Kể từ ngày hôm đó Trần Túc cảm thấy cực kỳ háo hức mỗi khi đi vào phòng sách, cậu cảm thấy dường như một thế giới mới được mở ra trong mắt cậu.
Đúng như suy nghĩ về người giàu có, một kẻ chỉ đọc sách trong thư viện trường học cùng nhà sách như cậu làm sao có thể khám phá được những điều kỳ thú mà trong sách đem lại. Những gì cậu biết chỉ là một phần nhỏ nhoi trong vô vàn sự huyền bí về sách.
Trần Túc đắm chìm trong sách đến nỗi cậu cũng không còn để tâm đến sự vô dụng của bản thân, cậu biết mình cần kiếm việc để làm nhưng lại không thể rời mắt khỏi những tri thức tươi đẹp kia.
Mặc dù quên hết tất cả nhưng có một chuyện cậu chưa từng quên.
Người ta nói thương gân động cốt cần mười ngày nửa tháng còn đằng này cậu đã bị nứt cả xương nếu nặng thêm nữa thì có thể vĩnh viễn không còn đi được nữa vì vậy Vũ Hoàng Kính cùng Trần Vân đều đồng ý với việc để cậu điều dưỡng ở nhà trong hai tháng mà không thể đi đâu cũng chẳng được làm việc nặng gì.
Nếu như là lúc đầu cậu sẽ phản đối sau đó lén lút kiếm việc làm nhưng sau khi cậu chạm vào sách thì quên luôn cả thời gian.
Hai tháng này của Trần Túc trái qua cực kỳ có quy luật, sáng sớm dậy ăn sáng cùng Vũ Hoàng Kính và Trần Vân, ăn xong tiễn anh đi làm còn cậu thì lên phòng sách. Mẹ Vân trong thời gian đó thường hay ra khỏi nhà để đi chợ hoặc đi xung quanh tìm vài người bạn mới quen để nói chuyện nên cũng không để ý cậu làm gì chỉ cần cậu đừng đụng vào việc gì nặng nhọc là được.
Ngoại trừ giờ ăn Trần Túc sẽ xuất hiện ăn cùng Trần Vân những thời gian khác cậu đều nằm trong phòng sách. Tối đến cậu sẽ đem theo một quyển sách xuống nhà chính thắp lên ngọn đèn điện nhỏ mà ngồi đọc.
Cậu vẫn nhớ lời dặn dò của Vũ Hoàng Kính vì vậy khi cậu cảm thấy buồn ngủ liền tắt đèn điện nhỏ rồi cầm theo sách về phòng ngủ. Bởi vì theo quy luật này anh chưa từng phát hiện ra cậu ngồi đợi anh cả một buổi tối.
Sống cùng nhau hai tháng không khí giữa ba người cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, tuy nhiên việc ai người ấy làm chưa từng hỏi thăm đến công việc của nhau. Trần Túc biết hôn nhân này chỉ là tạm bợ nên cậu chưa từng thể hiện sự thân cận với anh, tuy nhiên chức trách của một người chồng khiến cậu cảm thấy mình cũng có trách nhiệm trong cuộc sống của gia đình.
Cũng bởi vì cơ thể ốm yếu chưa thể giúp đỡ gì cho Vũ Hoàng Kính nên cậu rất dè chừng cũng rất cẩn thận khi ở cùng anh. Nếu nói hai người đã kết hôn nhưng chẳng khác nào chỉ như bạn cùng phòng.
Mà chính Vũ Hoàng Kính cũng hài lòng với sự chung sống này, mỗi ngày anh đều đi sớm về khuya chưa từng hỏi hai người còn lại sống cùng đã làm gì, một ngày trôi qua thế nào. Ngoại trừ gặp nhau vào buổi sáng thì không còn thời gian gặp nhau nữa.
Trừ ngày đầu tiên cậu đợi anh rồi ngủ quên sau đó mỗi khi anh về đều không còn thấy ánh đèn nho nhỏ kia nữa. Lúc đầu anh có hơi thất vọng nhưng sau đó nghĩ lại đều là do anh mà nên cũng không còn quan tâm nữa.
Điều mà Vũ Hoàng Kính không ngờ đến chính là Trần Túc lại có sở thích làm bánh. Mỗi đêm khuya anh về đến nhà đều nhìn thấy một tờ giấy nhắn của cậu, bởi vì ngày hôm đó cậu có đọc một công thức làm bánh nên ngứa ngáy tay chân mà làm sau đó chừa anh một phần.
Lần đầu tiên nhìn thấy mảnh giấy ghi chú anh đã rất kinh ngạc nhưng sau đó nhớ ra Trần Túc cùng Trần Vân không thể nào có điện thoại để nhắn tin hay gọi điện cho anh được liền không khỏi ảo não. Nhưng hiện tại anh không thể mua cho hai người được, với tiền lương của người làm công bình thường thì mua một chiếc điện thoại gọi nghe cùng nhắn tin thì cũng phải mất một tháng tiền lương huống hồ là điện thoại có chức năng kết nối mạng.
Sau mấy ngày ngẫm nghĩ anh cảm thấy tốt nhất vẫn nên giả vờ một chút, không phải anh không tin tưởng Trần Túc nhưng những việc anh cố gắng bấy lâu nay không thể bởi vì tình cảm riêng mà bị bại lộ được.
Chú út cũng điều tra được người được phái đến theo dõi anh bên trong thôn, tránh việc đả thảo kinh xà nên không muốn làm ra hành động nào kinh động đến họ. Chỉ mỗi việc mua điện thoại hay không cũng có thể dẫn đến rất nhiều chuyện xảy ra, để tránh chuyện phiền phức anh đành giữ im lặng không nói gì về Trần Túc.
Hôm nay là ngày cuối cùng của hai tháng dưỡng bệnh của Trần Túc, Vũ Hoàng Kính cảm thấy mình nên tỏ thành ý một chút. Vì vậy anh cố gắng giải quyết xong việc để có thể về sớm về nhà.
Thường bữa đều trên hai mươi hai giờ mới về đến nhà nhưng hôm nay chỉ mới chín giờ anh đã có mặt ở cổng thôn. Đi trên con đường quen thuộc về đến trước cửa nhà, Vũ Hoàng Kính từ từ mở cửa ra.
“À.”
Trần Túc nghe thấy tiếng động liền kinh ngạc ngước đầu lên khỏi quyển sách, nhìn thấy bóng đen đứng trước cửa mà không bước vào cậu liền nghi hoặc đứng dậy cầm theo đèn điện nhỏ mà tiến lại gần. Đến khi cậu nhìn rõ được người trước mặt liền kinh ngạc sau đó cậu mỉm cười nói: