Quân Thanh Dư chớp mắt, ngẩng lên nhìn Phó Viễn Xuyên trong mắt đều là bóng hình của bản thân. Phó Viễn Xuyên giơ tay gạt đi lọn tóc xòa trên má cá nhỏ, cảnh đẹp trong không gian không lọt nổi vào mắt anh, "Lên đây chứ?".
Phó Viễn Xuyên nghe vậy nhưng không nhảy xuống suối luôn mà chọn ngồi xuống bên bờ. Quân Thanh Dư thấy vậy thì bơi lại gần bờ, gối lên chân anh. Cậu không nhịn được mà nghĩ, Phó Viễn Xuyên vào đây kiểu gì vậy?
Không gian của cậu ngoài cậu ra thì chưa từng có ai khác đi vào, chưa một ai khác ngoài cậu. Lúc trước phân phát rau quả cậu đã từng thử dẫn Phó Viễn Xuyên vào nhưng không thành công, sau đấy cũng không thử nữa. Hôm nay chỉ nghĩ bừa một cái, cũng không có quá trình cụ thể gì thì Phó Viễn Xuyên lại vào được.
"Nghĩ gì vậy?", Phó Viễn Xuyên chải lại phần tóc sau tai cậu rồi dùng dây buộc tóc luôn mang theo người buộc gọn lại sau đầu.
Quân Thanh Dư cười cong cả mắt, mặc kệ Phó Viễn Xuyên vào đây kiểu gì, dù sao quan trọng là Phó Viễn Xuyên đã thật sự vào trong không gian được rồi.
Thấy Phó Viễn Xuyên khó hiểu, Quân Thanh Dư nghịch ngợm khuy cài trên áo anh, cười nói: "Bắt được một lao động không công".
"Định trồng anh đào sao?".
Quân Thanh Dư hơi suy tư, "Còn có thể trồng thêm những loại khác, trong không gian không có giới hạn". Cũng không chia ra là hoa quả nhiệt đới hay gì.
Linh khí là môi trường thiên biến vạn hóa, môi trường trong không gian có thể phân chia, trồng thẳng cây cối xuống là được. Chỉ trồng trọt thôi Quân Thanh Dư đã thấy hơi phiền rồi, nếu còn chia ra nhiệt đới hay phù hợp đất thịt đất cát gì nữa thì có khi không gian này cứ thế mà bị bỏ hoang luôn.
Phó Viễn Xuyên vừa vuốt ve cá nhỏ vừa quan sát rau quả cá nhỏ trồng gần đó. Mỗi loại đều không nhiều lắm, nhưng khá là đa dạng. Dù sao lúc trước cũng chỉ có mình cá nhỏ ăn, trồng nhiều quá ăn không hết lại lãng phí. Đa dạng chút còn có thể thay đổi khẩu vị.
Cây cối cũng coi như ngay hàng thẳng lối, dù không phân chia rõ ràng nhưng cũng là theo từng khu riêng biệt. Trong này không thấy có dụng cụ trồng trọt gì, có lẽ cá nhỏ trồng xong thì mang dụng cụ ra ngoài hết rồi.
Phó Viễn Xuyên nói: "Đợi mấy hôm nữa rồi trồng". Thời đại các hành tinh có dụng cụ chuyên trồng trọt, chuẩn bị kĩ lưỡng rồi mang vào đây sẽ tiện hơn nhiều.
"Được". Quân Thanh Dư cũng không cần gấp, chuyện trồng trọt này không vội vàng được, hạt giống gieo xuống còn phải đợi một thời gian mới có thể lên mầm, vội vàng cũng vô dụng.
Quân Thanh Dư áp mặt lên tay Phó Viễn Xuyên, có chút suy tư mà nói: "Lát nữa anh còn việc gì nữa không?".
"Không".
Bình thường nếu đột nhiên có vấn đề thì đều là Liên Bang với Đế Quốc, chiến tranh giữa tộc côn trùng với Đế Quốc gì đó, nhưng giờ Liên Bang đã kí hiệp định, phía tộc côn trùng cũng không có hành động gì. Phần còn lại phần lớn đều không phải chuyện gấp.
Quân Thanh Dư gật đầu, tiếp đấy cậu vươn tay ôm lấy cổ anh. Tiếc là khoảng cách hơi xa, tay chạm vào được nhưng không thể ôm lấy được.
Phó Viễn Xuyên chủ động cúi xuống, "Sao thế?".
Quân Thanh Dư khẽ quẫy đuôi, mượn dòng nước dập dềnh mà rướn người lên hôn anh, "Ngâm nước suối có ích cho tinh thần lực, anh xuống ngâm một lát đi. Nước ở đây với nước bên kia khác nhau, lúc em vào cũng đều ngâm trong này".
"Được".
Nước suối và nước thường có sự khác biệt rất rõ ràng. Nhiệt độ thấp hơn một chút, lượng linh khí rất dồi dào, cũng có thể điều dưỡng tinh thần lực. Hồi trước không thể mang quá nhiều nước suối ra ngoài nên không có cách nào để ngâm mình. Khó lắm mới vào đây được, tất nhiên phải để Phó Viễn Xuyên ngâm mình thật nhiều.
"Anh thấy sao?", Quân Thanh Dư ôm lấy anh, cái đuôi nhẹ quẫy đưa anh đến chỗ tầm giữa hơi sâu hơn một chút. Sau đấy cậu gối lên vai anh, nghiêng đầu hỏi: "Anh có thấy thả lỏng hơn nhiều không?".
"Ừ". Phó Viễn Xuyên ôm lấy cá nhỏ, bàn tay đang ôm lấy eo cậu chạm phải lớp vảy vàng kim. So với vảy trên đuôi thì vảy chỗ này nhỏ hơn một chút.
Vảy của người cá vô cùng rắn chắc, sau khi biến lớn thì độ cứng chỉ có hơn chứ không hề kém đi. Đang ở dưới nước nên không thấy rõ được hoa văn trên vảy nên anh đành dùng ngón tay họa theo.
Phó Viễn Xuyên đột nhiên nhớ ra cá nhỏ trước giờ chẳng mấy khi rụng vảy, "Người cá bình thường khi phát triển sẽ hay thay vảy, vảy rụng em để đâu rồi?".
Quân Thanh Dư đáp: "Em giấu trong bể cá rồi".
Cũng chẳng phải thứ quan trọng gì, hơn nữa để trong bể cá quá bắt mắt, để chung với đống đồ trang trí trông hơi rối nên cậu nhét nó xuống dưới đáy, gọn gàng sạch sẽ trông cũng đẹp hơn. Sau này bể cá vỡ, cậu không giấu trong đấy nữa, không gian mở ra thì cất vào không gian.
"À đúng rồi, lát nữa chúng ta...", đang nói thì Quân Thanh Dư chợt ngừng lại, cậu dựa vào lòng Phó Viễn Xuyên rồi ngẩng lên nhìn anh, trong mắt chứa đầy sự ngạc nhiên.
Ngón tay khẽ gảy lên vảy, vẻ mặt Phó Viễn Xuyên thì vẫn bình thản, "Ừ?".
Quân Thanh Dư khẽ chớp mắt, "Anh... Ư, giờ em không gom linh lực lại được, không biến ra hai chân được đâu".
"Như bây giờ đẹp lắm".
Quân Thanh Dư kinh ngạc, cậu nắm lấy cổ tay Phó Viễn Xuyên nhưng không hề quá mạnh, tiếp đấy vùi đầu lên vai anh.
Phó Viễn Xuyên dùng một tay ôm cá nhỏ, nhìn cái đuôi thả trôi trong nước đang khẽ quấn lấy bắp chân, bên tai còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp khe khẽ.
Mặt nước vô cùng tĩnh lặng. Quân Thanh Dư nhắm mắt, lông mi dài mảnh run khẽ, Phó Viễn Xuyên bế cá nhỏ cao lên một chút, "Ôm chắc lấy anh".
Giây lát sau, Quân Thanh Dư vô thức nắm tay lại, trên lưng Phó Viễn Xuyên không hiểu sao lại có thêm vài vết cào.
___
Dính lấy nhau mấy ngày liền trong không gian, lúc ra ngoài, Quân Thanh Dư mệt mỏi mà cuộn tròn trên giường. Ánh hồng trên gương mặt cậu chưa hề tan bớt, mái tóc ẩm ướt khiến gối đầu cũng ướt theo.
Phó Viễn Xuyên giúp cậu chỉnh lại sợi tóc tán loạn, "Vẫn ổn chứ?".
Quân Thanh Dư khẽ hứ một tiếng, thuận thế mà cắn anh một ngụm. Cái cắn này không giống như giận dữ, mà càng giống như đang làm nũng vậy. Phó Viễn Xuyên lấy một gói đồ ăn vặt cho cá nhỏ bồi bổ thể lực, "Có khó chịu không?".
Quân Thanh Dư cắn lấy miếng cá khô rồi cảm nhận một chút, không có chỗ nào không thoải mái cả, cậu lắc đầu đáp.
Phó Viễn Xuyên thấy vậy thì cũng không đi lấy thuốc bôi nữa, đút cho cậu mấy miếng cá khô rồi đi lấy nước ép.
Vẫn hay nói khả năng hồi phục của người cá rất mạnh mẽ, trước đây Quân Thanh Dư không có cảm giác gì có lẽ là do ít khi bị thương, không có gì để so sánh nên không cảm nhận được gì. Nhưng hiện giờ lại có cảm giác toàn bộ cơ thể đều cảm nhận được. Ăn chút đồ ăn vặt là đã hồi phục được kha khá rồi.
Quân Thanh Dư ngồi ở mép giường ăn kem, nhìn Phó Viễn Xuyên thu gom ngọc trai cất vào hộp. Ngọc trai trong hộp hình như ít hơn trước một chút, Quân Thanh Dư bèn hỏi: "Số ngọc trai kia anh lấy làm đồ trang trí à?".
"Không, đây là hộp mới". Phó Viễn Xuyên mở tủ ra, bên trong đã chuẩn bị rất nhiều hộp trông giống nhau.
Quân Thanh Dư hơi khựng lại, "Anh mua nhiều thế làm gì, cũng có dùng đến đâu".
"Sẽ dùng đến thôi".
"...?".
Phó Viễn Xuyên làm như không có chuyện gì mà đóng tủ lại, "Không cần vội".
Quân Thanh Dư đút cho anh một thìa kem, "Em thấy...".
"Sao vậy?", Phó Viễn Xuyên hôn lên chút kem dính trên môi cậu, đợi cậu nói nốt nhưng lại không thấy gì.
Cảm giác vừa xẹt qua khiến Quân Thanh Dư nhíu mày, "Anh có thấy chỗ nào khó chịu không?".
Phó Viễn Xuyên hơi sững người. Nhưng anh chưa kịp hỏi thì Quân Thanh Dư đã đặt kem xuống, nắm lấy tay anh bắt đầu truyền linh lực.
Từ sau khi Phó Viễn Xuyên khỏi bệnh, Quân Thanh Dư dùng linh lực thường đều là để giúp anh củng cố tinh thần lực chứ không hề kiểm tra, chỉ truyền đi mà không nhận lại nên cũng không cảm nhận được gì hết. Nhưng vừa rồi cậu lờ mờ nhận thấy có gì đó không đúng, không biết có phải do bản thân nhầm lẫn không, nhưng cứ kiểm tra một chút thì vẫn yên tâm hơn.
Phó Viễn Xuyên yên lặng đợi cá nhỏ, thấy cá nhỏ mở mắt ra liền hỏi: "Có vấn đề gì sao?".
Quân Thanh Dư lắc đầu, không có vấn đề gì, nhưng cậu càng nghĩ càng thấy có vấn đề, "... Anh không thấy khó chịu thật chứ?".
Ngừng một chút, Quân Thanh Dư lại nói: "Vừa rồi tinh thần lực của anh có dấu hiệu tan rã".
Phó Viễn Xuyên ngẩn người, "Có sao?".
Nghe có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng Phó Viễn Xuyên không hề bận tâm chuyện này, anh cầm hộp kem lên đút cho Quân Thanh Dư, còn an ủi cậu: "Chắc không phải chuyện lớn gì đâu, lát nữa anh sẽ vào kén trị liệu nằm một lát".
Quân Thanh Dư nhíu mày, "Tinh thần lực tan rã sao có thể nói không phải chuyện lớn gì chứ?". Nhưng để nói tại sao lại thế này thì Quân Thanh Dư cũng không nói rõ ra được.
Cậu cầm lấy hộp kem trong tay Phó Viễn Xuyên để sang một bên rồi đứng lên kéo anh ra ngoài, "Dùng kén trị liệu đi".
Trên tầng có khu chuyên dụng để đặt kén trị liệu, nhưng như bình thường, cần dùng đến kén trị liệu phần lớn đều là khi bệnh nặng, hoặc là bị thương nặng. Bị thương nhẹ thì một là băng bó sơ qua, hai là mặc kệ, để nguyên cho tự lành. Thành ra kén trị liệu bị bỏ bơ vơ.
Phó Viễn Xuyên thấy cá nhỏ hơi lo lắng bèn an ủi cậu: "Đừng tự mình dọa mình, anh thấy không có chuyện gì hết".
Quân Thanh Dư gật đầu, tốt nhất là không có chuyện gì, "Anh cứ nằm vào trước đi".
"Được". Để cá nhỏ khỏi lo lắng, Phó Viễn Xuyên vẫn nằm yên, ấn nút khởi động bên trong.
Lần kiểm tra này cũng không phải chữa trị, một bản báo cáo điện tử được đưa ra trong quá trình kiểm tra. Quân Thanh Dư đứng một bên nhìn số liệu trong báo cáo.
Cậu không phải bác sĩ chuyên, trong đây có rất nhiều từ ngữ chuyên ngành mà cậu không hiểu được. Nhưng đằng sau số liệu có đi kèm giá trị trung bình, còn đánh dấu cao thấp.
Ngoài cột tinh thần lực cao hơn ra thì những cái khác đều bình thường. Nghĩ một hồi, Quân Thanh Dư cong tay gõ nhẹ lên kén trị liệu, "Anh phóng một ít tinh thần lực ra đi".
Khoảnh khắc tinh thần lực được phóng ra, kén trị liệu dừng lại trong chốc lát, tiếp đó cột tinh thần lực nhảy vọt, từ ở mức hơi cao nhảy vọt qua cả giá trị đo lường. Cùng lúc đó bên cạnh cột tinh thần lực cũng hiện ra một dấu hỏi màu đỏ nhạt.
Bên trong kén trị liệu, Phó Viễn Xuyên khẽ nhíu mày lại. Quân Thanh Dư thấy vậy liền vội mở kén trị liệu ra, nắm lấy tay anh truyền linh lực, "Nhắm mắt lại, cứ để em".
Phó Viễn Xuyên giơ tay vỗ nhẹ lên lưng cá nhỏ giống như đang xoa dịu cậu.
Một lát sau, sau khi tinh thần lực trong phòng dần tan đi hết, Quân Thanh Dư nhớ đến dấu hỏi trong báo cáo, nói: "Có tồn tại một vật chất không xác định".
Thường những tình huống như này chỉ xảy ra sau khi đã tiếp xúc với vật chất liên quan. Nhưng gần đây Phó Viễn Xuyên vẫn luôn ở cạnh cậu, tiếp xúc với cái gì thì cậu hẳn phải biết chứ.
Quân Thanh Dư ngồi cạnh kén trị liệu, hỏi: "Gần đây anh có đến hành tinh M à?".
Phó Viễn Xuyên lắc đầu, "Chỗ đó tạm thời do Todes phụ trách".
"Vậy là lúc nào chứ...", Quân Thanh Dư mím môi, đột nhiên nhớ ra tiểu đội mà họ chạm trán trên đường về.
Quân Thanh Dư lấy vòng tay thông minh liên lạc với Thi Khải Tân.
[Lập tức thông báo cho tất cả mọi người có mặt trên chiến hạm nằm vào kén trị liệu, trong lúc kiểm tra thì phóng thích tinh thần lực, xong việc gửi báo cáo kiểm tra cho tôi.]
Thi Khải Tân: [Rõ!]
Cất vòng tay thông minh đi, Quân Thanh Dư nhíu mày: "Em cứ có cảm giác mục đích của bọn chúng không đơn giản".
Nếu như báo cáo của những người khác cũng có vật chất không xác định, vậy về cơ bản có thể chắc chắn là do tiểu đội kia giở trò. Hơn nữa, lúc kén trị liệu đang kiểm tra, thường mọi người sẽ không phóng tinh thần lực, nếu không phải do Quân Thanh Dư yêu cầu thì kén trị liệu cũng không kiểm tra ra được có tồn tại vật chất không xác định.
Nước suối sẽ âm thầm chữa trị tinh thần lực, loại bỏ tạp chất, nhưng có lẽ chưa loại bỏ được hoàn toàn thì bọn họ đã ra ngoài mất rồi. Vậy nên mới có tình huống tinh thần lực tan rã. Nếu không có những chuyện này thì vật chất không xác định kia sẽ tồn tại mãi, thứ này chẳng ai nói trước được điều gì, cũng không biết sẽ dẫn đến hậu quả thế nào nữa.
Quân Thanh Dư mím môi, "Chuyện hành tinh M giao cho em xử lí đi, những người có tinh thần lực như các anh đừng lại gần". Những sản phẩm thực nghiệm ngoài sức tưởng tượng ngày càng nhiều, ai biết được sau này có lại gây ra chuyện gì nữa hay không.
"Được". Nhìn cá nhỏ vẻ mặt đanh lại, Phó Viễn Xuyên an ủi cậu: "Em đừng lo, không có việc gì đâu".
Quân Thanh Dư hơi suy tư, hỏi: "Lúc trước anh không thấy chỗ nào có vấn đề à? Em nhớ lúc trước anh bị ho, do bị ốm sao?". Nếu không phải do giờ nhớ lại thì Quân Thanh Dư cũng lờ đi chuyện lặt vặt này.
"... Có lẽ do nhiệt độ quá thấp".
"Anh thôi đi". Quân Thanh Dư không thèm nghe, "Anh phát hiện có vấn đề nhưng lại coi như bệnh bình thường? Hay là... sức khỏe của anh vốn đã không tốt, anh tưởng là chuyện bình thường?".
"Sao có thể chứ".
"Biết ngay mà", Quân Thanh Dư nghe vậy thì càng thêm chắc chắn, "Ngoài tinh thần lực thì anh còn thấy chỗ nào không khỏe nữa?".
Phó Viễn Xuyên giải thích: "Không đến mức không khỏe, vết thương do thực nghiệm vốn là không thể tránh được, nên dù là phương diện tinh thần lực không có vấn đề gì quá lớn thì thân thể vẫn sẽ tồn đọng vài thứ. Dùng kén trị liệu điều dưỡng theo định kì là được thôi".
Đối với anh mà nói đúng là không có vấn đề lớn gì. So với Yêu Yêu yếu ớt phải dựa vào nước suối và đồ ngọt để kéo dài mạng sống, cũng như những sản phẩm thực nghiệm mất mạng trong quá trình thực nghiệm, chỉ là dùng kén trị liệu định kì thôi mà, tình huống của Phó Viễn Xuyên đã coi như là tốt lắm rồi.
Vật chất không xác định lần này khó phát hiện, cảm giác có vấn đề nhưng anh chỉ coi như bệnh vặt cũ, nên lúc cá nhỏ lo lắng mới đi an ủi cậu. Giờ phát hiện ra là vật chất không xác định cũng chưa muộn.
"Sức khỏe anh thế nào trong lòng anh tự rõ mà". Phó Viễn Xuyên vuốt ve mái tóc của cá nhỏ, nói tiếp: "Lúc ở nơi đóng quân chỉ là do bận quá không có thời gian dùng kén trị liệu thôi, thực ra nếu không cần gấp thì từ từ điều dưỡng vẫn được".
Phó Viễn Xuyên luôn nhấn mạnh là không có việc gì để an ủi cậu, bởi không muốn vấn đề về sức khỏe của mình khiến cá nhỏ lo lắng, cũng giống như bệnh thiếu máu, từ từ chữa trị cũng sẽ đỡ, chẳng phải chuyện to tát gì. Nhưng lần này có vật chất không xác định xuất hiện, hình như đã dọa đến cá nhỏ rồi. Hơn nữa khung cảnh tự phát nổ của đám người kia càng dễ khiến người ta nghiêm túc xem xét vấn đề này.
Quân Thanh Dư biết Phó Viễn Xuyên không muốn cậu lo lắng. Cậu nắm lấy tay anh, vấn đề về tinh thần lực cậu có thể chữa được, nhưng về sức khỏe thì không, "Bắt đầu từ hôm nay, ngày nào anh cũng phải vào không gian ngâm nước suối".
"Được".
"Công việc cứ để đấy đã, anh cứ điều dưỡng cho tốt đi rồi tính".
"Được".
"Chuyện Đế Quốc cứ giao cho em... để Thi Khải Tân làm đi".
Nghe được Quân Thanh Dư ngắc ngứ, Phó Viễn Xuyên không nhịn được mà bật cười khẽ, nói: "Được".
"Anh còn cười". Quân Thanh Dư nói tiếp: "Chắc chắn còn chuyện khác mà anh giấu em. Em tự tìm, anh cứ đợi em tìm ra đi".
Nhìn dáng vẻ sau này tính sổ của cá nhỏ, Phó Viễn Xuyên bất lực dỗ dành: "Ngoan nào".
"Hừ".
Phó Viễn Xuyên nói: "Rót cho anh cốc nước đi".
Trong phòng ngay cả cái cốc còn không có, tất nhiên sẽ không có nước ấm, Quân Thanh Dư bèn đứng lên, "Anh đợi em lát".
Quân Thanh Dư đi rồi, Phó Viễn Xuyên mặt không cảm xúc mở vòng tay thông minh ra. Vật chất không xác định không ảnh hưởng quá lớn, không cần bận tâm. Nhưng giờ vì thứ này mà khiến cá nhỏ lo lắng, tất nhiên không thể nhẹ nhàng được.
Tìm đến phần trò chuyện với Thi Khải Tân, Phó Viễn Xuyên gõ nhẹ lên bàn phím ảo, gửi đi mệnh lệnh.
Ba giây sau thì hiện lên câu trả lời của Thi Khải Tân: [Rõ!]
Gửi tin nhắn xong, Phó Viễn Xuyên đứng lên đi xuống tầng. Quân Thanh Dư còn trong phòng bếp chưa đi ra, nghe thấy tiếng thì nhìn sang, "Sao anh lai xuống đây?".
"Anh thấy không có chuyện gì nên xuống tìm em". Phó Viễn Xuyên ôm lấy cá nhỏ từ đằng sau, nhìn đồ trong bát, hỏi: "Đang ép nước à?".
"Ừm, em còn lấy một cốc nước suối nữa, anh uống như nước lọc đi". Sợ Phó Viễn Xuyên uống không thì không có mùi vị gì nên cậu còn chuẩn bị thêm những thứ khác.
Phó Viễn Xuyên uống một ngụm nước suối, "Vất vả cho em rồi".
Quân Thanh Dư đưa nước ép cho anh, "Mấy ngày này anh bồi bổ cho tốt đi". Hoàng đế Đế Quốc hẳn cũng sẽ không bận lắm, dù sao hiện giờ các bên đều đã biết điều hơn, cũng không còn chuyện gì, đúng lúc cần bồi bổ thân thể.
Phó Viễn Xuyên không có ý kiến gì với sự sắp xếp của cá nhỏ, anh chỉ nói: "Lát nữa Thi Khải Tân dẫn theo người đến chuyển đồ, có thứ gì cần mang thì anh giúp em gói lại". Đồ gì không cần thiết thì không cần mang theo, sau này bọn họ còn sẽ quay về. Đồ anh tự tay dọn phần lớn đều là của cá nhỏ.
Quân Thanh Dư cầm cà chua cắn một miếng, hỏi anh: "Thi Khải Tân đến làm gì? Chuyển đồ... tức là chuyển đến hoàng cung à?". Ngoài nơi này ra cậu chẳng nghĩ ra được còn chỗ nào cần dọn đồ.
"Ừ".
Quân Thanh Dư nghe vậy thì lập tức chẳng còn hứng thú gì, cậu lèm nhèm nói: "Mình không ở lại nhà cũ được à?". Lúc trước Phó Thành Vũ đều ở nhà riêng, không ở lại hoàng cung, cậu tưởng bọn họ cũng có thể làm thế chứ.
Phó Viễn Xuyên không có ý kiến gì nhiều với việc ở đâu, trước đây dẫn theo quân đoàn canh giữ tại hành tinh biên giới, vài năm không về nhà cũng là chuyện thường tình. Nhưng cá nhỏ thích ở biệt thự bên này, Phó Viễn Xuyên tất nhiên sẽ chiều theo ý cậu trước, "Đợi xong lễ đăng quang chúng ta lại về đây".
Toàn bộ quá trình đăng quang đều tổ chức tại hoàng cung Đế Quốc, có vài thứ cần thiết mà những nơi khác không có. Thời gian tổ chức cũng không ngắn, nếu ở lại biệt thự thì còn phải cộng thêm thời gian di chuyển qua lại, thời gian rút ngắn lại, như vậy cá nhỏ nghỉ ngơi sẽ không được đầy đủ. Vậy nên đến hoàng cung trước sẽ tốt hơn.
Phó Viễn Xuyên nói: "Hay em tìm đồ còn anh dọn?".
Quân Thanh Dư nghĩ một lúc cũng chẳng biết có thứ gì muốn mang, hơn nữa cậu cũng không muốn để Phó Viễn Xuyên cực nhọc, bèn gật đầu đáp: "Được rồi, anh uống xong thì nghỉ ngơi đi, để em đi dọn đồ". Có vài thứ không thu hút, cũng chẳng nghĩ ra có tác dụng gì.
Phó Viễn Xuyên đã quen với tình trạng sức khỏe này, nhưng anh không muốn cá nhỏ lo lắng nên vẫn nghe theo mà đáp một tiếng, "Được".
Quân Thanh Dư đưa Phó Viễn Xuyên về tận phòng ngủ, cậu hôn anh một cái, "Em đi dọn đây, có vấn đề gì thì gọi em".
"Ừ".
Nói rồi Quân Thanh Dư ra ngoài, vào một phòng khác xem qua một vòng. Lúc đi qua phòng làm việc thì cậu nhớ ra số liệu nghiên cứu hồi trước vẫn ở bên trong, liền đi vào cầm theo giấy tờ số liệu ra.
Chỉ là hiện giờ đống số liệu này không có tác dụng gì nhiều, nên đốt đi hoặc dùng cách khác xóa bỏ sự tồn tại của đống tài liệu này vẫn tốt hơn. Nghĩ vậy rồi Quân Thanh Dư bèn lấy tài liệu ra, bóng nắm trong ngăn kéo theo đó mà lăn ra. Quân Thanh Dư tiện tay đóng ngăn kéo lại, nhưng cậu vô tình liếc thấy trên bóng nắm hình như có thứ gì đó.
Cậu từng vẽ nguệch ngoạc trên bóng nắm, chỉ là mấy hình đơn giản mà thôi, nhưng giờ...
Quân Thanh Dư lấy ra xem kĩ, mấy nét nguệch ngoạc đã được cụ thể hóa, chi tiết hơn trước đây rất nhiều, tổng thể có cảm giác giống như hình vẽ chibi.
Ngoài cậu và Phó Viễn Xuyên ra sẽ không có ai khác đi vào phòng làm việc, nghĩ thôi cũng biết người vẽ là ai. Quân Thanh Dư không nhịn được mà nở nụ cười, cầm theo bóng nắm ra ngoài.
Những nơi để đồ trang trí trong nhà có lớp chống bụi chuyên dụng, Quân Thanh Dư mở một cái ra, thay quả cầu thủy tinh bằng bóng nắm. Chỉnh lại góc độ một chút để hình người cá nhỏ lộ ra ngoài. Quả cầu thủy tinh để tạm sang cái bục bên cạnh, lát nữa tìm chỗ phù hợp rồi nhét vào là được.
Thi Khải Tân đã dẫn theo người đến, đang ở dưới tầng chuyển đồ. Tuy rất khẽ nhưng tiếng bước chân khó mà không phát ra được.
Quân Thanh Dư chỉ nhìn lướt qua rồi thu lại ánh mắt, phủ lại lớp chống bụi.
Thi Khải Tân đi lên tầng, thấy Quân Thanh Dư nhìn chằm chằm bóng nắm bèn hỏi: "Phu nhân, có cần gói cả cái này lại không?".
"Không cần", Quân Thanh Dư chỉ sang quả cầu thủy tinh bên kia, nói: "Tìm chỗ để bày nó".
"Vâng".
Lúc dọn đồ, Quân Thanh Dư tiện thể hỏi: "Báo cáo kiểm tra sao rồi?".
Thi Khải Tân đáp: "Tôi đã thông báo rồi, một phần báo cáo điện tử đã gửi đến chỗ tôi, tổng hợp xong sẽ gửi cho phu nhân".
"Ừ, càng sớm càng tốt".
___
Tìm một vòng cũng chẳng thấy có thứ gì cần mang theo, mà chủ yếu vẫn là do trong lòng mang theo suy nghĩ đi vài ngày rồi về nên càng tìm càng thấy không cần mang theo. Ngược lại còn tìm thấy rồi dọn một đống đồ bị bỏ xó nên tiêu hủy trong nhà.
Một đống người trong hoàng cung đều bị loại bỏ, từ trên xuống dưới đều thay bằng người của Phó Viễn Xuyên. Quân Thanh Dư cũng chưa đến hoàng cung Đế Quốc được mấy lần, cậu không thích những nơi quá rộng lớn, cũng may chỉ ở lại mấy ngày, qua mấy ngày là lại về rồi.
Trên đường, Quân Thanh Dư không nhịn được mà hỏi: "Lễ đăng quang sẽ kéo dài bao lâu?".
Trên mạng có quay lại những lễ đăng quang trước, bên trong cũng đánh dấu thời gian cụ thể. Nhưng nghĩ đến việc lần này bọn họ không chỉ tổ chức lễ đăng quang mà còn cả hôn lễ, thời gian tổ chức hai cái cộng lại hẳn sẽ kéo dài hơn một chút.
Lúc Phó Viễn Xuyên mới truyền lệnh đã đặc biệt nhắc nhở, anh đáp: "Sẽ cố gắng rút gọn thời gian nhất có thể, em đừng lo".
Quân Thanh Dư thở dài một tiếng, "Em sợ sức khỏe của anh không trụ nổi". Cảm giác như đột nhiên Phó Viễn Xuyên quay lại thời điểm mới gặp vậy, bệnh nhân nhỏ bé yếu ớt.
Phó Viễn Xuyên: "...". Những lời anh nói với cá nhỏ, không ảnh hưởng, không vấn đề gì hết, hình như đều bị cá nhỏ coi như lời an ủi, không hề để trong lòng.
Phó Viễn Xuyên bất lực, anh bế cá nhỏ đang phiền muộn bên cạnh ngồi lên chân mình, "Anh thật sự không sao hết, dù có tồn tại vật chất không xác định đi nữa thì cũng không sao cả".
"Nhưng sức khỏe của anh...".
"Kết quả kiểm tra cũng có lúc không đáng tin mà". Bàn tay Phó Viễn Xuyên đang đặt trên eo cậu hơi nhúc nhích, anh cắn nhẹ vành tai cậu, "Sức khỏe của anh ra sao em còn chưa rõ à?".
_____
Tác giả có lời muốn nói:
[Không có vấn đề lớn gì đâu, sẽ khỏi, kiểu khỏi hoàn toàn không cần kén trị liệu ấy, đừng lo, sắp khỏi rồi, sống lâu trăm tuổi.] Chỗ nào chưa giải thích rõ chương sau sẽ giải thích, đừng vội, sẽ viết hết thôi.