em đặt trái tim lên một người đã chết sẽ chẳng có kết quả đâu, vậy sao lại không cho tôi một cơ hội theo đuổi em?”
Tống Côn Ngạn biểu hiện vô cùng thâm tình, đôi mắt hắn nhìn Kỳ Minh một cách chăm chú, giọng điệu gần như khẩn cầu: “Tôi thích em, đây là chuyện không thể nghi ngờ, biết em muốn vào giới giải trí, tôi liền gánh lấy áp lực dư luận để em có thể chiếm được một xuất ra mắt.

Tôi làm nhiều chuyện vì em như vậy, chẳng lẽ em không cảm nhận được sao? Kỳ Minh, đến cùng là em có trái tim hay không?”
Từng tiếng chất vấn này quả thực khiến người nghe xót xa rơi lệ, ai không biết còn tưởng Kỳ Minh cậu là một tên cặn bã.
Nhưng mà Kỳ Minh lại phản ứng rất hờ hững: “À, quên nói cho anh một việc.”
“Phòng nghỉ của Lâm Yến An ngay cách vách.”
“Vách tường bên này không cách âm, tôi nghĩ hiện tại anh ta đã biết anh thâm tình khôn kể với tôi rồi đó.”
Tống Côn Ngạn: “...........”
Hắn muốn nói là không có quan hệ gì với Lâm Yến An, ở giữa hắn và Kỳ Minh không có Lâm Yến An, thế nhưng vừa nghĩ tới Lâm Yến An ở ngay sát vách thì những lời Tống Côn Ngạn muốn nói làm sao cũng không nói ra khỏi miệng được, thậm chí hắn còn thấy hối hận vì đã nói ra mấy lời trước đó.
Kỳ Minh nhìn phản ứng của Tống Côn Ngạn vào trong mắt, cười lạnh một tiếng, một lời cũng chẳng muốn nói thêm với Tống Côn Ngạn.
Thực ra, Kỳ Minh cảm thấy Tống Côn Ngạn cũng không thích Lâm Yến An nhiều như vậy.

Nói chính xác hơn thì người mà Tống Côn Ngạn thích là thiếu gia Lâm Yến An của tập đoàn Hoàn Thành.
Tống Côn Ngạn là do tình nhân của cha Tống Côn Lãng sinh ra.

Sau khi mẹ của Tống Côn Lãng qua đời, thì mẹ của Tống Côn Ngạn mới thành công trở thành bà Tống mới, đứa con trai riêng Tống Côn Ngạn này cũng mới có thể có được chính danh.

Kể từ khi về Tống gia, Tống Côn Ngạn đã khao khát có thể điều khiển toàn bộ Tống gia, Lâm Yến An là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoàn Thành, nếu có thể ở bên Lâm Yến An, trong tay Tống Côn Ngạn sẽ càng có thêm nhiều tiền tài hơn, có như thế, hắn mới có cơ hội nắm quyền kiểm soát Tống gia lớn hơn.
Tuy nhiên, trước khi Tống Côn Ngạn có thể xây dựng nên thế lực của riêng mình thì Tống Côn Lãng đã lật đổ cha mình và nắm toàn bộ Tống thị trong tay khi tuổi đời còn quá trẻ.
Về điểm này, Tống Côn Ngạn cũng rất thông minh, thay vì lấy trứng chọi đá, hắn cố tình giả trang thành một tên công tử bột, ra vẻ là một kẻ vô hại, đợi đến khi Tống Côn Lãng đột ngột lâm bệnh mới bắt đầu phô bày thực lực.
Lâm Yến An thích Tống Côn Ngạn không? Kỳ thật cũng chưa chắc, chỉ xem Tống Côn Ngạn như vật sở hữu của mình mà thôi.
Tống Côn Ngạn im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thốt ra lời “Nếu như em không có tình cảm với tôi, tại sao lại để ý đến sự tồn tại của Lâm Yến An như vậy?”
Khi hỏi câu này ra, chưa đợi Kỳ Minh kịp trả lời thì trong lòng Tống Côn Ngạn đã có đáp án, thậm chí còn nắm chắc câu trả lời, nhất định là Kỳ Minh thích hắn, bằng không tại sao lại để tâm đến Lâm Yến An như vậy?
Kỳ Minh sửng sốt nhìn Tống Côn Ngạn, đầy nghi hoặc: "Tôi nghĩ anh trai của anh ở dưới suối vàng mà biết được sẽ cảm thấy rất vui mừng, người làm em như anh vậy mà vì anh mình có thể đau lòng đến nỗi tàn cả não như thế.”
Tống Côn Ngạn: “......”
Kỳ Minh không muốn phí lời với Tống Côn Ngạn nữa bèn thẳng thắn nói: “Thật ngại quá, lát nữa tôi còn có lịch.” Dứt lời, cậu bèn bỏ qua Tống Côn Ngạn mà trực tiếp rời đi.
Rời khỏi phòng chờ này, phải đi qua phòng nghỉ của Lâm Yến An, đúng như Kỳ Minh đã nói, không có cách âm giữa các phòng nghỉ, nếu như Lâm yến An thật sự ở trong phòng nghỉ sát vách thì tám chín phần mười đã nghe thấy hết lời Tống Côn Ngạn vừa nói.
Nhưng sau khi Lâm Yến An nghe xong sẽ có phản ứng gì, Kỳ Minh cũng không cảm thấy hứng thú.
Tiểu quỷ và Kỳ Minh cùng đi ra ngoài, nó lôi kéo ống quần của Kỳ Minh, hết sức nghiêm túc đánh giá màn biểu diễn vừa rồi của Tống Côn Ngạn: “Con cảm thấy người kia diễn rất giả tạo, muốn giả bộ như rất thích ông, nhưng thật ra lúc nhìn ông con ngươi lại đảo loạn khắp nơi, vẻ mặt cũng rất đơ nữa.’’
Kỳ Minh xoa đầu tiểu quỷ, nhỏ giọng nói một câu: “Ngược lại, em hiểu biết rất nhiều nha.”
“Tất nhiên.” Tiểu quỷ kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ: “Đương nhiên rồi.

Từ khi thành phố điện ảnh này được xây dựng thì con đã ở chỗ này rồi, diễn viên gì mà chưa từng thấy qua? Kỹ thuật diễn xuất của anh ta vụng về, con liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.”
Tiếng nói chuyện của tiểu quỷ vang lên cùng với tiếng mở cửa trong phòng nghỉ, vẻ mặt của Lâm Yến An bình tĩnh mà bước ra ngoài, tình cờ gặp được Kỳ Minh.
Lâm Yến An không nghĩ tới vừa ra tới cửa liền gặp Kỳ Minh, híp híp mắt, trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Tránh ra, đừng cản đường.”
Kỳ Minh nghe tiểu quỷ nói chuyện, không chú ý tới Lâm Yến An đang nói cái gì, dưới chân không di chuyển.
“Kêu cậu tránh ra, bị điếc rồi hả?” Trợ lý của Lâm Yến An thấy hành lang không có ai cũng không có camera, cũng biết là Lâm Yến An rất ghét Kỳ Minh, cho nên muốn giúp Lâm Yến An dạy dỗ Kỳ Minh một chút, vì vậy gã bèn giơ tay ra muốn đẩy Kỳ Minh.

Tay còn chưa đụng vào Kỳ Minh đã bị người ta tóm được.
Người bắt lấy tay trợ lý chính là Tống Côn Ngạn, hắn đuổi theo Kỳ Minh ra ngoài, liếc mắt liền thấy trợ lý của Lâm Yến An muốn ra tay với Kỳ Minh, không chút suy nghĩ đã chộp tay trợ lý lại.
Tiếng tiểu quỷ đang nói đột ngột im bặt, nó nhìn Kỳ Minh, lại nhìn Lâm Yến An, cuối cùng nhìn Tống Côn Ngạn, nhe răng cười nói: "Òa, Tu La tràng(*) nha.”
(*) Tu La tràng (修罗场): Thông tin tổng hợp từ nhiều nguồn, có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.

Nói về tình cảm thì chắc là kiểu cả đám người làm thành nguyên cái bùng binh dùng dằng với nhau, cũng như so kè sứt đầu mẻ trán về mọi phương diện.
Kỳ Minh vỗ nhẹ đầu tiểu quỷ, cúi đầu trừng mắt liếc nó một cái, ý nói nó hiểu biết quá nhỉ.
Tuy nhiên, ngay từ đầu Kỳ Minh không có ý định dính líu đến chuyện yêu hận tình thù giữa Tống Côn Ngạn và Lâm Yến An, chưa đợi hai người kịp nói chuyện đã bỏ đi trước.
Cho dù Kỳ Minh đã đi xa vẫn còn nghe được giọng nói của Lâm Yến An.
Giọng nói của Lâm Yến An nhẹ nhàng, giống như ra vẻ kiên cường: “Anh thật sự thích cậu ấy như vậy sao? Vậy được, em chúc phúc hai người.”
Kỳ Minh thở dài, kỹ năng diễn xuất còn mạnh hơn nhiều so với lúc ở dưới máy quay, nếu dùng kỹ năng diễn xuất này lúc quay phim thì có thể bớt lãng phí thời gian hơn.
Tiểu quỷ cũng bình luận theo: “Người này diễn tốt hơn trước đó rồi.”
Sau khi Kỳ Minh đi xa, ngược lại không nghe thấy Tống Côn Ngạn nói cái gì, nhưng mà cũng không quan trọng.
Phần diễn của Kỳ Minh đã đóng máy, đoàn làm phim đã tặng hoa, sau khi chụp hình xong, Kỳ Minh cũng không chờ ở đoàn làm phim lâu, tạm biệt Tưởng Mộc Xuyên xong thì Kỳ Minh liền rời đi.
“Gia gia, con và ông cùng nhau trở về nha.” Tiểu quỷ sáp gần người Kỳ Minh, nắm ống quần của Kỳ Minh không buông.
Kỳ Minh trầm giọng đáp: “Được.” Cậu không quan tâm tiểu quỷ đi theo, mà lo lắng tiểu quỷ bị giống như lần trước, cảm nhận được sự tồn tại của Tống Côn Lãng thì không dám đi về nhà với cậu.
Triệu Nguyên Tín đã lái xe tới chờ sẵn, Tống Nhất giúp Kỳ Minh mở cửa xe, Kỳ Minh bèn ngồi vào.
Tiểu quỷ nhích từng chút một vào trong xe, nhích một bước thì nhìn Tống Nhất một cái, đi một bước nhìn một cái, thấy Tống Nhất không có phản ứng thì liền chổng mông leo lên xe, làm nũng bên cạnh Kỳ Minh, duỗi thẳng hai chân, hai cánh tay nhỏ nhắn đặt lên đầu gối thật ngoan ngoãn, miệng mím chặt, mắt nhìn thẳng, không dám nhúc nhích lấy một cái.
Đợi Tống Nhất cũng ngồi vào ghế phó lái thì cơ thể tiểu quỷ cứng đờ lại, nhẹ nhàng nhích người lại gần Kỳ Minh, nâng mông phải lên trước, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Tống Nhất một cái, đúng lúc đối diện với tầm mắt của Tống Nhất qua gương chiếu hậu, tiểu quỷ giật thót, trọng tâm không ổn định bèn ngã vào trong lòng của Kỳ Minh.
Hu hu hu, gia gia cứu mạng a.
Tống Nhất điềm nhiên như không có việc gì thu hồi ánh mắt, có lúc anh cũng thấy rất thần kỳ về thể chất thu hút quỷ của Kỳ Minh.
Tiểu quỷ này nhìn qua thật ngốc, nhưng mà suýt chút nữa kể cả anh cũng không nhìn thấu đạo hạnh của tiểu quỷ này, vậy thì để nó ở lại cạnh Kỳ Minh để bảo vệ cậu cũng tốt.
Tiểu quỷ nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, càng thấy Tống Nhất không trừng phạt thì nó càng ngồi sát lại gần Kỳ Minh hơn.
Vẫn là ở bên cạnh gia gia có cảm giác an toàn.
Không, bây giờ không phải là gia gia, lợi hại như đại lão quỷ cũng mở cửa cho Kỳ Minh, vậy khẳng định là Kỳ Minh lợi hại hơn.
Khi tiểu quỷ nhìn về phía Kỳ Minh lần nữa, con mắt đã sáng lấp lánh.

Kỳ Minh không rõ ràng cho lắm.
Tiểu quỷ gọi một tiếng vang dội: “Thái gia gia (ông cố)!”
Kỳ Minh: ......
Không được, từ thái gia gia này còn chưa đủ để chứng tỏ sự lợi hại của Kỳ Minh, tiểu quỷ nghĩ nghĩ, lại sửa xưng hô với Kỳ Minh: “Bắt đầu từ hôm nay, ngài chính là tổ tông của con!”
Tiểu quỷ hô một tiếng giòn giã: “Tổ tông!”
Kỳ Minh: “..................”
Cậu lại làm ra được chuyện gì ư? Sao đột nhiên bối phận lại chuyển đổi nhanh như thế?
Ngay cả Tống Nhất, người đang ngồi ở ghế phụ cũng suýt bị sặc, rốt cuộc tiểu quỷ này có logic gì thế?
Sau khi đóng máy《 Võ Lâm 》, Kỳ Minh có được thời gian nghỉ ngơi ba ngày.
Ngày nghỉ đầu tiên, cậu liền kêu Triệu Nguyên Tín giúp cậu mua nhang đèn và nguyên bảo, tiền giấy.

Trước đó, khi quay 《Căn Phòng Khủng Bố》, Kỳ Minh đã đồng ý với lão quỷ sẽ tới nhà máy bị bỏ hoang đốt vàng mã cho bọn họ.

Mặc dù trong thâm tâm Kỳ Minh rất sợ quỷ, nhưng so với việc quỷ tự mình đến tìm cậu đòi nợ, Kỳ Minh vẫn là lựa chọn chủ động đi làm tròn lời hứa, ai biết những con quỷ kia sẽ dùng thủ đoạn gì để đòi nợ chứ? Chỉ tưởng tượng thôi là Kỳ Minh đã cảm thấy mình không chịu nổi rồi.
Tình cờ hôm nay, Tống Nhất bị Tĩnh Hoa gọi đi, Kỳ Minh vốn cũng không muốn đưa người khác đến đó, dù sao thì chuyện này có vẻ cũng quá quỷ dị.
Tiểu quỷ muốn đi theo, Kỳ Minh nhớ nó cũng là quỷ nên không ngăn cản, đưa tiểu quỷ theo, tự mình lái xe về phía nhà máy bị bỏ hoang.
Vừa đến nhà máy, lão quỷ lần trước đã xuất hiện, ông ấy vẫn ăn mặc như cũ, nhìn thấy Kỳ Minh chuyển mấy thùng tiền giấy xuống xe thì cười đến nổi thấy răng mà chẳng thấy mắt đâu, "Chàng trai, tôi còn nghĩ cậu sẽ không đến."
“Sao có thể không đến được?” Kỳ Minh trả lời: “Đã đồng ý chuyện của ông thì nhất định sẽ hoàn thành.”
“Được, được.” Lão quỷ rất vui vẻ, lần trước chỉ đến hít một hơi đã bị mấy con quỷ khác cướp mất, lần này nói thế nào thì cũng muốn hít nhiều thêm mấy hơi.
Tiểu quỷ vui vẻ bước xuống từ trên xe, muốn giúp Kỳ Minh khuân đồ, lão quỷ nhìn thấy nó thì ồ một tiếng: “Lần này đổi quỷ khác rồi à? Tôi nhớ lần trước quỷ cậu mang theo không phải thằng nhóc này.”
Kỳ Minh sững sờ, cái gì gọi là lần này đổi quỷ khác, hình như lần trước cậu đâu có mang theo quỷ nào đâu?
Lão quỷ không chú ý tới Kỳ Minh có điểm khác thường, vẫn nói: “Vẫn là đứa nhóc này tốt, đáng yêu lại nghe lời, quỷ lần trước quá lợi hại, vậy mà có thể ngụy trang thành người sống, tôi cũng không dám tới gần cậu ta.”
Kỳ Minh: !!!!
Có thể ngụy trang thành người sống???
Có thể ngụy trang thành người sống!!!