Cứ việc Ngải Phật nói muốn cùng Rebertin cùng đi gặp Debby, nhưng cuối cùng vẫn bị Rebertin hống rời đi cùng Lạp Phu Nhĩ.
Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ sau khi rời đi, Rebertin quyết định lấp cái bụng của mình trước sau đó lại đi gặp mặt vị nhân ngư tiên sinh vừa kỳ quái vừa nhát gan trong lời đồn kia.
Có lẽ do bản thân biến thành nhân ngư, cho nên khi Rebertin dùng răng gặm cá do bọn Ngải Phật mang đến trong lòng một chút chướng ngại tâm lý đều không có, thậm chí còn cảm thấy thịt cá này nhai còn rất ngon, còn mang theo một chút mùi vị ngọt thanh nhàn nhạt, đích xác hương vị không tồi.
Bọn Ngải Phật mang bốn con cá tới, Rebertin ăn hai con rưỡi đã cảm thấy no rồi. Xoa xoa cái bụng một nửa là da thịt mềm mại, nửa còn lại là vảy cá, Rebertin đem nửa con cá đặt xuống dưới, sau đó xách theo một con cá hoàn chỉnh đi ra cửa, lung lay một hồi sau mới hướng đến nhà Debby đi đến.
Từ trong lời nói Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ cùng với hiện tại Rebertin chứng kiến, tại một vị trí riêng dưới biển sâu của tộc người cá, tất cả nhân ngư đều lợi dụng đá ngầm tạc ra làm nhà ở. Nơi này kì diệu ở chỗ xung quanh phảng phất bị một cái lồng trong suốt lớn bao lại nơi cư trú của các nhân ngư, tuy rằng có nước, nhưng cá bên ngoài lồng lại không thể bơi vào, mà các nhân ngư có thể bơi ra ngoài để bắt cá, như vậy sẽ đảm bảo các nhân ngư ở trong phạm vi nhất định sẽ không bị cá mập hung mãnh đánh lén làm bị thương.
Nơi cư trú của các nhân ngư rất lớn, cũng giống như nơi cư trú trong xã hội của nhân loại, phân thành nơi náo nhiệt cùng nơi vắng vẻ, lấy nơi ở tộc trưởng làm trung tâm xung quanh còn tương đối đông đúc, càng đi xa bên ngoài càng vắng vẻ, nhân ngư là giống loài thích quần cư, cho nên mọi người đều cư trú gần sát nhau, chỉ có những nhân ngư tính cách tương đối quái gở hoặc có nguyên nhân khó nói khác mới lựa chọn sống một mình.
Rebertin cảm thấy đây giống như trung tâm thành phố và vùng ngoại thành vậy, đến nỗi nhà của Debby, tất nhiên thuộc vào vùng xa xôi rồi, chính là chỗ bên cạnh cái lồng lớn kia. Nếu nói nơi ở của tộc trưởng cách cái lồng là 1000m (đường kính) thì nhà của Debby cách xa cũng khoảng 500m (bán kính). Đến nỗi nhà của Rebertin, không xa cũng không gần, 300m đổ lại.
Cầm bản đồ Ngải Phật vẽ trên hải tảo (tảo biển) địa chỉ nhà của Debby, Rebertin loay hoay lòng vòng hồi lâu rốt cuộc thấy được căn nhà nhỏ lẻ loi đứng sừng sững trên đá ngầm. Nếu là ở trên mặt đất có hoa, có cây, có dòng suối thì còn gọi là thế ngoại đào nguyên, nhưng đây lại là biển sâu lạnh lẽo, căn nhà nhỏ kia nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút hiu quạnh.
Rebertin cách căn nhà nhỏ không xa dừng lại, tổ chức ngôn ngữ một chút chờ lát nữa gặp nhân ngư kia thì nên nói gì, sau đó mới ho nhẹ một chút tiến lên gõ cửa: "Xin cho hỏi, Debby có nhà không?"
Trả lời Rebertin chính là tiếng vang giống như đụng phải thứ gì, sau đó lâm vào vô hạn yên tĩnh, đáp lại như vậy làm Rebertin dừng lại một chút, sau đó tiếp tục gõ cửa: "Xin hỏi Debby có nhà không?"
Vẫn yên lặng như cũ.
Lại gõ cửa một lần nữa, vẫn yên lặng như cũ, giống như trong phòng không có một bóng người.
Rebertin nhướng mày, giống như lẩm bẩm: "Nếu không có nhà, mình vẫn nên rời đi thì hơn." Nói xong xoay người vẫy đuôi rời đi.
Rebertin một bên bơi một bên ở trong lòng đếm số, sau khi đếm tới mười, hắn lấy tốc tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vèo một cái xoay người một lần nữa bơi đến trước cửa nhà Debby, trong phòng truyền đến thanh âm một vật thể bị va chạm, lúc này Rebertin ngữ khí mang theo có chút ý cười: "Hắc, người anh em, đừng trốn, tôi thấy cái đuôi của cậu rồi."
Rebertin nói xong câu đó, trong phòng lại một lần nữa quay về yên tĩnh, Rebertin cũng không tức giận, tiếp tục chờ ở đó, một lát sau, phiến cửa đá rốt cuộc chậm rãi mở ra, nghênh đón hắn là một nhân ngư tóc vàng vảy xanh, dùng đôi mắt thủy nhuận xanh thẳm giống như nước biển mang theo chút vô thố mà nhìn về phía Rebertin.
Nhìn đến nhân ngư xuất hiện trước mặt mình, Rebertin ở trong lòng huýt sáo, wow, mỹ thiếu niên, ách, không đúng, phải là mỹ nhân ngư a, nếu đi chụp ảnh thời trang thì mấy siêu mẫu kia cũng không còn dễ nhìn nữa.
Có lẽ ánh mắt Rebertin quá mức trắng trợn, nhân ngư tóc vàng bất an co quắp mà lùi về sau một chút, đem mu bàn tay để sau người, đầu cúi thấp nhẹ giọng hỏi: "Cho hỏi, cậu có việc gì không?"
Nhìn người cá nhát gan như thỏ nhỏ trước mặt này, Rebertin rốt cuộc thu liễm một chút khí thế lưu manh của hắn, biểu tình giả bộ đứng đắn: "Debby, tôi đến đây để nói lời cảm ơn với cậu."
"Không, không có gì." Nghe được Rebertin nói, nhân ngư gọi là Debby thân hình có chút mảnh khảnh co rúm lại một chút, đem tay rụt về phía sau, nhỏ giọng nói.
Quả nhiên lúc đó cậu ấy cũng ở trong cấm địa. Đây là phản ứng đầu tiên của Rebertin sau khi nghe được Debby trả lời, kỳ thật trước đó Rebertin cũng không xác định chính xác được nhân ngư kia có phải theo như lời Ngải Phật nói là Debby hay không, rốt cuộc đoạn hồi ức kia hoặc là cảnh trong mộng rất mơ hồ, mơ hồ đến nỗi Rebertin cũng không dám cam đoan, nhưng tiểu gia hỏa đơn thuần này lừa một cái liền khai ra hết.
Rebertin tận lực làm khóe miệng mình không nhếch lên quá rõ ràng, cúi đầu nhìn thiếu niên tóc vàng hận không thể đem đầu cúi càng thấp để mình nhìn không tới, thanh âm ôn hòa nói: "Chuyện này tất nhiên rất quan trọng, nếu không có cậu, tôi nhất định sẽ chết ở cấm địa, là cậu đã cứu mạng tôi, cảm ơn cậu, Debby."
Có lẽ là chưa từng nghĩ tới 'tên vô lại' nổi danh Rebertin sẽ cùng mình nói chuyện như vậy, Debby ngẩng đầu nhanh nhẹn liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lại lần nữa cuối đầu, nhu nhu nói: "Tôi sẽ không nói chuyện cậu đi cấm địa với người khác, cậu trở về đi."
Nhìn Debby tuy rằng cúi đầu nhưng cả người đều tản ra hơi thở 'Ngươi đi nhanh đi, nhanh biến mất trước mắt ta đi', Rebertin cơ hồ muốn cười ra tiếng, hắn ho nhẹ để ổn định lại cảm xúc, mở miệng nói: "Tôi đương nhiên biết cậu sẽ không nói, nhưng cậu đã cứu mạng của tôi, tôi thật sự rất cảm kích cậu." Nói rồi lấy ra đồ vật mình mang đến: "Cái này là quà cảm ơn."
Đột nhiên nhìn thấy cánh tay duỗi đến trước mặt Debby giật nảy mình, nhưng chờ sau khi thấy rõ đồ vật trong tay, cậu nhất thời quên mất sợ hãi, chỉ là biểu tình có chút vi diệu, ngẩng đầu lên nhìn Rebertin: "Cá này..."
Khụ! Rebertin lại ho một tiếng, bất quá không phải vì khống chế ý cười, mà là bởi vì xấu hổ, hắn hiếm thấy lộ ra biểu tình thẹn thùng, đôi mắt nhìn phương hướng khác giải thích nói: "Cái đó...tay bị thương, cho nên... cho nên cá này bắt được..."
Rebertin chưa nói hết câu, nhưng Debby lại lý giải được ý trong lời nói của hắn, nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng vậy, tay cậu bị thương, hiện tại cậu thấy khá hơn chút nào không?"
Thấy Debby không hề xoay quanh đề tài về cá, Rebertin thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng gật đầu không ngừng nói: "Đỡ hơn nhiều, đỡ hơn nhiều rồi." Phải biết rằng, cá là do bọn Ngải Phật bắt giúp, Rebertin vì muốn tới gặp Debby nên hắn muốn tự bắt vài con, nhìn kết quả như hiện trường giết người vậy, thực là thảm không nỡ nhìn, thật có lỗi với người xem. Việc này chỉ có thể trách Rebertin kỹ thuật còn chưa được thuần thục, mà hiện tại cũng chỉ có thể lấy miệng vết thương làm cái cớ.
Nói đến miệng vết thương, Rebertin lại đột nhiên nhớ tới trong trí nhớ mình Debby cũng bị thương, vì thế thò người lại quan tâm hỏi: "Miệng vết thương của cậu thế nào rồi? Tốt hơn chưa?"
Sau khi nói xong câu đó, Rebertin lập tức phát hiện bầu không khí không đúng lắm, Debby lại lần nữa đem tay vẫn luôn giấu ở sau người càng rụt về sau, lại khôi phục bộ dáng câu nệ ban đầu: "Tốt, tốt hơn rồi." Nói xong bay nhanh vươn một bàn tay nhận lấy cá trên tay Rebertin, sau đó nhân lúc hắn không phản ứng kịp đem hắn đẩy ra cửa: "Cảm ơn cậu đem cá tới, cậu bị thương, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi." Cuối cùng, Rebertin nhìn cánh cửa đá này nửa ngày chưa lấy lại được tinh thần.
Lại sau đó, Rebertin kêu gọi như thế nào Debby đều không mở cửa, vì thế Rebertin chỉ có thể mang theo đầy đầu dấu chấm hỏi rời đi.
Thời điểm sắp đến nhà mình, Rebertin đụng phải Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ.
"Hắc, người anh em, cậu chạy đi đâu vậy, hại chúng tớ tay không đến nhà cậu một chuyến." Bơi tới đầu tiên chính là Ngải Phật, y tiến lên quàng lên vai Rebertin, đĩnh đạc hỏi.
"Tôi?" Rebertin lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ, chỉ chỉ bản thân: "Tôi đi gặp Debby."
"Oa nga." Câu trả lời này làm Ngải Phật mở to hai mắt, Lạp Phu Nhĩ cũng nhướng mày: "Cậu thực sự đi gặp Debby?"
Rebertin một bên theo Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ hướng nhà bơi đi, một bên đáp: "Tất nhiên, không phải buổi sáng nói là muốn đi gặp Debby sao."
Giờ phút này Ngải Phật có vẻ hứng thú bừng bừng: "Cậu đi đến nhà cậu ấy? Cậu ấy có mở cửa cho cậu không? Cùng cậu nói chuyện không?"
"Tất nhiên, mở của cho tôi, cũng cùng tôi nói chuyện." Rebertin có chút buồn bực đáp.
Nhưng Ngải Phật không có chú ý tới cảm xúc Rebertin không thích hợp, còn tiếp tục hỏi: "Cậu ấy có mời cậu vào nhà không?"
"Tất nhiên không có." Nói tới đây Rebertin liền nhụt chí: "Tôi hỏi thương thế của cậu ấy một chút, sau đó cậu ấy liền đem tôi đuổi khỏi nhà cậu ấy."
"Tớ đã nói mà." Ngải Phật lộ ra biểu tình biết chắc, theo sau đó y lại vỗ vỗ bả vai Rebertin an ủi: "Bất quá người anh em, tớ phải nói rằng so với nhiều người, cậu gặp được Debby đã là tiến bộ rất lớn rồi. Rốt cuộc cậu ấy còn cùng cậu đáp lời, mở cửa cho cậu. Đến nỗi cậu ấy đem cậu đuổi đi, đây là chuyện trong dự kiến, cậu ấy chính là nhân ngư kỳ quái như vậy, đúng không, Lạp Phu Nhĩ?" Nói rồi Ngải Phật hướng đến Lạp Phu Nhĩ cầu tán đồng.
Lạp Phu Nhĩ gật gật đầu: "Đúng vậy, Debby luôn kỳ quái như vậy."
"Lại nói" Rebertin ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ nói: "Các cậu luôn nói cậu ấy kỳ quái, chẳng lẽ bởi vì cậu ấy đem người khác đuổi khỏi cửa cho nên mới kỳ quái?"
"Tất nhiên không phải rồi." Ngải Phật không chút nghĩ ngợi lắc đầu đáp: "Chỗ kỳ quái của cậu ấy còn rất nhiều, bất quá đôi khi tớ cảm thấy chỗ kỳ quái của cậu ấy có thể lí giải, bởi vì đều có nguyên nhân cả."
"Hửm? Nói nghe thử? Rebertin nghe trong đó có nội tình liền nổi lên hứng thú.
"Chính là..." Ngải Phật khoác lên bả vai Rebertin cùng Lạp Phu Nhĩ, một bên nói một bên hướng nhà Rebertin bơi đi.