Nghe được lời này, Quân Thanh Dư khóc càng lớn hơn nữa.
Vậy nên lúc cậu biến thành người, hỏi Phó Viễn Xuyên rằng anh phát hiện ra cậu có vấn đề từ khi nào. Lúc đó Phó Viễn Xuyên đã trả lời là "Cà chua", cậu cũng không nghĩ nhiều, nhưng giờ nhớ lại, có lẽ vốn đã không phải từ lúc đó.
Nếu Phó Viễn Xuyên trong lòng tự biết rõ tinh thần lực của mình khác thường, không mang người cá đi nổi, vậy khi đó cậu chịu đón nhận anh...
Quân Thanh Dư vùi đầu vào trước ngực Phó Viễn Xuyên.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Phó Viễn Xuyên đã nhận ra rồi. Cả lần đầu tiên cậu biến thành người, những lời Phó Viễn Xuyên nói đều là để an ủi cậu đang trong cơn hoảng loạn.
Quân Thanh Dư nhắm mắt, không nhịn được mà nghĩ, tại sao Phó Viễn Xuyên có thể tốt đến thế chứ.
"Ngoan nào, đừng khóc nữa". Phó Viễn Xuyên vỗ nhẹ sau lưng cá nhỏ, hơi suy nghĩ rồi bế ngang người cậu lên, ngồi xuống cái ghế mềm gần đó.
Đặt cá nhỏ ngồi vững trên chân mình, Phó Viễn Xuyên dỗ dành: "Giờ chẳng phải không còn vấn đề gì nữa rồi sao".
Tinh thần lực của Phó Viễn Xuyên đã vượt quá người thường, nên khi Quân Thanh Dư chữa trị cho anh, anh không hề có cảm giác gì hết. Mãi đến khi tinh thần lực tăng lên dần được kìm lại, Phó Viễn Xuyên mới nhận ra cá nhỏ đã làm gì.
Anh ôm lấy cá nhỏ, dịu dàng an ủi cậu: "Đi ăn chút gì đi, lát nữa mực nguội rồi không ngon nữa đâu". Vốn dĩ chỉ là muốn cho cá nhỏ biết thân phận của mình, nào ngờ lại khiến cậu khóc đến mức này.
Giờ trong đầu Quân Thanh Dư chỉ toàn là chuyện liên quan đến Phó Viễn Xuyên. Trước đây không để ý, giờ nghĩ lại, có rất nhiều chi tiết cần nghiên cứu sâu xa, "Lúc trước Phó Dương Hoành đến chỗ ở tạm thời có phải là do Phó Thành Vũ ám chỉ không?".
"Sau đó tôi tra ra được ít thông tin, đúng là có liên quan đến Phó Thành Vũ". Phó Viễn Xuyên khẽ đáp: "Khá ít người biết đến chỗ ở tạm thời, tôi cứ nghĩ để Thi Khải Tân ở lại bảo vệ em thì em sẽ được an toàn... Nếu tôi có thể đoán trước được Phó Dương Hoành sẽ đến thì dù có lộ chuyện đã khôi phục kí ức, tôi cũng sẽ xử lí lão trước".
Chỉ là khi đó Phó Viễn Xuyên mới khôi phục lại kí ức, mỗi bước anh đi đều giống như giẫm trên bờ vực dần sụp đổ, hơi bất cẩn một chút sẽ rơi thẳng xuống vực thẳm. Không thể để lộ ra nên chỉ đành nhẫn nhịn mà diễn cảnh gia đình hòa thuận cùng với Phó Dương Hoành. Sau cùng, chạy đến nơi ở tạm thời có lẽ là do sắp không kìm nén nổi tâm trạng nên mới dứt khoát bỏ đi.
Sau khi đã mua được người cá nhỏ, Phó Viễn Xuyên làm việc càng thêm cẩn thận, đến mức mà ra ngoài cũng không dám mang theo người cá nhỏ. Vì anh sợ mình ra ngoài rồi không thể trở về, sẽ liên lụy đến người cá nhỏ.
Quân Thanh Dư gật đầu, cậu hiểu được tình huống của Phó Viễn Xuyên lúc đó, cũng như suy nghĩ về việc phải để cậu ở nơi an toàn nhất của anh. Chẳng qua chính Phó Viễn Xuyên cũng không ngờ, đối phó với một người cá nhỏ còn phải dùng đến quân cờ Phó Dương Hoành. Có lẽ cũng vào lúc này, Phó Viễn Xuyên hiểu được có giấu cũng vô dụng, nên anh bèn thẳng tay giải quyết Phó Dương Hoành, dẫn cậu về biệt thự của nguyên soái.
Nghĩ đến đây, Quân Thanh Dư không khỏi có hơi nghi hoặc, hình như lâu lắm rồi cậu chưa thấy Phó Dương Hoành. Nói đúng ra thì từ sau chuyện ở nơi ở tạm thời, người này chưa hề xuất hiện lại.
Quân Thanh Dư hỏi: "Vậy Phó Dương Hoành giờ đang ở đâu?".
Phó Viễn Xuyên lấy giấy lau nước mắt trên mặt cá nhỏ, đáp: "Hôm đó lão ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì đầu óc có hơi không bình thường, tôi để Thi Khải Tân tống lão vào bệnh viện tâm thần rồi".
Quân Thanh Dư ngơ ngác, "Thật sao?". Người phụ trách thực nghiệm thì tâm lí thường phải vững lắm chứ.
Không bình thường thật, hay là...?
"Ngoan nào, chuyện đó không quan trọng".
Bên dưới ghế có mấy ngăn tủ, Phó Viễn Xuyên mở một ngăn ra lấy túi giấy ướt nóng, anh xé mở bao bì, lấy giấy ướt bên trong ra. Nhiệt độ của giấy không quá cao, vừa đủ cho cá nhỏ dùng.
"Tôi giở chút thủ đoạn, Phó Thành Vũ đến giờ vẫn chưa biết Phó Dương Hoành ở đâu".
Lúc giấy ướt chạm đến, Quân Thanh Dư vô thức mà chớp mắt, sau đó cậu nhắm hai mắt lại.
Phó Thành Vũ không biết sao? Bảo sao trong tiệc mừng thọ lão vẫn còn nói mấy lời kiểu như "Phó Dương Hoành chỉ là bác". Chắc không phải Phó Thành Vũ đưa ra mệnh lệnh gì cho Phó Dương Hoành, định dùng lời nói để tác động đến kí ức của Phó Viễn Xuyên đâu nhỉ?
Nếu như Phó Viễn Xuyên không khôi phục kí ức, không khống chế được Phó Dương Hoành, vậy thì sau này có khi vẫn còn xuất hiện màn bi kịch khóc thương thảm thiết rồi.
Quân Thanh Dư nghĩ thôi đã thấy cả người khó chịu. Chơi đùa với kí ức của người khác vui lắm sao?
Quân Thanh Dư hạ mắt, lông mi dài mảnh che đi cảm xúc trong mắt. Trong đầu cậu hiện lên vô số phương án phù hợp với đám người kia.
Thấy cá nhỏ không còn rơi lệ nữa, Phó Viễn Xuyên thở phào một hơi. Nhưng cậu im lặng không nói một lời, Phó Viễn Xuyên không nhịn được mà khẽ xoa đầu cậu, nói: "Ăn chút gì đã đi, thêm lúc nữa là nguội thật đấy".
Quân Thanh Dư chớp mắt, lạnh lùng trong mắt lập tức biến mất. Cậu ngẩng lên, đôi mắt vô tội nhìn Phó Viễn Xuyên, "Em không muốn đi...".
"Vậy tôi bế em đi được chứ? Hay là để tôi mang mực sang đây?".
"Bế".
Bên cạnh sạp mực nướng có ghế nhưng nhỏ hơn một chút so với ghế mềm. Mực cũng đã hơi nguội, nhưng mực đã quết sốt mà lại làm nóng thêm lần nữa thì cả hương lẫn vị sẽ còn tệ hơn cả ăn nguội.
Quân Thanh Dư không quá bận tâm đến hương vị cụ thể, cậu ăn một xiên mực, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Phó Thành Vũ định phát đoạn phim gì trong tiệc mừng thọ?".
Địa điểm trong đoạn phim đã bị Thi Khải Tân đổi thành đoạn phim quay lại phòng thực nghiệm của Yêu Yêu, nhưng tiệc mừng thọ lần này Phó Thành Vũ còn giục Phó Viễn Xuyên đến. Vậy nên đoạn phim gốc hẳn là có liên quan đến Phó Viễn Xuyên.
"Là một vài ghi chép lúc tôi bị lấy ra làm thực nghiệm". Phó Viễn Xuyên có thể thay đổi đoạn phim mà Phó Thành Vũ chuẩn bị từ trước thì tất nhiên sẽ biết nội dung đoạn phim lúc đầu là gì.
"Lão định đẩy chuyện thực nghiệm lên đầu tôi để thoát thân, nhắc đến chuyện bố con hẳn là để chuẩn bị cho sau đấy. Lão hiểu được trong tay tôi đang nắm giữ vài thông tin, tình huống lúc đó nếu thuận theo như những gì Phó Thành Vũ sắp đặt, có lẽ tôi sẽ tung ra tất cả thông tin liên quan đến phòng thực nghiệm.
Phó Thành Vũ có mặt ở đó, có thể giải thích là người bố bị tình thân xúi giục, không thể không nhúng chàm".
Như vậy, chuyện thực nghiệm từ đầu đến cuối chỉ dính líu đến một mình Phó Viễn Xuyên, còn Phó Thành Vũ chẳng qua là không nhẫn tâm để con trai lầm đường lạc lối nên mới làm những chuyện kia.
So với Phó Viễn Xuyên có mặt trong mọi ghi chép về các kiểu thực nghiệm, thì Phó Thành Vũ đến mặt còn chẳng hề xuất hiện trong chuyện thực nghiệm này có thể rất dễ dàng mà tách mình ra. Cả chuyện rau quả giống mới lẫn cửa hàng đồ ngọt, Phó Thành Vũ đều có thể vin vào đó mà làm ầm lên.
Nếu như không có đoạn phim của Yêu Yêu, sự thật Phó Thành Vũ chính là trung tâm của thực nghiệm sẽ không bị phát hiện. Đợi các tin tức nổ ra, đến lúc đó lão đường hoàng đứng ra nhận chỉ trích, thành khẩn xin lỗi, chưa biết chừng còn có thể tạo nên hình tượng người cha nhân ái.
Chỉ là... Phó Viễn Xuyên không cho lão cơ hội đó. Thẳng thừng bỏ qua kế hoạch đấu đá lẫn nhau, dùng đồ trong phòng thực nghiệm của Phó Thành Vũ để đập lại chính lão.
Nghe được những lời của Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư chầm chậm gật đầu. Đến lúc đó phía Liên Bang tạo áp lực, kể cả vài người có tiếng nói ở Đế Quốc cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng vì liên lụy quá lớn mà chắc chắn sẽ không dám làm gì. Cuối cùng có lẽ chỉ còn lại một vụ án lằng nhằng.
Nhưng cũng may tất cả đều không xảy ra.
___
Về đến phòng ngủ, Quân Thanh Dư vào phòng tắm ngâm mình. Phó Viễn Xuyên dọn qua một lượt, tiện tay xếp lại tài liệu trên mặt bàn, nào ngờ lại phát hiện độ dày của tài liệu có hơi sai.
Lúc lấy ra anh có chỉnh lại phần bìa bọc ngoài, vô ý cầm lên giấy tờ bên trong chắc chắn sẽ rơi ra. Hồi đó có khá nhiều chuyện, lại thêm phần tài liệu này là do anh thu thập hoàn chỉnh từ trước nên cũng không mở ra xem lại. Lúc này sắp xếp lại mới phát hiện, hình như bên trong không chỉ có ghi chép thực nghiệm. Đọc tiếp phần bên dưới, trong này có cả những gì anh lo liệu trong lúc bị bệnh nặng.
Quân Thanh Dư tắm xong đi ra, liếc thấy tài liệu trong tay Phó Viễn Xuyên, "Sao anh tự dưng lại muốn cho em biết chuyện thực nghiệm?". Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Phó Viễn Xuyên có liên quan đến sản phẩm thực nghiệm.
Thân là người xuyên vào sách, mọi thứ Quân Thanh Dư biết về Phó Viễn Xuyên đều là do đọc trong nguyên tác. Mà trong nguyên tác không hề nhắc đến mối quan hệ giữa Phó Viễn Xuyên và thực nghiệm, nên cậu cũng không hề nghĩ đến hướng đó. Có thể nói, nếu Phó Viễn Xuyên không chủ động nhắc đến chuyện này, Quân Thanh Dư sẽ không hề nhận ra có vấn đề gì.
Phó Viễn Xuyên nghe ra ý tứ trong lời của Quân Thanh Dư, nhưng lời anh đáp lại là: "Sắp năm mới rồi".
"Năm mới?". Quân Thanh Dư khó hiểu bước lại gần.
"Ở Đế Quốc, đăng kí kết hôn phải hẹn trước. Tôi đã lấy số thứ tự rồi, trước năm mới vài ngày". Nói rồi Phó Viễn Xuyên có chút khó chịu mà nhăn mày.
Quân Thanh Dư nghe được hai chữ "đăng kí" thì ngẩn người. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, thế giới trước khi cậu xuyên vào sách không có luật kết hôn đồng giới nên cậu cũng không để ý. Không ngờ Phó Viễn Xuyên vẫn luôn chuẩn bị cho chuyện này, hẹn lịch xếp hàng, cũng chẳng biết anh hẹn từ bao giờ nữa.
Quân Thanh Dư hơi mím môi, không hiểu sao chuyện này lại khiến cho trái tim cậu đập nhanh hơn. Đang định mở lời trêu chọc thiếu mất một công đoạn thì cậu chợt nhớ ra, quyền hạn của nguyên soái Đế Quốc không hề thấp, đăng kí hẹn lịch có thể đổi thành đến lúc nào cũng được, càng không cần phải hẹn lấy số thứ tự trước.
Quân Thanh Dư ngạc nhiên hỏi: "Anh mà còn phải hẹn trước sao?".
Phó Viễn Xuyên lắc đầu, "Nhưng tôi thấy thế này vẫn tốt hơn một chút".
Dù không cần hẹn trước, nhưng chuyện này đăng kí lúc nào cũng được cứ có cảm giác xuề xòa. So ra thì anh càng thích làm theo trình tự hơn, trải qua mọi quá trình giống với những người khác. Dù cho rất lằng nhằng, anh cũng vui lòng chấp nhận phiền phức này.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư không nhịn được mà cong cong đôi mắt, "Nhưng chuyện này có liên quan gì với chuyện thực nghiệm đâu?". Hai chuyện hoàn toàn khác nhau, dù là xem xét từ góc độ nào đi nữa thì cũng không thể lẫn lộn cả hai được.
"Không có chuyện gì có thể giấu cả đời được". Phó Viễn Xuyên ôm cá nhỏ cả người vẫn còn hơi nước vào lòng, dụi đầu vào cổ cậu.
"Tôi vẫn luôn nghĩ phải làm sao để nói chuyện thực nghiệm cho em biết. Trước đây tôi từng nói với em tôi mới là quái vật, hình như em chỉ coi như tôi đang dỗ dành em.
Nếu sau khi chúng ta đăng kí kết hôn, em phát hiện ra tất cả, tôi sợ em sẽ...".
Phó Viễn Xuyên siết lấy eo Quân Thanh Dư. Những lời còn lại anh không nói ra miệng, nhưng ẩn ý thì đã vô cùng rõ ràng.
Quân Thanh Dư sững sờ. Vì sợ có được rồi lại mất đi nên Phó Viễn Xuyên đã lựa chọn nói ra toàn bộ từ trước đấy. Dù trong lòng không yên, thậm chí có cảm giác cậu sẽ vì "quái vật thực nghiệm" mà bỏ đi, thì anh vẫn muốn nói rõ mọi chuyện trước khi đăng kí kết hôn.
Hiểu ra điều này, nụ cười trên mặt Quân Thanh Dư chuyển thành mang theo chút bất lực. Câu giơ tay ôm lấy cổ Phó Viễn Xuyên, khẽ cắn một miếng, "Anh có bị ngốc không? Chỉ cần anh không muốn em biết thì anh có thể lừa em cả đời này".
Chỉ cần Phó Viễn Xuyên muốn, cậu sẽ phối hợp đến cùng.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
[Theo như lời cá nhỏ nói, có vài chuyện cậu biết, nhưng nếu Phó Viễn Xuyên không muốn cho cậu biết thì cậu sẽ coi như không biết]
_____
*Khiếp, mấy hôm nay năng suất gớm luôn, chắc động lực từ việc xong sớm thoát sớm =))) Dù sao cũng chúc mừng những người đã giải được mật khẩu chương 72 để đọc được chương này mà không bị ngắc ngứ nhé =)))
Chương 72 chẳng ai Thích hay Bình luận nên toi cũng chẳng biết mọi người có giải được mật khẩu không nữa ¯_(ツ)_/¯