Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 37: Hung ác



Hôm nay Trần Túc không cần phải vất vả xin việc làm như hai ngày trước. Sau khi rời khỏi nhà cậu liền theo lời mẹ mà đi đến nhà chú An.

Chú An là người thật tình, tính cách cũng hiền lành nên khi nghe cậu hỏi chú ấy cũng không giấu diếm mà tận tình giới thiệu, mặc dù cậu đã từng trồng cây, nhưng công cụ sử dụng đều là thứ mà cha thân thể này để lại, hơn nữa kíp trước của cậu cũng là công cụ của người khác cậu chỉ cần làm công cho họ bỏ ra sức lực để kiếm tiền.

Không chỉ mua dụng cụ chú An còn chỉ cậu nơi mua hạt giống tốt với giá cả phải chăng, người trong làng có biết một hai việc về gia đình của Vũ Hoàng Kính, không chỉ vậy họ còn tận mắt nhìn thấy Trần Túc đến làng này bằng hình thức gì cùng với những vết thương trên người cậu khi đến trạm xá đều được phát tán bên trong làng.

Những người đã có tuổi trong thôn đều cảm thấy đau sót, những người hiền lành cũng cảm thông cho nhà cậu. Người ở thôn đều khá hiền lành, mặc dù không phải ai cũng có tính tình tốt nhưng ít nhất tối lửa tắt đèn đều có nhau.

Sau khi được địa chỉ của nơi buôn bán Trần Túc liền đứng dậy cảm ơn Chú An rồi nhanh chóng chạy ra trạm xe buýt để đón xe. Các chuyến xe buýt đưa đón người trong thôn rất ít, thường ngày đều chỉ có hai chuyến nhưng thứ bảy cùng chủ nhật là ngày nghỉ trong tuần thì xe đưa đón sẽ tăng thêm hai chuyến để qua lại từ huyện thành đến các thôn.

May mắn hôm này là thứ bảy chuyến xe thứ hai trong ngày sẽ đến lúc chín giờ. Khi Trần Túc chạy đến bến xe thì vừa hay xe buýt cũng đang chạy đến trạm.

Bởi vì có địa chỉ trong tay cùng với một ngày đi vòng quanh xem rất nhiều nơi trong huyện nên chỉ mất rất ít phút Trần Túc đã tìm được chỗ cần tìm. Cậu chỉ tốn ba tiếng đồng hồ để mua những thứ cần mua, sau đó ghi lại địa chỉ thôn để người khác giao hàng đến, dù sao có quá nhiều dụng cụ cậu không thể tự mình đem về.

Nhưng đúng như chú An giời thiệu những nơi này không chặt chém cậu, tuy đối với một người không có bao nhiêu tiền trong túi như cậu thì nó là một khoảng tiền khá lớn nhưng cũng không phải tiêu sài hoang phí. Mấy trăm đồng mẹ đưa cho cậu đã nhanh chóng tiêu sách, hiện tại trong túi cậu chỉ còn mười hai đồng mà ngày hôm qua mẹ đưa cho cậu để đi lên huyện.

Trong lòng cảm kích chú An nên Trần Túc đi tìm một cửa hàng bán đồ ăn vặt mua hết mười đồng để đưa cho mấy đứa nhỏ nhà chú còn dư hai đồng cậu liền bắt xe đi về nhà. Bởi vì chuyến thứ ba đã bỏ lỡ nên cậu phải ngồi ở trạm xe đến chuyến thứ tư, cũng chính là năm giờ.

Khi Trần Túc trở về thôn thì trời đã tối, cậu đến nhà chú An để cảm ơn chú rồi đưa đồ ăn vặt cho con trai chú rồi mới trở về nhà. Nào ngờ khi đi đến gần cửa nhà liền nhìn thấy hai người khuôn mặt bực dọc, tay không ngừng ấn vào chuông cửa. Người con trai còn không kiên nhẫn mà đưa chân đá hàng rào vài cái.

Ban đầu Trần Túc không muốn phiền phức định xoay người bỏ đi, dù sao buổi sáng Vũ Hoàng Kính cũng đã dặn dò nhưng nhìn thấy cách hành xử kia của người con trai đó cậu liền cảm thấy khó chịu, không chỉ vậy mẹ cậu còn ở trong nhà mà người đàn bà kia liên tục ấn chuông còn chàng trai lại đá hàng rào như vậy không phải mẹ cậu ở trong nhà chịu tội hay sao.

Cậu đành xin lỗi Vũ Hoàng Kính trong lòng sau có cau mày đi đến gần hai người đó mà quát lớn:

“Các người đang làm cái gì vậy.”



Người đàn bà cùng chàng trai nhanh chóng xoay đầu qua khuôn mặt dữ tợn mà trừng mắt nhìn cậu:

“Liên quan gì tới mày.”

Người con chàng càng hung tợn hơn mà đe dọa:

“Khôn hồn thì biến khỏi đây, không phải chuyện của mày.”

Trần Túc càng nghe càng cau mày. Hai người này ăn mặc lịch sự, có vẻ như gia đình khá giả vậy mà mở miệng ra lại không một chút văn nhả cũng chẳng có chút khí chất nào giống như Vũ Hoàng Kính cả, chỉ cần vậy thôi liền đã biết hai người này không có chút quan hệ nào đến anh chứ không cần nhìn ngoại hình của bọn họ.

“Các người không cần biết tôi là ai, nhưng nếu các người vẫn tiếp tục gây rối ở đây thì tôi có quyền báo cảnh sát để bắt hai người.”

Trần Túc không muốn đôi co với bọn họ, nhưng cậu cũng không thể nói căng nhà này là của cậu vì vậy chỉ có thể nói như thế này.

“Mày có quyền gì ở đây. Nếu có đi cũng là mày đi, căn nhà này là của họ hàng tao, tao thích làm gì thì làm như thế mày quản được sao.”

Chàng trai hừ lạnh nói, hắn ta nói xong thì đạp thêm một đạp lên cổng.

“Nhà của họ hàng máy người vậy máy người có thể vào à. Buồn cười thật nếu thật sự họ hàng thì chẳng đứng ngoài đây mà phá chuông.”

Trần Túc nhìn bọn họ rồi bình tĩnh nói.

Chàng trai tức giận nói:

“Mày… Chuyện này nữa xu cũng không quan hệ đến mày, máy đứa quê mùa nghèo nàn như vậy không xứng đáng đứng đây vênh váo với chúng tao.”