Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 72



Cừu Kha Lâm đôi mắt trợn trừng không thôi, nhưng mảnh vải nhét trong miệng khiến hắn ngoại trừ ngắc ngứ vô nghĩa ra thì chẳng còn phát ra được âm thanh nào nữa. Quân Thanh Dư thấy thế thì bóc một cái kẹo dâu đút cho Phó Viễn Xuyên ngay trước mặt hắn. Khung cảnh đối đầu nghiêm túc vì mấy món đồ ăn vặt mà thay đổi hẳn đi.

Có mấy người có ấn tượng không tồi đối với Cừu Kha Lâm hơi thở dài, "Có thế nào cũng là thượng tướng, những cái khác tạm không nói, thân phận của ông vẫn còn đó đấy".

Trong đám đông loáng thoáng nghe thấy một câu: "Giữ chút mặt mũi cho bản thân đi".

Thi Khải Tân ngồi trên lưng Cừu Kha Lâm, "Ai mau đến giúp đưa tên này đi đi, tôi thấy đầu óc hắn không ổn đâu. Còn cả cánh tay kia nữa, phải lắp lại cho thượng tướng Cừu nữa chứ".

Đám người Ngu Tri lặng lẽ bước ra khỏi đám đông, cùng nhau dẫn Cừu Kha Lâm đi. Quá trình bị dẫn đi rất yên bình, từ đầu đến cuối không một người nào lên tiếng, càng không ai ngăn cản, ngay cả khuyên một câu cũng không hề có.

Mọi người đến tiệc mừng thọ đều có mục đích riêng, con cháu nhỏ tuổi trong nhà đều dẫn đi cùng. Những nhân vật máu mặt xuất hiện không hề ít, nếu không phải nhà siêu giàu thì cũng là dựa vào liên hôn mà có vị thế ổn định. Nhưng giờ tình huống lật ngược hoàn toàn, người sáng suốt đều có thể nhìn ra ngọn nguồn thổi tới từ đâu, bọn họ nào dám nói gì nữa.

Mấy vị nguyên soái dám lên tiếng cũng không hề ra mặt. Bọn họ còn chưa hoàn hồn lại từ trong những lời Thi Khải Tân vừa giải thích.

Những người anh em mình tin tưởng nhất trở thành gián điệp, nếu không vì hôm nay bị lộ ra, bọn họ còn... Thật sự là nghĩ thôi đã khiến người ta ghê tởm. Thử hỏi bọn họ sao còn có thể đứng về phía kẻ đã gây ra toàn bộ chuyện này được nữa.

Một vị nguyên soái nhìn tên tộc côn trùng yếu ớt nằm đó, dửng dưng nói: "Tôi thấy không khỏe lắm, xin phép đi trước".

"Tự dưng tôi nhớ ra còn chút việc".

"Tôi cũng...".

Các vị nguyên soái không hề ở lại lâu. Những sản phẩm thực nghiệm đã chết kia mới chỉ bóc tách phần đỉnh của bí ẩn lớn hơn ở đằng sau, trong quân đoàn còn các sản phẩm thực nghiệm như vậy không thì bọn họ còn phải điều tra kĩ lưỡng một phen.

Vài quý tộc thấy thế cũng vội nói "xin phép". Nếu không phải do các vị nguyên soái mở lời thì bọn họ chẳng ai dám nói như vậy. Thấy Phó Viễn Xuyên không hề có ý ngăn cản, bọn họ cũng thở phào một hơi. Thật sự là chẳng ai muốn bị ép phải xem màn hài kịch này. Con cháu tài năng xuất chúng trong nhà đều được dẫn đến đây, nếu muốn một đao xử sạch thì bọn họ coi như xong đời.

Thi Khải Tân lách qua đám người bỏ đi, "Nguyên soái, đã xử lí xong hết rồi". Cừu Kha Lâm cũng là một sản phẩm thực nghiệm là chuyện nằm ngoài dự đoán của bọn họ, nhưng cũng may là không xảy ra sai sót lớn gì.

Phó Viễn Xuyên bình thản đáp: "Cho truyền tin người lãnh đạo Đế Quốc tham gia thực nghiệm phi pháp, bị tộc côn trùng kí sinh. Một thời gian nữa thì cắt đoạn ghi hình hôm nay đăng lên".

Thi Khải Tân hơi suy nghĩ, hỏi lại: "Vậy đoạn lão nói hai người là bố con có cần cắt đi không?". Anh ta ở trong kia nghe được câu này trong lòng cũng run bần bật.

"Không cần". Phó Viễn Xuyên khẽ vuốt mái tóc dài của cá nhỏ, giọng nói lạnh lùng: "Lão muốn dùng câu này để trừ khử tôi, vậy thì cứ để lão xem tôi làm thế nào giẫm lên câu này mà bước lên vị trí cao kia".

Đế Quốc trước giờ vẫn theo chế độ cha truyền con nối, Phó Viễn Xuyên vốn còn đang nghĩ kế vị thế nào để đúng lí hợp tình, không ngờ lại được người dâng lên tận miệng. Một câu này có rất nhiều tác dụng.

Thi Khải Tân gật đầu, "Rõ!".

Đang nói thì Ngu Tri đi vào, "Nguyên soái, xe ngoài kia đã chuẩn bị xong".

"Ừ". Phó Viễn Xuyên giúp cá nhỏ chỉnh lại mặt nạ, thản nhiên bỏ lại một câu: "Để lão sống".

Thi Khải Tân và Ngu Tri liếc nhìn nhau rồi đồng thanh đáp: "Rõ!".

___

Tiệc mừng thọ phần lớn đều kéo dài rất lâu, nhưng lần này vì sự cố ngoài ý muốn mà nhanh chóng kết thúc. Những người ôm suy nghĩ đến để tạo quan hệ cũng chẳng ai dám nói gì, Phó Viễn Xuyên mà ác thêm một chút thì có lẽ chuyện đã chẳng kết thúc nhanh như thế rồi.

Quân Thanh Dư nhìn bên ngoài được đèn xe huyền phù chiếu sáng như ban ngày, mọi người bước đi trong ánh sáng chỉ có thể thấy được bóng dáng vội vã.

"Em nhìn gì vậy?".

Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, khẽ đáp: "Bọn họ trông có vẻ... rất hoảng loạn". Giống như đi chậm một bước là sẽ mất mạng ngay vậy, vội vội vàng vàng mà chạy thoát thân.

"Em sợ sao?".

Quân Thanh Dư hơi mím môi, vừa nãy ở trong kia lúc nhìn thấy tộc côn trùng Phó Viễn Xuyên cũng hỏi câu này. Giờ anh hỏi câu này, là hỏi cậu sợ cái gì chứ?

Quân Thanh Dư khẽ chọc cổ tay Phó Viễn Xuyên, trong đầu nghĩ đến cái điều khiển ở trong không gian. Người lãnh đạo Đế Quốc trước đấy chưa hề bị tộc côn trùng kí sinh, Phó Viễn Xuyên hỏi cậu sợ, là sợ thủ đoạn này, hay là sợ chính con người anh?

"Cá nhỏ...".

Đúng lúc này Quân Thanh Dư nắm lấy cổ tay Phó Viễn Xuyên. Cậu dùng sức đẩy người áp sát tường, nhân màn trời tối tăm mà hôn lên đôi môi anh, thuận thế mà nghiền ép những lời an ủi giữa môi lưỡi.

Tay phải của cậu đặt lên vị trí trái tim của Phó Viễn Xuyên, nhịp tim vội vã giống như đang gõ vào tay cậu từng chút một. Tiếng mút liếm bên tai trở thành tiếng thở nghẹn ngào. Ánh đèn lấp lóe không xa nhưng không tài nào chiếu đến được đây, một góc tối này như thể trở thành thế giới riêng của hai người.

Hơi thở dần vội vàng, luồng khí cuối cùng trong lồng ngực giống như bị cướp sạch. Hai cánh môi hơi hé mở, trong mắt Quân Thanh Dư hiện lên vẻ mơ màng. Phó Viễn Xuyên đang dựa lên tường yên lặng ôm lấy eo cậu, cũng không hề lên tiếng.

Bên tai là tiếng tim đập vững vàng, Quân Thanh Dư từ từ hồi phục hơi thở. Một lúc sau, đôi mắt cong cong, miệng cười nói: "Em muốn ăn mực nướng".

Ngón tay Phó Viễn Xuyên lướt qua gò má của cá nhỏ, anh khẽ đáp: "Được".

Hai người lôi kéo một hồi, lượng xe bên ngoài đã chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn lại rải rác vài chiếc xe đang xếp hàng. Ngồi vào xe, Phó Viễn Xuyên cầm lấy phần mềm cài đặt lộ trình.

Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, cậu dựa lên vai anh, "Bây giờ anh có thể cho em biết, anh với người lãnh đạo Đế Quốc... nguyên lãnh đạo Đế Quốc, có quan hệ gì không?".

Phó Viễn Xuyên nghe được nhưng không hề vội vàng trả lời ngay, Quân Thanh Dư cũng không vội, yên lặng đợi anh.

Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng Phó Viễn Xuyên, "Phó Thành Vũ... là tên của lão.

Lão lấy danh nghĩa con riêng của ông nội mà xuất hiện trong gia đình tôi. Lúc đó bà nội tôi không khỏe, biết đến sự tồn tại của đứa con riêng này thì bệnh nặng một hồi, rồi qua đời.

Ông nội tự trách bản thân nhưng cũng không hề trút giận lên Phó Thành Vũ. Nhưng sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, những gì Phó Thành Vũ làm khiến ông nội rất thất vọng, trong lời nói luôn có ý so sánh Phó Thành Vũ với bố tôi.

Dần dần, Phó Thành Vũ sẽ cố tình bắt chước bố tôi, bắt chước đến mức thành bệnh. Nhưng ngoài mặt thì vẫn coi như là yên ổn, mãi đến sau này vô tình phát hiện ra, Phó Thành Vũ không phải máu mủ của ông nội.

Ông nội bị lừa, trong cơn thịnh nộ đã tìm người tống Phó Thành Vũ đến một hành tinh xa xôi. Sau đó không lâu thì ông nội bệnh nặng rồi cũng qua đời".

Quân Thanh Dư lắng nghe Phó Viễn Xuyên dùng giọng nói đều đều kể lại những chuyện xưa như thể đang kể lại chuyện của người khác, trong lòng không một chút gợn sóng. Nhưng cậu có thể cảm nhận được, Phó Viễn Xuyên không hề bình thản như vẻ bề ngoài.

"Lúc Phó Thành Vũ quay lại, vẻ ngoài của lão giống hệt với bố tôi".

Quân Thanh Dư ngạc nhiên, tính tình Phó Thành Vũ có chút ngoan cố, ngoan cố đến mức thành bệnh. Lúc mới đầu là bắt chước, đến sau này thì chỉnh hình, vì để được ông nội khen ngợi mà từ bệnh hoạn đã thành thế này rồi sao.

"Không lâu sau thì nổ ra chiến tranh giữa Đế Quốc và Liên Bang, Phó Thành Vũ dẫn quân Liên Bang tấn công hành tinh chủ, giết hại rất nhiều người, chính lão cũng biến mất trong trận chiến. Mãi sau khi chiến tranh kết thúc, lão lấy thân phận bố của tôi, tiếp quản viện nghiên cứu sinh vật Đế Quốc, còn lên làm người lãnh đạo Đế Quốc.

Những người quen biết bố tôi đều đã chết trên chiến trường. Theo như tôi đoán, hẳn là Phó Thành Vũ có quan hệ máu mủ với cấp cao nào đó của Liên Bang, nếu không, trong tình cảnh Liên Bang hoàn toàn có thể thâu tóm Đế Quốc, bọn họ không cần thiết phải từ bỏ tấn công, chuyển sang đưa Phó Thành Vũ lên ngôi hoàng đế Đế Quốc.

Đế Quốc trước thời của lão, người lãnh đạo được gọi là hoàng đế. Nhưng vì thân phận của lão đặc biệt, lại thêm thái độ của phía Liên Bang, cuối cùng đổi cách xưng hô khác".

Quân Thanh Dư khẽ chớp mắt, "Vậy rau quả với người cá khan hiếm là vì đều phải nộp cho Liên Bang trước sao?".

Phó Viễn Xuyên gật đầu đáp: "Hẳn là thế". Nhưng sản lượng rau quả cụ thể, cùng với trung tâm chăm sóc người cá rốt cuộc thuộc về bên nào thì không có thông tin chính xác nên anh chỉ có thể đoán vậy thôi.

Quân Thanh Dư không biết phải đánh giá thế nào về cái người Phó Thành Vũ này, bị "con nhà người ta" khích cho phát điên sao?

Cậu cảm nhận được Phó Viễn Xuyên vẫn còn những chi tiết rất quan trọng chưa kể với cậu, như là... mọi người đều đã chết, nhưng Phó Viễn Xuyên vẫn còn sống.

Quân Thanh Dư không hiểu nổi, nhưng Phó Viễn Xuyên đã không nói thì cậu cũng sẽ không nhắc đến, sau cùng cậu chỉ hỏi một câu: "Giờ Phó Thành Vũ gặp chuyện, phía Liên Bang sẽ có hành động gì chứ?".

"Đế Quốc hiện giờ chưa chắc đã bị Liên Bang đè đầu".

Quân Thanh Dư gật gù, xem ra Phó Viễn Xuyên hẳn là đã có chuẩn bị.

Đang nói thì xe huyền phù đã đi vào sân rồi vòng thẳng ra vườn hoa sau nhà. Đồ để làm mực nướng từ lần trước vẫn còn đó, bên cạnh còn có thêm mấy thùng mực tươi. Cả đồ nghề nướng mực đều đã được rửa sạch trước, mặt ngoài vẫn còn dấu nước đọng lại. Có lẽ là Phó Viễn Xuyên đã tìm người đến chuẩn bị trước.

Quân Thanh Dư giúp mở thùng, lấy mực từ bên trong ra. Nhìn cá nhỏ đang bận rộn, Phó Viễn Xuyên hơi suy nghĩ rồi đột nhiên hỏi: "Em không tò mò chuyện tôi khôi phục kí ức là thế nào sao?".

Quân Thanh Dư trả lời quả quyết: "Không". Chuyện Phó Viễn Xuyên không kể, cậu cũng không hề tò mò.

Phó Viễn Xuyên nghe vậy thì hơi ngẩn ngơ, anh nói tiếp: "Em lấy tài liệu giúp tôi được không? Trên bàn làm việc trong phòng ngủ ở trên tầng".

"Bây giờ luôn sao?".

"Ừ".

"Được thôi". Quân Thanh Dư hơi cảm thấy Phó Viễn Xuyên có gì đó sai sai, cậu đứng lên hôn anh một cái, "Em sẽ quay lại ngay".

"Ừ, đừng chạy, đi cẩn thận".

Quân Thanh Dư trong lòng hoài nghi, không hiểu lúc này nhắc đến tài liệu là có ý gì. Cậu bước vào phòng ngủ, liếc mắt một cái là thấy ngay tập tài liệu đặt trên bàn làm việc. Hôm nay trước lúc ra ngoài Phó Viễn Xuyên đi đằng sau cậu, mà phòng ngủ sẽ không có người khác đi vào, vậy hẳn là Phó Viễn Xuyên tự mình đặt ở đây.

Quân Thanh Dư không hề có ý mở ra xem nội dung bên trong, cậu tiện tay cầm lấy rồi định đi luôn. Nào ngờ lớp bìa bọc ngoài lại theo đó mà rách tan, mọi thứ kẹp bên trong cũng rơi tán loạn ra sàn.

Quân Thanh Dư vội ngồi xuống nhặt giấy tờ rơi vãi lên. Các trang giấy viết chi chít chữ, trong thời đại ít dùng đến giấy như thế này, có thể nhìn thấy giấy tờ ghi chép nhiều chữ như vậy cũng là thuộc dạng hiếm gặp.

Quân Thanh Dư xếp lại giấy tờ cẩn thận, đôi mắt liếc thấy một tờ rơi dưới ghế, liền vươn tay nhặt lấy. Trên tờ giấy này chỉ có duy nhất một bức ảnh chụp Phó Viễn Xuyên, so với Phó Viễn Xuyên hiện giờ thì có chút non nớt hơn.

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Ngủ ngon nhé~ Chưa viết đến thân phận của nguyên soái đâu, chương sau chắc chắn sẽ nói đến!

_____

*Hí hửng định là mấy ngày nghỉ cố làm xong đoạn tiết lộ thân phận của nguyên soái mà thời tiết bảo đi ngủ đi ¯_(ツ)_/¯

_____

Gợi ý mật khẩu: Câu mà Phó Viễn Xuyên hay nói để dỗ dành cá nhỏ, có dấu, có cách, trình bày đúng chuẩn một câu trong tiếng Việt.

Nghiêm cấm chia sẻ mật khẩu dưới mọi hình thức!!!