Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 53: Hai năm trôi qua



Một cuộc sống nông thôn dân dã khiến con người thanh bình thư thái, thời gian cũng vì vậy mà trôi dần trôi dần một cách nhanh chóng.

Sự thanh bình khiến người khác không nghĩ đến thời gian đã trôi qua bao lâu.

Đúng vậy Trần Túc chưa từng để ý đến thời gian cho đến khi gia đình bọn họ chuẩn bị chuyển nhà.

Kể từ ngày gặp người đàn bà cùng chung máu mủ kia đến ngày hôm nay đã là hai năm.

Trần Túc cứ nghĩ sẽ xảy ra rất nhiều chuyện với gia đình bọn họ nhưng không có, ngoại trừ lâu lâu sẽ có một vài người tự xưng là người quen của Vũ Hoàng Kính thì hầu như không có chuyện khác xảy ra.

Trong suốt thời gian qua cậu từng nghi ngờ Vũ Hoàng Kính đang lên một kế hoạch nào đấy, qua những chuyện xảy ra cậu cũng hiểu rõ anh muốn điều tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ mình. Bởi vì tôn trọng anh cậu chưa từng hỏi cũng chưa từng làm phiền đến anh.

Trần Vân sống cùng hai người cũng không để tâm đến việc hai người làm, bà thường ngồi một mình thêu thùa, lâu lâu bà lại chạy sang nhà những người bạn để tụ họp cùng nhau trò chuyện. Những người phụ nữ có tuổi trong thôn mỗi lần tụ lại với nhau đều nói chuyện rất vui vẻ.

Hai năm Trần Túc cũng tích góp được một khoản tiền, chỉ cần thêm một ít thì cậu có thể mua một chiếc xe đẩy để lên huyện buôn bán rồi.

Nhưng cậu còn chưa kịp mua thì Vũ Hoàng Kính đã thông báo bọn họ sẽ rời khỏi thôn mà chuyển lên thành phố ở.

Ngày hôm ấy là đầu tháng năm, hôm nay Trần Túc quyết định không bán đồ ăn vặt cho mấy đứa nhỏ trong thôn nữa mà chạy ra ruộng để chăm sóc cây. Kể từ sau khi cậu dựng một cái sạp nhỏ buôn bán đồ ăn vặt cho con nít trong thôn thì ai cũng yêu thích cậu.

Giá bán của cậu không chỉ rẻ hơn trong huyện khá nhiều mà còn rất ngon, không chỉ vậy mỗi ngày cậu đều làm các loại bánh đa dạng nhiều hình dáng, không chỉ mấy đứa nhỏ thích ăn mà người lớn cũng sẽ ghé mua.

Mỗi ngày cậu đều bán hết rất nhanh, tuy không dư dả tiền nhưng nếu dành dụm tiết kiệm một chút thì khoản tiền bán bánh đó cũng rất nhiều.

Bởi vì hôm nay cậu nghỉ nên hôm qua đã nói với mấy đứa nhỏ trước để chúng không cần chạy đến sạp nhỏ của cậu.

Sau khi chăm sóc những mảnh ruộng của mình cậu cũng giúp vài người trong thôn, mỗi khi thấy cậu chạy ra ruộng thì bọn họ đều sẽ nhờ giúp đỡ, cậu cũng không giúp không tuy tiền được cho không có bao nhiêu nhưng cậu cũng không từ chối bọn họ.

Việc chăm sóc không quá cực nhọc như khi gieo hạt nên cậu làm khá nhanh, tuy nhiên bởi vì làm khá nhiều mảnh ruộng nên cậu phải làm đến bốn giờ chiều mới có thể làm xong. Giữa trưa cậu cũng có nghỉ tay để dùng cơm rồi nằm nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ.

Về đến nhà Trần Túc không ngờ sẽ nhìn thấy Vũ Hoàng Kính ngồi trên ghế sô pha với bộ đồ giản dị mặc trong nhà.

Cậu kinh ngạc không thôi, sống cùng nhau ba năm anh rất ít khi về nhà sớm như thế này.

Trần Túc đi đến bên cạnh anh thắc mắc hỏi:

“Sao hôm nay về sớm vậy, công việc của anh xong rồi à.”

Vũ Hoàng Kính nhìn cậu đưa tay chùi chút bụi trên mặt cậu rồi gật đầu:

“Ừ làm xong rồi, hôm nay có chuyện cần nói với hai mẹ con cậu.”

Sau khi nhận ra tình cảm của mình Trần Túc cũng không ngại sự tiếp xúc thân mật giống như thế này của anh, cậu tự nhiên dụi má vào ngón tay đang chạm vào mặt mình rồi tò mò hỏi:

“Có chuyện gì quan trọng à. Mẹ chắc đang bên nhà chú An, hôm nay vừa làm xong bức tranh nên vui vẻ tìm người nói chuyện rồi.”

“Vậy đợi đến khi mẹ về vậy.”

Vũ Hoàng Kính gật đầu rồi đưa tay đẩy cậu:

“Lên lầu tắm đi mặt dính đầy bụi đất kìa.”

Trần Túc cười cong mắt thuận thế đứng dậy:

“Chê bẩn lại lấy tay lau, anh cũng mau đi rửa tay đi.”

Nói rồi cậu nhanh chóng chạy lên lầu.

Sống cùng nhau ba năm từ khi bắt đầu có chút câu nệ cùng không biết phải ứng xử với nhau như thế nào cho đến khi thoải mái tự nhiên, bọn họ càng lúc càng giống như một gia đình thực sự, sự ấm áp cùng vui vẻ của những tháng ngày bình yên không phải là giả dối. Ít nhất khi đối sử với nhau bọn họ đều là thật lòng.

Tối sáu giờ Trần Vân mới trở về, bà người cùng nhau ăn cơm rồi mới ra sô pha mà ngồi xuống.

Vũ Hoàng Kính nhìn Trần Túc cùng Trần Vân sau đó nói:

“Mẹ, Túc Túc, chúng ta sẽ chuyển lên thành phố sống.”

Trần Túc kinh ngạc:

“Sao lại chuyển lên thành phố vậy.”

Trần Vân cũng khó hiểu:

“Cuộc sống trên thành phố rất cao, nhà chúng ta làm sao đủ điều kiện để lên đó mua nhà.”

Vũ Hoàng Kính cũng biết thái độ của hai người sẽ như vậy, từ trước tới giờ anh giấu bọn họ rất nhiều thứ nên việc họ nghĩ gia đình mình không có tiền cũng là chuyện tất nhiên vì vậy anh từ tốn giải thích:

“Thật ra con vẫn có tiền, mặc dù công ty của nhà con đều bị những kẻ khác chiếm nhưng tiền của con họ không với tay được. Con chạy về thôn sống chỉ để qua mắt những kẻ đó cũng như điều tra một số chuyện liên quan đến vụ tai nạn của cha mẹ mình.”

“Này…”

Trần Vân nghe vậy không khỏi kinh ngạc.

Trần Túc mặc dù đã biết nhưng cũng không khỏi hoang mang:

“Vậy tại sao chúng ta phải chuyển nhà.”

Vũ Hoàng Kính thở dài nắm lấy tay cậu:

“Cậu của anh về rồi, ông ấy bảo nếu làm như vậy thì những kẻ kia sẽ rục rịch.”

Trần Túc cùng Trần Vân nghe vậy thì cũng hiểu, có vẻ như anh đã nắm được bằng chứng nhưng lúc này chưa thể lộ ra, cần phải có thêm một vai manh mối để có thể chắc chắn hơn.

Hiểu là một chuyện nhưng Trần Túc cũng cảm thấy bất an, hai người bọn họ kết hôn với nhau chỉ là trên danh nghĩa, nếu Vũ Hoàng Kính lấy lại được vị thế của mình vậy cậu sẽ ra sao.

Anh sẽ ly hôn sao. Cậu chưa từng kỳ vọng được đáp lại nhưng cậu cũng mong muốn ở bên anh lâu thêm một chút nhưng như thế này thật sự quá nhanh rồi.

Trần Túc cảm thấy bất an cùng lo lắng.

Vũ Hoàng Kính nhìn cậu, anh không biết cậu đang nghĩ gì nhưng vẫn có thể cảm nhận sự bất an của cậu vì vậy anh dịu giọng nói:

“Cũng vì vậy ba người chúng ta sẽ dọn đi, nếu như chỉ con cùng Trần Túc thì chắc chắn cậu ấy sẽ lo cho mẹ.”

Trần Vân mặc dù có suy nghĩ ở lại đây, dù sao bà cũng sống ở thôn quê đã quen nhưng nếu bà không đi cùng thì chỉ còn con trai bà, nếu nó bị bắt nạt thì làm sao. Dù sao bà người sống cùng nhau cũng không có gì bất tiện cả, nếu như thật sự không quen nơi như thành phố nhộn nhịp thì bà chỉ cần ở trong nhà là được rồi.

Nghỉ xong bà cũng không có ý kiến về quyết định này:

“Mẹ theo hai đứa, dù sao cũng lớn tuổi rồi sống ở nơi nào mà chẳng được.”,

Trần Túc nhìn qua mẹ mình rồi nhìn sang Vũ Hoàng Kính, đúng là cậu không rõ ràng ý định của anh nhưng cậu cũng không muốn cản trở ý định của anh. Cậu thở dài rồi gật đầu:

“Được tôi đi cùng anh.”

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, hạnh phúc trong thời gian qua đối với cậu đã là xa xỉ, nếu như một ngày nào đó anh thật sự không cần cậu nữa vậy cậu sẽ dứt khoát rời đi. Dù sao trải qua cuộc sống trước kia cũng khiến cậu nhìn rõ chỉ có mạnh mẽ bước tiếp thì mới có thể tiếp tục sinh tồn.