Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 69



Quân Thanh Dư nhướn mày, vào lúc mấu chốt này nhận được lời mời đến tiệc mừng thọ, rõ ràng là có vấn đề. Phó Viễn Xuyên trước đây không hề tham dự mấy bữa tiệc kiểu này, giờ lại nhận lời mời, hẳn là do anh cũng có ý định gì đó. Nếu là như vậy...

Quân Thanh Dư ăn nốt miếng kem cuối cùng, nói: "Chúng ta đi chọn quần áo thôi".

"Được".

___

Ngày tổ chức tiệc mừng thọ, Phó Viễn Xuyên giúp cá nhỏ chỉnh lại cà vạt, ngón tay vuốt phẳng nếp gấp bên trên. Nhìn hình ảnh cá nhỏ một thân lễ phục ở trong gương, vẻ mặt Phó Viễn Xuyên hơi tối đi.

Bộ lễ phục màu trắng ôm sát lấy cơ thể, phác họa một cách hoàn mỹ đường cong của eo. Phần eo của cá nhỏ rất nhỏ, tỉ lệ cơ thể cũng đẹp, mái tóc dài màu vàng kim dài đến tận eo, đuôi tóc hơi xoăn lại. Hôm nay cậu đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt có trang trí những sợi tơ vàng ở viền. Khóe miệng hơi mím không nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào, tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng băng giá, vượt khỏi tầm với.

Quân Thanh Dư chỉ là đang bận suy nghĩ, trên eo âm ấm mới hoàn hồn lại. Cậu ngẩn người, trong mắt còn mang theo chút hoang mang, "Ưm...?".

Phó Viễn Xuyên cúi đầu, dịu dàng hôn lên cánh môi mềm của cá nhỏ, anh mở lời dỗ dành: "Ngoan nào".

Buổi trưa thử đồ hơi mất thời gian một chút, buổi tối hai người mới xuất phát. Trừ đi thời gian đi đường thì cả hai đến vừa đúng lúc.

Trước khi xuống xe, Phó Viễn Xuyên nhắc nhở một câu: "Em nhớ không được rời khỏi tôi nửa bước".

Quân Thanh Dư ngoan ngoãn mà gật đầu. Với thân phận hiện giờ của Phó Viễn Xuyên, chắc chắn sẽ có không ít người muốn nói chuyện làm quen, móc nối quan hệ với anh trong tiệc mừng thọ lần này. Cậu không mấy thích thú những nơi tiệc tùng xã giao như này, nhưng Phó Viễn Xuyên đã nói thì cậu sẽ nghe lời mà làm cái đuôi nhỏ.

Thi Khải Tân đã đến từ sớm, đang đợi xe huyền phù đi đến thì mở cửa, "Phu nhân, nguyên soái".

Phó Viễn Xuyên giơ tay đỡ cá nhỏ đi xuống, anh hạ mắt nhìn liếc qua Thi Khải Tân. Đối diện với ánh mắt của Phó Viễn Xuyên, Thi Khải Tân từ từ mà gật đầu.

"Đi thôi".

"Vâng".

Tiệc mừng thọ của người lãnh đạo Đế Quốc, những quý tộc nhận được lời mời tất nhiên sẽ không đến muộn hoặc đến thăm dò, phần lớn đều chọn đến sớm rồi chờ ở đại sảnh. Lúc mấy người Quân Thanh Dư đến thì đại sảnh đã có rất nhiều người.

Dạo này danh tiếng của cửa hàng đồ ngọt bay cao bay xa, Phó Viễn Xuyên và các nguyên soái khác có qua lại thân thiết, hai người vừa bước vào, lập tức có không ít người dừng động tác trên tay mà quay ra nhìn. Dáng vẻ giống như đang quan sát gì đó.



Lần trước tham dự bữa tiệc của nguyên soái Todes với lần này là hai cảnh tượng khác nhau hoàn toàn. Đang suy nghĩ thì Quân Thanh Dư thấy tay mình ấm áp, cậu ngẩng lên nhìn Phó Viễn Xuyên. Anh dịu giọng hỏi: "Đi ăn gì chứ?".

Quân Thanh Dư lắc đầu, đồ ăn trong tiệc mừng thọ của người lãnh đạo Đế Quốc, cậu sợ ăn vào lại đau bụng. Nhiều người như vậy, đồ ăn hẳn sẽ không có vấn đề gì, chỉ là cậu thấy ghét mà thôi.

Đang định mở lời thì nguyên soái Todes từ trong đám đông đi tới. Quan hệ giữa ông và Phó Viễn Xuyên mọi người đều biết, đến chỗ nhau cũng chẳng có vấn đề gì.

Nguyên soái Todes vừa mở miệng đã nói ngay một câu: "Tôi còn tưởng ngài hôm nay không đến chứ". Dù sao thì với thái độ trước giờ của Phó Viễn Xuyên đối với người lãnh đạo Đế Quốc, sao có thể có chuyện chủ động đến bữa tiệc kiểu này chứ.

Nhân lúc mọi người xung quanh không dám lại gần, ông hạ giọng nói thật khẽ: "Chuyện hôm nay có lẽ sẽ không nhỏ đâu, ngài...".

"Tôi tự có tính toán riêng rồi".

Nghe được câu trả lời này nguyên soái Todes cũng yên tâm, ông gật gù, "Vậy thì được rồi".

Nói rồi, trên mặt ông lại nở nụ cười, nhìn Quân Thanh Dư đứng cạnh Phó Viễn Xuyên, nguyên soái Todes cười nói: "Ngài hay lắm, tôi còn nói chưa từng có ai bầu bạn bên cạnh ngài. Mà mới có bao lâu đâu, chuyện vui gần kề rồi nhỉ?".

Trên mạng những thông tin liên quan đến cửa hàng đồ ngọt đều có thể lọt vào trang tìm kiếm nổi bật, thân là nhân viên duy nhất trong cửa hàng đồ ngọt, đương nhiên Quân Thanh Dư là đối tượng được chú ý rất nhiều. Còn cả một câu "nguyên soái và phu nhân cùng nhau mở cửa hàng" của Phó Viễn Xuyên nữa, trên mạng có rất nhiều người đang bàn luận, ngay cả người hâm mộ đẩy thuyền cũng có luôn rồi. Từ đó có thể thấy độ nổi cao nhường nào.

Phó Viễn Xuyên chưa bao giờ che giấu sự có mặt của Quân Thanh Dư dù đang trong cơn nguy hiểm đi nữa. Bởi dù cho có giấu hay không, còn trong phạm vi của người lãnh đạo Đế Quốc thì không thể nào che giấu hoàn toàn tin tức về một người được, chưa kể nếu cứ như vậy thì Quân Thanh Dư chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, không thể lộ mặt.

Thà rằng cứ đường đường chính chính thông báo có một người như thế này tồn tại, cũng không hề che giấu sự quan tâm dành cho người đó, lão động đến cậu ấy, tôi sống mái với lão. Như vậy thì Quân Thanh Dư không chỉ có phạm vi hoạt động lớn hơn, mà so ra cũng an toàn hơn.

Ngón tay đặt trên eo Quân Thanh Dư của Phó Viễn Xuyên hơi gõ nhẹ, tâm trạng không tồi, "Ngày tổ chức hôn lễ ngài nhớ đến đấy".

Quân Thanh Dư hơi giật mình, cậu ngẩng lên liếc nhìn Phó Viễn Xuyên, nhưng không hề nhìn ra chút ý trêu đùa nào từ đôi mắt anh. Anh nghiêm túc, rất nghiêm túc mà nói ra câu này.

Nguyên soái Todes cười đáp: "Ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đến".

Phó Viễn Xuyên không hề cố ý hạ giọng khi nói chuyện, những người xung quanh thì đều đang dựng tai nghe ngóng bên này. Nghe được chuyện trọng đại như vậy, ai nấy cũng ngạc nhiên nhìn nhau, thầm nhủ phải tìm cách lộ mặt. Nhưng còn chưa đợi bọn họ bước ra, một người đàn ông vai mang quân hàm nguyên soái đã bước đến.

Khả năng ghi nhớ của Quân Thanh Dư rất tốt, nhìn lướt qua đã lập tức nhận ra ngay người này không có mặt trong cuộc họp trực tuyến của các nguyên soái lần trước.

"Lâu rồi không gặp, nguyên soái Phó".

Phó Viễn Xuyên bình thản nói: "Hạ Lạc Tư". Trông thì như là hai nguyên soái đang chào hỏi nhau, thực tế thì lại đang nói chuyện với Quân Thanh Dư.

Quân Thanh Dư đã xem qua tư liệu của các nguyên soái. Đã ngồi vào ghế nguyên soái thì thường sẽ không xuất hiện ở nơi đông người, trong tư liệu cũng không hề có ảnh, Phó Viễn Xuyên nói tên ra cậu có thể đối chiếu thân phận của người kia.

Hạ Lạc Tư khẽ cười chào hỏi với nguyên soái Todes, "Dạo này trông ngài cũng khỏe nhỉ?".

Quan hệ giữa nguyên soái Todes vs Phó Viễn Xuyên khá gần gũi, nước ép ông nhận được chứa tỉ lệ linh khí cao nhất. Todes cười ha hả đáp: "Bình bình thôi, ai chẳng sống như thế".

Hạ Lạc Tư thấy thế cũng chỉ cười mà không đáp, hắn quay sang Phó Viễn Xuyên nói: "Nguyên soái Phó, chuyện liên quan đến nước ép ngài xem còn có thể thương lượng nữa được chứ?".

Quân Thanh Dư nghĩ, người này chờ xem quân đoàn của các nguyên soái khác dùng nước ép hết rồi, không có vấn đề gì mới nghĩ đến chuyện hợp tác. Nói thẳng ra là sợ Phó Viễn Xuyên động tay động chân vào nước ép, lấy các nguyên soái khác ra làm chuột bạch.

Phó Viễn Xuyên không đáp lời hắn, "Đang là tiệc mừng thọ của ngài ấy, nói chuyện này không tiện lắm đâu".

Hạ Lạc Tư hơi ngạc nhiên, "Cũng phải nhỉ".

Nguyên soái Todes thấy thế thì nói: "Vào trong thôi, đừng đứng mãi ở đây nữa".



Phó Viễn Xuyên ôm Quân Thanh Dư quay người đi vào bên trong. Quân Thanh Dư nhìn trái ngó phải, không thấy Thi Khải Tân đâu hết, vào trong rồi chẳng biết lại chạy đi đâu mất.

"Em đang tìm gì à?".

"Không có gì đâu". Hẳn là có nhiệm vụ gì đó phải đi làm rồi, Quân Thanh Dư cũng không hề để bụng.

"Ừm", Phó Viễn Xuyên bóc một gói cá khô đút cho cậu.

Vô thức cắn lấy rồi Quân Thanh Dư mới ngớ ra, "Sao anh ra ngoài còn mang theo cái này vậy?".

"Sợ trong lòng em có chướng ngại, không muốn ăn đồ trong bữa tiệc". Mà kiểu tiệc tối như này thường sẽ kéo dài rất muộn. Phó Viễn Xuyên có sắp xếp riêng nên cũng không thể rời đi sớm, để tránh cho cá nhỏ bị đói, anh chỉ có thể tự mang theo ít đồ ăn thôi.

Quân Thanh Dư cắn lấy nửa con cá còn lại, cậu nhìn lướt qua túi của Phó Viễn Xuyên, hỏi: "Vẫn còn nữa sao?".

Phó Viễn Xuyên lại lấy một gói thịt sấy, còn có lẻ tẻ những túi đồ ăn vặt khác, đa dạng thể loại, có ngọt có mặn.

Nhìn người đàn ông một thân lễ phục, vẻ mặt nghiêm túc lấy ra từ trong túi các loại đồ ăn vặt, Quân Thanh Dư hai mắt cong cong. Cậu chọn một cái kẹo dâu đút cho anh, "Cái này ngon lắm".

"Ừm". Phó Viễn Xuyên ngậm lấy viên kẹo rồi tiếp tục lấy đồ ăn vặt cho cá nhỏ.

Cũng không biết Phó Viễn Xuyên cất kiểu gì, nhiều đồ ăn vặt như thế nhưng từ ngoài nhìn vào không hề nhìn ra trong túi đựng cái gì. Thấy Phó Viễn Xuyên vẫn còn đang lấy đồ ra, Quân Thanh Dư vội nói: "Anh cứ cất đi, em không ăn hết nổi đâu". Hơn nữa bộ đồ của cậu cũng không có túi, lấy ra rồi cũng không có chỗ cất.

"Được".

Nguyên soái Todes thấy thế thì cười tít mắt, "Tham dự tiệc mừng thọ sao còn mang đồ ăn vặt vậy, cho tôi một cái với".

Nghe thấy tiếng, Quân Thanh Dư và Phó Viễn Xuyên bốn mắt cùng nhìn về phía ông.

Khoảnh khắc đó, nguyên soái Todes không nói ra được là cảm giác gì. Giống như ở trên chiến trường, ông đang ở giữa cuộc chiến, bom đạn từ bốn phương tám hướng nhằm vào ông. Ngay lập tức, chuông báo động trong đầu kêu ầm ĩ.

Nguyên soái Todes hơi sặc, "Khụ khụ, tôi không ăn, không ăn đâu".

Má, năm xưa đánh nhau với tộc côn trùng cũng không khiến tim ông đập nhanh thế đâu.

Hạ Lạc Tư thấy cảnh này, đáy mắt xẹt qua một tia nghiền ngẫm, "Mọi người cứ nói chuyện tiếp, tôi còn có việc, xin phép đi trước".

Nguyên soái Todes cũng theo đó mà nói: "Chẳng biết người này có ý định làm gì nữa".

"Mặc kệ đi".

Quân Thanh Dư ngoan ngoãn ăn cá khô. Tiếng tăm của vị nguyên soái này rất bình thường, không quá tốt để khen, cũng không quá xấu để chê.

Đang nói chuyện thì đám đông đằng xa tránh sang hai bên nhường đường. Động tĩnh không hề nhỏ, Quân Thanh Dư vô thức mà nhìn sang. Hình như có người bước đến đây, chỉ là khoảng cách hơi xa, lại thêm nhiều người vội vàng dạt ra nhường đường nên cậu không nhìn ra người đến là ai.

Nguyên soái Todes thì khựng lại, vẻ mặt hơi không tự nhiên, "Sao chưa gì đã đến rồi...".

Nhìn kĩ hướng đi của người đó, hình như đang đi đến chỗ Phó Viễn Xuyên. Nguyên soái Todes không hề muốn diện kiến người kia, ông vội nói: "Tôi đi trước đây, lát nữa lại tìm ngài nói chuyện sau nhé".

"Ừ".

Nghĩ một lúc, Phó Viễn Xuyên nhìn sang cá nhỏ bên cạnh, "Hay là em...".



Quân Thanh Dư lập tức ôm lấy anh, "Chính anh đã bảo em không được rời khỏi anh nửa bước mà, em không đi đâu hết".

Phó Viễn Xuyên: "Vậy lát nữa...".

"Em sẽ ngoan ngoãn làm cái phông nền".

"...".

Thấy cá nhỏ trả lời dứt khoát, trái tim đang lửng lơ của Phó Viễn Xuyên càng không yên.

Quân Thanh Dư đôi mắt hừng hực nhìn anh, "Em thật sự sẽ ngoan mà".

"Ừm, tôi biết em ngoan mà". Phó Viễn Xuyên xoa đầu cá nhỏ, nói tiếp: "Lát nữa em không cần để ý lão là được".

Quân Thanh Dư chớp mắt, hình như lời này vừa nói ra là cậu đã biết ngay người sắp đến kia là ai rồi. Là người lãnh đạo Đế Quốc kia sao?

Quân Thanh Dư đã nhìn thấy dáng vẻ lão trên bản tin, có hơi giống mấy cụ già đủ tuổi mừng thượng thọ. Thời đại các hành tinh, độ tuổi này vẫn chưa tính là già, nhưng người kia đúng là nhìn ra được đã không còn trẻ nữa.

Có lẽ cũng vì trông lớn tuổi nên cả người có cảm giác hiền lành, tốt bụng. Nhưng những gì lão làm ngoài đời thật... đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

"Em thấy lão đến đây không có ý tốt". Nhân vật chính của tiệc mừng thọ ra mặt sớm như vậy, hơn nữa ra mặt nhưng không lên bục phát biểu mà lại hòa vào đám đông. Định làm gì chứ?

Còn đang hoài nghi thì đã thấy người lãnh đạo Đế Quốc rời khỏi đám đông, bước chân vững vàng hướng về phía Phó Viễn Xuyên.

Vẻ mặt Phó Viễn Xuyên dửng dưng nhìn động tác của lão.

Lúc nhìn thấy tướng mạo của người lãnh đạo Đế Quốc, Quân Thanh Dư hơi giật mình. Sau khi nhìn kĩ một lượt, con ngươi của cậu đột nhiên co lại, người này...

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Cá nhỏ mặc bộ này đẹp quá!!!