Xuyên Thành Người Hầu Phủ Thượng Thư

Chương 7: Đại thiếu gia



Thị Mai vừa đi theo Lý Kim Linh vừa hỏi: “Tiểu thư, việc hôm nay Thị Dao làm… em không hiểu sao tiểu thư lại thưởng nhiều như vậy, không sợ cô ta trở nên kiêu căng, tự đắc sao?”

Lý Kim Linh hiểu được suy nghĩ của Thị Mai liền nói: “Chưa nói đến việc cô ta là ngươi duy nhất trong các em phát hiện ra đại ca ta, nếu em là cô ta vào đêm hôm qua, khi thấy một tên lạ mặt ngồi thù lù ở viện của mình thì đầu tiên em sẽ làm gì?”

Thị Mai suy nghĩ cẩn thận rồi đáp: “Em sẽ sợ hãi rồi la lên cho mọi người đến bắt hắn ta, tránh để hắn ta đến làm hại tiểu thư ạ.”

Lý Kim Linh liền nói tiếp: “Đấy chính là điểm khác của cô ta so với các em, nếu lúc đó cô ấy cũng hét ầm lên, rồi cả phủ biết được chạy đến soi mói ca ta, soi mói ta, cha ta lại được cớ trách phạt đại ca thì lúc đấy ta cũng khó lòng nói đỡ. Mà giả dụ, người đó không phải đại ca ta, là một tên biến thái nào đó, thế thì lại càng trở thành trò cười cho cái phủ này à. Rồi không biết bao nhiêu tin đồn ảnh hưởng đến danh dự của ta trở thành điểm yếu cho mẹ con nhà nhị phu nhân? May Thị Dao hành xử cẩn thận, giúp ta giấu nhẹ chuyện này, bớt được bao nhiêu phiền phức, chẳng lẽ không đáng khen thưởng sao?”

Thị Mai nghe vậy liền nói: “Là tiểu thư chu toàn, là em không suy nghĩ được tốt, Thị Dao quả thật khá thông minh.”

Lý Kim Linh nói tiếp: “Ta nhìn người khá chuẩn, ngươi yên tâm, cô ta là kẻ dung được. Tuy nhiên, vẫn cần thời gian theo dõi tiếp.”

Thị Mai lại hỏi thêm: “Vậy bên chỗ đại thiếu gia không có điều gì khác thường chứ ạ? Tại bọn người Thị Xuân, Thị Thu không để ý kĩ đại thiếu gia, hay em kêu thêm người đến chăm sóc viện bên ấy?”

Lý Kim Linh liền nói: “Thôi không cần, tình trạng của ca ta đã không ổn rồi, thêm người chỉ càng khiến anh ấy sợ hãi. Ta cũng hỏi qua tinh trạng bệnh tình, thì ngoài đầu óc vẫn vậy thì chỉ bị thương tích nhẹ sau đầu, không quá nguy hiểm, nghỉ ngơi vài ngày là được. Còn Thị Xuân Thị Thu, ta thấy hai người đó vẫn làm việc của mình khá ổn, cứ để họ tiếp tục, nếu ca ta không thích nữa thì lại thay sau. Hiếm khi mới có người hầu ở được trong viện anh ấy lâu vậy.”

Thị Mai: “Vậy ngài hỏi được lí do thiếu gia đêm đến chạy tới viện chúng ta chưa ạ?”

Lý Kim Linh nghe vậy, mi mắt liền trùng xuống: “Đều tại ta mấy năm nay không đến thăm anh ấy thường xuyên, chắc anh ấy nhớ ta quá mà ban ngày không gặp được, ban đêm sợ ta không muốn gặp nên chỉ có thể lén lút qua nhìn.”

Thị Mai tiếp lời: “Sao tiểu thư lại trách mình rồi, mấy năm nay tiểu thư phải làm bao nhiêu sự vụ, đi lại nhiều nơi mới có thể để cuộc sống của ngài và thiếu gia dễ dàng hơn.”

Lý Kim Linh nói tiếp: “Thôi, không nói lại chuyện này nữa, hôm qua ta thấy ca ta có vẻ rất muốn đi chơi, nhưng đợt này ta rất bận, không thể đưa anh ấy đi được. Lát ngươi đi mua ít bánh nướng ngon rồi bảo người mang về cho anh ấy giúp ta. Giờ ta phải lên lớp rồi.”

Thị Mai đáp lời: “Dạ vâng, tiểu thư.”

------------

“Thị Dao, cô lại đây tôi nhờ chút.” Thị Dao đang quét sân thì bị Thị Yến gọi ra.

“Thị Yến, có chuyện gì thế?”

“Vừa nãy Thị Mai mang ít bánh nướng về, bảo chúng ta, lát thì gửi tới cho đại thiếu gia, xong cô ấy liền trở lại bên người tiểu thư rồi. Thị Anh thì đi đâu rồi ấy, tôi tìm không thấy, mà tôi thì cô biết đấy, không thích hai người bên đấy, nên là cô mang sang giúp nhé, tôi quét sân cho.”

Thị Dao thấy cũng không phải việc gì đặc biệt nên đồng ý luôn: “Thế để giờ tôi đi luôn.”

Thị Yến nghe vậy liền vui vẻ: “Cảm ơn cô nha, nhớ nói với đại thiếu gia là đồ tiểu thư mua tặng nhé, không đại thiếu gia lại không chịu ăn.”

“Ừ, ok” Thị Dao quen miệng đáp. Thị Yến tung tăng đi vào quét sân cũng không để ý câu từ lạ lùng kia.

Thị Dao cố gắng nhớ lại quãng đường sáng nay đi tới viện của đại thiếu gia, đến một nga ba thì cô không thể nhớ được là rẽ hướng nào liền chọn bừa một hướng, cô liền gặp phải bức tường chặn lại. Đi men theo bức tường cô bỗng nghe thấy sau bức tường đó có tiếng người đang nói chuyện. Hình như là bọn Thị Xuân, cô không khỏi cảm thấy may mắn khi đi đúng đường, đang định gọi họ ra chỉ lối vào thì cô nghe thấy tiếng đại thiếu gia la lên: “Ta không uống, ta không uống”

Thị Thu mất kiên nhẫn nói: “Đại thiếu gia, ngài mau uống thuốc đi, thuốc để nguội càng khó uống đó.”

Thông qua lỗ nhỏ trên tường, Thị Dao nhìn thấy đại thiếu gia ngồi xổm xuống đất ôm đầu nhất quyết không chịu uống thuốc.

Thị Thu đang định kéo đại thiếu gia lên thì Thị Xuân đã ngăn cô lại rồi nói mới giọng điệu kì lạ: “Đại thiếu gia, ngài không muốn gặp đại tiểu thư sao. Ngài cứ không chịu uống thuốc thế này, đại tiểu thư biết được sẽ càng chán ghét ngài, càng không muốn gặp ngài. Ngài không thấy hôm nay đại tiểu thư không vui vì ngài đã lén ra ngoài sao. Đại tiểu thư đã rất tức giận đó, ngài ấy còn bảo chúng ta khóa hết cửa sổ lại. Nếu giờ ngài còn ngang bướng, ta không chắc tiểu thư còn trở lại thăm ngài thêm lần nữa đâu.”

Sau khi Thị Xuân nói, Lý Kim Huy ngẩng đầu mờ mịt nhìn bọn họ, hắn trở nên ngoan ngoãn hẳn, miệng lẩm bẩm: “Ta muốn gặp em gái, ta muốn gặp em gái.”

Thị Xuân Thị Thu che miệng cười tủm tỉm: “Vậy ngài còn không mau uống hết thuốc, ngài uống hết bát thuốc này tiểu thư nhất định đến tìm ngài chơi.”

Lý Kim Huy do dự một lúc rồi chậm rãi tiến đến, cầm bát thuốc lên uống từng ngụm một như một khúc gỗ. Thị Thu không khỏi thở phào: “Thị Xuân cô giỏi thật đó, chiêu này dung lúc nào cũng thành công, khiến đại thiếu gia ngoan hẳn. Không như tôi gào thét nửa ngày hắn cũng chả si nhê gì.”

Thị Dao cảm thấy hành động này của bọn họ tuy đã dỗ được thiếu gia uống thuốc, nhưng càng thấy kì lạ chỗ nào đó. Cô đang quan sát tiếp thì hình như đã bị Thị Xuân phát hiện, ả quát lên: “Ai ở đó?”

Thị Dao bình tĩnh lên tiếng: “Là tôi, tôi đến mang bánh của đại tiểu thư cho đại thiếu gia đây. Mà đi giữa đường thì bị lạc, các cô chỉ tôi lối vào với.”

Thị Xuân thấy vậy liền nói: “Là cô à Thị Dao, cô ở đó từ bao giờ thế, cô đi thêm một đoạn, men theo tường rồi rẽ phải là thấy cổng, để tôi ra đón cô.”

Thị Dao đáp tiếp: “Thế hả, thế tôi chạy qua đó liền”

Sau khi Thị Dao chạy đến chỗ cổng, đã thấy Thị Xuân đứng đó đợi: “Thị Dao, không ngờ cô lại dễ lạc đường vậy nha, viện tiểu thư cũng không xa đây quá mà.”

Thị Dao làm như đau khổ nói: “Cô không biết thôi, tôi bị mù đường từ bé, cũng chưa lần nào qua đây, có duy nhất sáng nay nên đâm ra không nhớ rõ đường. Cũng may gặp được các cô. Chứ không chắc tôi còn đi lòng vòng 1 đoạn nữa.”

Thị Xuân tỏ ra kinh ngạc: “Thật sao. Lần sau cô nhớ chú ý hơn đấy, nếu không lại gặp rắc rối. Mà vừa cô đứng ở chỗ đó từ lúc nào thế, sao không lên tiếng gọi chúng tôi sớm.”

Thị Dao trả lời: “À, tôi đứng được một lúc rồi, thấy các cô đang bận dỗ thiếu gia nên ngại gọi. Mà cô giỏi thật đấy, chỉ nói vài câu mà đã bảo được thiếu gia uống thuốc rồi. Mà thuốc đấy là gì vậy, sao thiếu gia không muốn uống?”

Thị Xuân nói tiếp: “Cô cũng biết đầu óc của thiếu gia không được tốt mà, đấy là thuốc để chữa căn bệnh đó mà đại tiểu thư đặc biệt nhờ ngự y trong cung kê cho. Thuốc ấy ngày nào cũng phải uống, mà uống bao nhiêu năm rồi, cũng chưa thấy thiếu gia khá hơn. Thuốc thì khó uống nữa nên thiếu gia chán không muốn uống thôi. Cũng may thiếu gia sợ tiểu thư buồn nên lần nào chúng tôi nhắc tới tiểu thư, thiếu gia cũng ngoan ngoãn nghe lời uống hết.”

Thị Dao lại hỏi tiếp: “Vậy là những lần khác chỉ cần thiếu gia nghịch ngợm, cô chỉ cần nhắc đến đại tiểu thư là thiếu gia lại trở nên ngoan ngoãn liền hả? Thần kì thật đấy, đấy có phải là tuyệt chiêu để các cô hầu hạ thiếu gia không?”

Thị Xuân lúc này vẻ mặt bỗng trở nên khó coi, ả ngập ngừng trả lời: “Ừm… cũng không hẳn lúc nào chiêu đó cũng có tác dụng, nhiều lúc thiếu gia không biết làm sao lên cơn, chúng tôi cũng bó tay phải tránh đi một lúc sau mới dám quay lại dỗ tiếp.”

Thị Dao đáp: “Vây hả? Thiếu gia đúng là khó chăm sóc, các cô thật vất vả. Thả nào tiểu thư cũng rất quý các cô.”



Thị Xuân nói tiếp: “Có gì đâu, đây là công việc chúng tôi phải làm thôi, thật may là chúng tôi vẫn có thể tiếp tục hầu hạ thiếu gia. Chứ trước lúc chúng tôi tới đây, không biết viện của thiếu gia đã đổi bao nhiêu người hầu rồi.” Sau đó, ả liền chuyển chủ đề hỏi lại Thị Dao: “Mà cô mang bánh gì cho đại thiếu gia đó? Là tiểu thư bảo mang sang sao?”

Thị Dao cũng chợt nhớ ra: “À, đấy, tôi quên mất, tiểu thư ra ngoài có mua một ít bánh nướng cho đại thiếu gia, bảo chúng tôi mang qua đây. Cô mau dẫn tôi vào gặp thiếu gia đi, chứ bánh để lâu ăn không ngon đâu.”

Thị Xuân định cầm lấy giỏ bánh rồi nói: “Thôi để tôi mang vào cho, cô cũng vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”

Trước khi Thị Xuân chạm vào giỏ bánh, Thị Dao liền lùi lại: “Không được, cô phải để tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình chứ, tôi phải đợi thiếu gia ăn bánh xong để còn về báo cáo tiểu thư. Tôi cứ thế về, đến lúc tiểu thư hỏi thiếu gia ăn bánh thấy thế nào thì tôi biết trả lởi ra sao?”

Thị Xuân lúc này cũng không tiện nói thêm gì nữa, liền đi lên phía trước: “Thế cô mau theo tôi.”

Thị Dao đạt được mục đích liền hớn hở theo vào, đi ra sau vườn, là chỗ mà cô vừa nhìn thấy, đại thiếu gia đang ngồi cạnh bàn đá, ngơ ngác nhìn bát thuốc mình vừa uống xong, còn Thị Thu đứng bên cạnh vẻ mặt trông ngóng nhìn về phía cô và Thị Xuân đang đi tới.

Thị Dao đến trước mặt đại thiếu gia, vừa bỏ bánh nướng ra vừa nói: “Chào đại thiếu gia, đại tiểu thư có mua cho ngài một ít bánh nướng bảo em mang qua đây, ngài mau nếm thử xem, ăn ngon lắm.”

Lý Kim Huy dường như không nghe cũng không nhìn thấy Thị Dao trước mặt, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bát thuốc kia. Thị Dao thấy lạ liền hỏi Thị Thu: “Đại thiếu gia sao vậy? Vừa tôi thấy còn ổn mà, sao giờ lại trông đờ đẫn như này?”

Thị Thu liền nói: “Đấy là cô không biết thôi, chứ lần nào thiếu gia uống thuốc xong, cũng ngồi ngốc như này một lúc lâu lắm.”

Thị Xuân cũng nói thêm: “Thị Dao, cô cũng thấy đấy, giờ thiếu gia chắc chưa ăn bánh được đâu, cô cứ để đây, lát chúng tôi bảo thiếu gia ăn cho, cô cứ về trước đi. Nếu tiểu thư có hỏi, thì cô bảo ngài tìm chúng tôi, chúng tôi sẽ nói giúp cô nhé.”

Thị Dao suy nghĩ một lát rồi ranh mãnh nói tiếp: “Để tôi thử dỗ thiếu gia xem, lỡ ngài ấy lại nghe được lời tôi nói thì sao.”

Chưa để Thị Xuân tiếp tục khuyên mình, Thị Dao đã đến trước đại thiếu gia, vỗ vai gọi ngài ấy. Lý Kim Huy thấy có ai chạm vào người mình, ngơ ngác ngẩng mặt lên, trước mắt chỉ thấy một không gian sáng trắng, mờ ảo, trong không gian ấy, có hai cái bóng người đen sì không thấy rõ khuôn mặt với một đôi mắt sáng trắng đang lắc lư trước mặt mình. Hắn không thấy sợ hai cái bóng ấy, vì chúng ngày nào chả xuất hiện trước mặt hắn, xì xầm vào tai hắn những điều hắn không hiểu, lại có những điều hắn hiểu nhưng hắn không muốn làm theo. Không muốn làm theo thì thế nào, rồi cuối cùng cơ thể hắn vẫn cứ cử động rồi ngoan ngoãn nghe lời. Hắn cảm thấy mình bị bệnh, cảm thấy rất khó chịu, nhưng không biết nói với ai. À, hắn có một người em gái thân thiết với hắn, hắn muốn kể cho cô bé những điều khó chịu của mình, nhưng gần đây hắn rất ít khi được gặp em ấy. Và khi hắn kể những điều mình khó chịu, cô bé ấy chỉ nhìn hắn với ánh mắt đầy bi thương nhưng không giúp hắn hết bệnh, có thể cô bé ấy cũng không biết giúp hắn như nào. Rồi về sau, có người nói với hắn, hình như là hai cái bóng đen kia, cứ nói rằng em gái hắn sẽ không cần một kẻ ngốc như hắn nữa, cô bé ấy sắp chán ghét hắn rồi. Hắn bắt đầu sợ, hắn sợ bị bỏ rơi, hang đêm, những suy nghĩ đó làm đầu hắn phát điên và đau đớn, nhiều lúc không chịu được, hắn đã lén chạy đến chỗ em hắn. Nhưng hắn cũng sợ bị em gái trông thấy bộ dạng lén lút không nghe lời của hắn càng thì càng chán ghét đuổi hắn đi, nên hắn không muốn bị ai phát hiện. Nhưng hôm qua có người nhìn thấy hắn rồi, em gái hắn cũng biết, có phải hắn sắp bị em gái bỏ rơi rồi không?

Khi Lý Kim Huy vẫn còn đang luẩn quẩn trong đám suy nghĩ của mình, thì hình như có ai đó cũng nhắc tới em gái hắn, là bóng người lạ lẫm trước mặt. Hắn cố gắng lắng nghe những điều mà người đó nói về em gái mình. Người đó nói gì vậy? Hình như người đó nói em gái hắn rất thương hắn, nhưng bận việc nên không qua chơi với hắn được, nhưng vẫn nhớ đến hắn, còn mua quà bên ngoài về cho hắn. Người đó nói rất nhiều, nhưng hắn chỉ nghe hiểu được vậy. Quà ư? Là miếng bánh trước mặt hắn ư? Đấy là thứ mà em gái hắn mang cho hắn? Tức là em gái không giận hắn nữa? Không bỏ rơi hắn? Suy nghĩ đến đó, Lý Kim Huy lập tức cầm miếng bánh nên cho vào miệng, hắn ăn vội vàng, vưa nhai vừa nuốt, hắn tỏ vẻ ngoan ngoãn yêu thích miếng bánh đó như em gái hắn đang ngồi trước mặt nhìn hắn ăn vậy.

Thị Dao đang mải ba hoa về việc tiểu thư phải lựa chọn tiệm bánh đến loại bánh kĩ càng như nào thì thấy đại thiếu gia đã vội vàng nhai nuốt miếng bánh. Cô giật mình bảo: “Đại thiếu gia ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm, cần thận nghẹn.” Rồi vội rót chén nước cho Lý Kim Huy để hắn uống.

Thị Thu thấy vậy liền trợn mắt nhìn Thị Xuân. Thị Xuân thì thầm nghĩ: “Không ngờ cô ta lại nhanh như vậy đã bắt được trọng điểm, chỉ là cô ta lại dùng kiểu nói an ủi như vậy, không giống cách mình đe dọa hang ngày.”

Thị Dao thấy đại thiếu gia ăn uống ngon lành liền quay qua đắc ý với Thị Xuân: “Cô thấy không, cách của cô đúng là hiệu quả mà, tôi vừa nhắc đến đại tiểu thư, thiếu gia đã ngoan ngoãn ăn bánh rồi.”

Thị Xuân cũng cười theo: “Cô giỏi thật đấy, chỉ nói chuyện với thiếu gia lần đầu đã dỗ được ngài ấy rồi. Trước đây chúng tôi phải mất thời gian rất lâu mới làm được vậy đó.”

Thị Dao liền cười đáp: “Ha ha, cũng là học hỏi từ các cô cả mà.” Xong liền quay qua hỏi Lý Kim Huy: “Đại thiếu gia, ngài thấy bánh tiểu thư mua cho ngài thế nào?”

Lý Kim Huy lúc này có vẻ đã tỉnh táo hơn, hắn quay ra nhìn Thị Dao, giờ hắn đã thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đặc biệt là đôi mắt linh động của cô làm hắn thấy giống đôi mắt của những con mèo hoang hay chạy qua phòng hắn mỗi đêm, hắn liền thì thầm nói: “Mèo”

Thị Dao không nghe rõ liền hỏi lại: “Gì ạ? Thiếu gia thấy bánh này có vị gì cơ?”

Lúc này Lý Kim Huy cũng đã nghe rõ câu hỏi của Thị Dao, hắn ngơ ngác hỏi lại “Vị gì?”

Thị Dao thấy hắn vẫn không hiểu liền nói lại: “Ý em hỏi là thiếu gia thấy nó có ngọt không, hay là đắng, hay là không có mùi vị gì?”

Lý Kim Huy hình như cũng đã hiểu, hắn cắn thêm miếng nữa rồi nói: “Ngọt”

Thị Dao thấy có vẻ hắn đã giao tiếp bình thường được liền reo liên: “Thế thiếu gia có thích ăn nó không?”

Nhìn thấy đôi mắt mong chờ của cô, Lý Kim Huy liền vô thức đáp: “Thích”

Thị Dao liền cười nói: “Thế là tốt rồi, em sẽ về bảo tiểu thư, để lần sau cô ấy mua tiếp cho thiếu gia nhé, thiếu gia nhớ ăn hết nha, đừng phụ công sức mua bánh của tiểu thư đó.”

Nghe xong, Lý Kim Huy cũng không phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm Thị Dao. Đôi mắt đen kịt đó như đang nghiên cứu từng tấc da mặt của cô làm Thị Dao hơi sợ, cô liền đứng lên nói: “Được rồi, cũng không còn việc gì nữa, em về đây, thiếu gia từ từ ăn nhé. Thị Xuân, Thị Thu, chào hai cô nha, lần sau rảnh tôi lại đến chơi nhé.” Sau đó cô liền đi ra khỏi khu vườn. Thị Xuân cũng đi ra tiễn cô. Nhưng khi cô chưa kịp tới cổng viện, cánh tay đã bị ai đó túm chặt. Quay đầu lại thì đã nhìn thấy đại thiếu gia nhìn cô với ánh mắt như đang hỏi sao tự nhiên cô lại rời đi.

Thị Dao không hiểu là thiếu gia có chuyện gì, bối rối nhìn sang Thị Xuân. Thị Xuân cũng ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của Lý Kim Huy: “Thiếu gia sao vậy? Còn muốn nói chuyện gì với Thị Dao sao?”

Thị Dao cũng hỏi tiếp: “Đại thiếu gia còn chuyện gì muốn dặn dò em sao?”

Lý Kim Huy liền nói: “Sao cô lại đi?”

Thị Dao: “Thì em làm xong việc ở đây rồi nên giờ em phải đi về làm tiếp việc ở viện đại tiểu thư.”

Lý Kim Huy không hiểu cô ấy đang nói chuyện khá vui vẻ với mình sao tự nhiên lại đứng dậy rời đi, chẳng lẽ hắn làm cái gì khiến co chán ghét sao. Hắn không muốn cô đi, khó khăn lắm mới có người làm hắn thấy không còn khó chịu. Và rồi, như một đứa trẻ bướng bỉnh thích làm theo ý mình, hắn bám chặt Trần Thanh Dao gào lên: “Không được, cô không được đi, cô phải ở lại đây chơi với ta, không được đi đâu hêt.”

Thị Dao khó xử nhìn sang Thị Xuân, Thị Thu đang đứng gần đó. Thị Xuân cảm thấy bệnh trẻ con của thiếu gia lại đang phát tác liền nói: “Thiếu gia để cho Thị Dao về đi, cô đấy còn công việc cần làm, thiếu gia không để cô ấy về làm, tiểu thư lại trách phạt cô ấy tội lười biếng.” Trong lòng ả thì không khỏi vui sướng khi thấy người gặp họa: “Đáng đời, cho cô thích lo chuyện không đâu, giờ chịu cảnh thiếu gia lên cơn đi.”

Thị Dao bị đại thiếu gia bám lấy, không rời đi được, chỉ có thể quay ra xin sự giúp đỡ của hai cô ả: “Thị Xuân, Thị Thu, giúp tôi kéo đại thiếu gia ra với, thế này sao tôi đi về được.”

Thị Thu thấy thế không giúp còn nói thêm: “Chúng tôi thực sự không giúp được cô rồi, đại thiếu gia tính cách trẻ con là vậy, nhưng cơ thể cũng là một người đàn ông trưởng thành, chúng tôi không có sức kéo lại đâu. Mà một khi thiếu gia đã cương quyết như vậy, thì có là đại tiểu thư cũng không khuyên được.” Sau đó liền không kiêng dè mà che miệng cười khúc khích.

Thị Dao thấy hai người kia có vẻ không muốn giúp đỡ, đành phải tự thân vận động, cô liền nhanh chóng nhắc tới đại tiểu thư mong rằng đại thiếu gia sẽ có thể ngoan ngoãn trở lại. Tuy nhiên, lần này cô đã nói hết nước hết cái, hắn ta vẫn nhất quyết không buông tay. Hết cách, cô đành đồng ý ở lại chơi với hắn.

“Được rồi, vậy giờ chúng ta chơi gì đây thiếu gia, không phải ngài muốn tôi ở đây chỉ để ngồi nhìn nhau với ngài chứ?”

Thấy Thị Dao đồng ý ở lại, Lý Kim Huy vui vẻ hẳn lên, đôi mắt hắn vẫn đen như vậy nhưng dường như đã có thêm ánh sáng linh động. Hắn nói: “Cô qua đây, ta cho cô xem đồ chơi của ta. Ta có nhiều món đồ thú vị lắm.” Sau đó, Thị Dao liền theo hắn, nghe hắn ba hoa về những món đồ của mình. Thị Xuân và Thị Thu thấy Thị Dao dễ dàng đối phó với đại thiếu gia như vậy, trong lòng càng không thoải mái mà thầm nhủ: “Xem cô kiên nhẫn được đến bao giờ.” Rồi sau đó hai cô ả trở về ai làm việc nấy, không quan tâm hai con người đang ríu rít trò chuyện kia nữa.

Thị Dao thấy hai người kia đi rồi, nhìn về đại thiếu gia vừa đang nói không ngừng vừa nắm chặt tay cô như sợ cô chạy mất, cô cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tuy ở chỗ cô không còn nhiều công việc phải làm, nhưng cứ mãi ở chỗ này cũng không phải là cách. Thị Anh, Thị Yến chắc sẽ lo lắng khi không thấy cô về, Tiểu thư cũng sẽ trách phạt cô mải chơi bỏ bê công việc. Thêm nữa là không biết thiếu gia sẽ giữ cô ở đây đến bao giờ, nếu không sớm nghĩ cách thuyết phục hắn, thì có khi sẽ khó thoát thân trong hôm nay. Suy nghĩ một lúc, Thị Dao quyết định lấy được sự tín nhiệm của Lý Kim Huy trước: “Đại thiếu gia, ngài có thể gọi em là Thị Dao, đừng gọi trống không như vậy, như thế rất mất lịch sự, nhiều lúc em còn không biết ngài đang gọi em đó.”



Lý Kim Huy nghe vậy liền nhắc lại tên cô: “Thị Dao… Dao?”

Thị Dao liền động viên hắn tiếp: “Đúng rồi, thiếu gia gọi em là Dao cũng được ạ. Thiếu gia có phải rất nhớ đại tiểu thư không?”

Lý Kim Huy lập tức gật đầu nói: “Rất nhớ, rất muốn gặp em ấy.”

“Vậy em về, sẽ bảo tiểu thư qua đây gặp đại thiếu gia nhé.”

“Thật sao, Linh sẽ qua đây gặp ta liền hả?”

“Tiểu thư rất bận, không qua gặp ngài liền được, phải đợi tiểu thư rảnh, nhưng em sẽ cố gắng thuyết phục tiểu thư qua gặp thiếu gia sớm nhất có thể.”

Nghe vậy, Lý Kim Huy không còn háo hức nữa nhưng vẫn trả lời cô: “Ừ, được, cô nhớ bảo sớm giúp ta nhé.”

“Vâng ạ, vậy để giờ em về bảo tiểu thư liền nha.” Thị Dao nói xong, liền lập tức muốn rời đi. Thấy vậy, Lý Kim Huy sửng sốt túm cô lại: “Cô lại đi đâu đấy?”

Thị Dao tỉnh bơ đáp: “Thì em về bảo tiểu thư sớm qua đây chơi với ngài đó. Không phải ngài vừa bảo em làm vậy à?”

Lý Kim Huy liền nghĩ lại đúng là hình như hắn có nói thế thật, nhưng hắn không muốn xa Thị Dao chút nào. Hắn do dự: “Hay thôi, để lúc khác bảo cũng được, giờ cô ở lại đây đi.”

Thị Dao không chịu thua đáp: “Ở lại đây đến bao giờ? Trời cũng muộn rồi, tiểu thư cũng sắp về, e phải mau về gặp ngài ấy thôi, không ngài ấy sẽ lại bận mất. Có gì mai em lại qua chơi với ngài nhé, đại thiếu gia.”

Lý Kim Huy vẫn nhất quyết không buông tay. Thị Dao thấy hắn có vẻ không tin lời hứa hẹn của cô liền nói thêm: “Thiếu gia không tin em ư? Nếu mai thiếu gia không thấy em đến, có thể chạy sang viện của tiểu thư tìm em mà. Em không trốn mất được đâu?”

Lý Kim Huy vẫn không động đậy, thậm chí còn bắt đầu mếu máo như chuẩn bị ăn vạ đến nơi: “Không, cô đi rồi thì sẽ không trở lại nữa, có phải cô cũng bắt đầu ghét ta rồi đúng không? Ta rất ngoan mà, ta không có ngốc, cô đừng ghét ta, đừng bỏ ta đi được không?”

Thị Dao không biết nói thêm gì, cô loay hoay nhìn ngược nhìn xuôi, lo lắng đại thiếu gia mà khóc ra thì lại càng khỏi dỗ. Đang lắc lư người thì cô thấy trong người có vật gì cộm cộm, sờ vào thì phát hiện là cái vòng mà tiểu thư hôm qua tặng cô. Chợt cô nảy ra một ý, cô lấy chiếc vòng ra cho Lý Kim Huy xem.

“Đại thiếu gia nhìn này.”

Lý Kim Huy nước mắt rưng rung nhìn theo, liền thấy một cái vòng tay vô cùng đẹp mắt, sau đó hắn lại nghe thấy Thị Dao nói tiếp: “Đây là chiếc vòng đại tiểu thư mới thưởng cho em đó, rất đẹp phải không? Từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên em thấy chiếc vòng đẹp như vậy, cũng là lần đầu tiên có được đồ vật quý giá như thế. Nên đây là món đồ em rất yêu quý, cũng là món đồ đáng tiền nhất trên người em. Đi đâu em cũng để nó trong người, thậm chí là không dám đeo trên tay vì sợ có người thấy lại lấy mất.” Vừa nói, cô vừa vuốt ve chiếc vòng, vô cùng trân quý mà nâng niu nó.

Lý Kim Huy nghe vậy, biết là cô thực sự yêu quý nó, giống như hắn yêu quý những món đồ mẹ hắn để lại cho hắn vậy. Lý Kim Huy liền nói: “Cô thích những đồ như này hả? Để ta vào tìm xem có cái nào không rồi mang ra cho cô nhé.”

Thị Dao nghe vậy, chưa kịp ngăn cản, hắn đã chạy đi lục tung phòng lên tìm, nhưng tiếc hắn là thân con trai nên cộng với việc ở phủ thượng thư không được quan tâm nên không có món trang sức đắt tiền nào như vậy. Thấy hắn ủ rũ quay lại bên mình, Thị Dao liền vui vẻ nói tiếp: “Thiếu gia đừng buồn, ta cũng không lấy mấy đồ của thiếu gia làm gì, cái vòng này em có được là do em lập được công cho tiểu thư, nên nó càng có ý nghĩa với em, giúp em có thêm động lực làm việc. Thiếu gia thấy đó, nó thực sự rất là quan trọng đối với em, em không nỡ đem cho hay bán nó.”

Lý Kim Huy nghe vậy cũng gật gù: “Đúng đó, nó thực sự rất đẹp, rất quý, cô phải cất nó cẩn thận vào, nếu mà để mất chắc cô sẽ buồn lắm.”

Thị Dao nói tiếp: “Đúng vậy, e rất muốn giấu nó đi nhưng chưa biết giấu chỗ nào, nhưng giờ em biết rồi, em giấu ở chỗ ngài được không thiếu gia? Em thực sự rất quý ngài, nên mới đem món đồ quan trọng như này cất ở chỗ ngài đó, ngài có thể giữ hộ em được không?”

Lý Kim Huy rất bất ngờ trước lời đề nghị của Thị Dao. Hắn không biết phải trả lời thế nào bởi hắn chưa bao giờ có được sự tin tưởng lớn như vậy từ người khác. Thấy Lý Kim Huy không nói gì, Thị Dao liền nói thêm: “Sao vậy? Ngài không muốn giúp em sao? Vậy mà em cứ tưởng ngài rất quý em mới bảo em ở lại chơi cùng.”

Lý Kim Huy thấy Thị Dao tỏ vẻ thất vọng liền nói: “Được, ta giữ hộ cô, đảm bảo ta sẽ cất thật kỹ, không để ai lấy mất.”

Thị Dao liền vui vẻ nói tiếp: “Cảm ơn thiếu gia nha, may quá, thế là em không lo tìm chỗ giấu nó đi rồi. Thiếu gia nhớ đừng nói ai biết nhé, đây là bí mật của hai ta thôi. Đừng để mất đấy, em sẽ thường xuyên đến kiểm tra, nếu thiếu gia làm mất hay làm hỏng thì phải đền cho em.” Xong liền đưa chiếc vòng cho Lý Kim Huy.

Lý Kim Huy nhanh chóng gật đầu: “Được”, tay cầm chặt chiếc vòng Thị Dao đưa.

Thị Dao thấy vậy liền nói: “Vậy giờ em trở về gặp đại tiểu thư nha. Hôm sau em sẽ đến kiểm tra xem đại thiếu gia có cất vòng của em cẩn thận không. Nếu cất không cẩn thận em liền đòi lại đó.” Rồi cô liền đi ra cửa chuẩn bị về nhà.

Lý Kim Huy thấy cô lại rời đi, không khỏi sốt ruột chạy theo. Thị Dao nhìn chiếc vòng trong tay Lý Kim Huy liền nói: “Sao vậy, thiếu gia đã cầm đồ vật quan trọng nhất của em rồi, còn sợ em không quay lại chơi với ngài sao? Ngài yên tâm đi, ngài còn cầm chiếc vòng của em ngày nào, em sẽ còn quay lại tìm ngài lần đó.”

Lý Kim Huy nghe vậy, nhìn chiếc vòng trong tay, rồi lại nhìn tới ánh mắt đang đau xót tiếc của cô, bỗng cảm thấy buồn cười, khuôn mặt hắn vui vẻ hẳn lên, vang giọng nói với cô: “Được rồi, vậy cô mau về đi, đừng quên là ta đang cầm thứ đồ cô yêu quý nhất đó, ta sẽ giấu nó thật kỹ giúp cô.”

Thị Dao thấy hắn đã đồng ý thả mình đi, cũng nhẹ nhõm thở phào bước chân ra khỏi cửa, nhưng đi được một lúc, lại không nỡ quay lại nhìn chiếc vòng trong tay Lý Kim Huy mà khóc trong lòng nhiều chút: “Hic, mình mới cầm nó có một đêm, giờ đã phải đưa cho người khác rồi.”

Lý Kim Huy thấy cô cứ quay lại nhìn chiếc vòng, vừa vui vẻ, vừa lo sợ cô đổi ý quay lại, liền giấu chiếc vòng ra sau lưng rồi nói: “Cô cứ yên tâm về đi, ta sẽ giữ giúp cô mà.”

Thị Dao càng nhìn càng hận: “Rõ ràng là vòng của mình, anh ta giấu cái gì chứ.”, xong rồi cô chạy nhanh ra ngoài để tránh cho lại quay đầu thêm lần nữa. Ra tới cổng thì gặp Thị Xuân, Thị Thu đang dọn dẹp, cô liền cất tiếng tạm biệt. Thị Xuân và Thị Thu ngạc nhiên khi thấy cô về sớm vậy: “Thị Dao, thiếu gia chịu thả cô về rồi à? Thiếu gia không có khóc lóc giãy dụa gì chứ?”

“Không đâu, tôi thuyết phục một lát là ngài ấy cho tôi về ngay mà. Tôi bảo là tôi về bảo tiểu thư qua chơi với ngài là ngài ấy vui vẻ đồng ý ngay.”

Thị Thu không tin hỏi lại: “Thật vậy sao? Không ngờ cô dỗ đại thiếu gia còn giỏi hơn chúng tôi đó.”

Thị Dao nói tiếp: “Có gì đâu, đó là nhờ thiếu gia cũng là người ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết tôi cần về làm việc nên cho tôi về sớm đó. Vậy hai cô làm việc tiếp nhé, tôi về đây.”

Thị Dao đi rồi, Thị Thu liền nói với Thị Xuân: “Cô ta sẽ không nghi ngờ gì hai chúng ta chứ?”

Thị Xuân nói: “Tôi nghĩ là cô ta không biết đâu. Dù cô ta có nghi ngờ thì chúng ta cũng là làm việc cần làm, nói lời cần nói, cũng đâu vượt phép tắc gì. Tiểu thư cũng sẽ không phát hiện cách chúng ta đối xử với thiếu gia không đúng chỗ nào.”

Thị Thu nghe vậy cũng trở nên yên tâm hơn: “Thế đêm nay cô còn đến phòng đại thiếu gia nữa không? Cũng thử đủ trò rồi, lần nào cũng không thành công, cô vẫn muốn trở thành thiếu phu nhân hả?”

Thị Xuân nghe vậy vừa tức vừa nản: “Cái tên đó cơ thể rõ ràng phát triển bình thường, mà chỗ đó thì không cứng nên được. Giờ cứ hễ tôi chạm vào hắn là hắn như phát điên phát khùng, mấy lần suýt làm tôi bị thương. Nhưng mà tôi sắp có được một ít thuốc rồi, mấy hôm nữa, hắn chắc chắn sẽ nằm trong tay tôi. Cô cứ chờ gọi tôi một tiếng phu nhân đi.” Ả ta vừa ngả ngớn nói, vừa vui sướng cười.

Thị Thu cũng khúc khích cười theo: “Cô đúng là không từ thủ đoạn để được lên làm bà chủ nha. Tôi thì chịu thôi, sau này cô thành công, nhớ phải chiếu cô tôi đấy.” Nói xong, cô ả đỏng đảnh quay về chỗ đại thiếu gia khóa cửa sổ và cửa phòng lại. Trước khi khóa cửa, cô ta còn nói với người trong phòng: “Đại Thiếu gia mau nghỉ ngơi sớm đi, chiều nay ngài cũng ăn no bánh nướng rồi, cơm tối chắc không cần ăn nữa đâu. Mà ngài cũng không cần đợi Thị Dao với tiểu thư. Thị Dao chỉ lừa ngài thôi, hôm nay ngài quậy như thế dọa sợ cô ấy rồi. Cô ta sẽ không bảo tiểu thư đến thăm ngài, cũng không bao giờ quay lại nữa. Một kẻ ngốc như ngài không ai không ghét, chỉ có chúng tôi chịu được ngài thôi. Nhớ đấy, đến cuối cùng người ở lại bên cạnh ngài chỉ còn Thị Xuân và Thị Thu chúng tôi thôi.”

Người trong phòng cũng không đáp lại, Lý Kim Huy nghe rõ từng câu từng chữ Thị Thu nói. Lúc nào cũng vậy, dù hắn không muốn nghe, cũng không thể hiểu hết, nhưng lúc nào từng câu nói của bọn họ cũng đập vào tai hắn, khắc sâu vào đầu hắn. Nhưng lần này hắn sẽ không vì mấy câu nói đó làm cho sợ hãi nữa, hắn say mê ngắm nhìn chiếc vòng xinh đẹp trong tay mình. Trong căn phòng tối mịt này, chiếc vòng đó như ánh sáng duy nhất cứu rỗi tâm hồn tàn tật của hắn.