" Tôi là ai? Tôi là tác giả chứ ai nữa" giọng nói âm dương quái khí kia lại vang lên.
Thiệu An kinh ngạc, năm đó cậu xuyên tới thế giới trong truyện này ắt hẳn do tác giả gây ra, lúc đầu cậu còn gào tên của tác giả để đưa mình trở về nhưng người mãi chẳng thấy đấu, nhưng hiện tại cậu không muốn về thì cái người này lại xuất hiện.
Thiệu An sợ.
Cậu sợ bị đưa trở về thế giới thực tại, ở đây cậu có người mình yêu, có công việc yêu thích, có những người yêu thương cậu.
"Đừng có lừa người, tôi không tin đâu".
Người kia vẫn chỉ nghe được tiếng nói, chẳng thấy người đâu " Vậy cậu nhìn cái cốc trên bàn đi, tôi muốn nó bay lên thì nó nhất định sẽ bay".
Thiệu An nhìn theo tiếng nói, quả nhiên cái cốc trên bàn từ từ bay lên trước mắt.
"Bởi tôi là tác giả của bộ truyện này nên tôi có thể thao túng tất cả mọi thứ theo ý muốn, giờ cậu tin chưa?".
Thiệu An quơ tay trên dưới cái cốc, xác định không hề có sợi giây nào thì mới đáp " Tin rồi, cô bây giờ mới chịu liên lạc với tôi?".
" Vốn dĩ tôi cũng không muốn nhúng tay nhưng...cậu biết đấy, linh hồn cậu ở nơi này cho nên thân xác của cậu đang hôn mê nằm trong bệnh viện".
" Không phải kể công chứ lão nương là người đưa cậu đi bệnh viện, lại trả tiền viện phí suốt mấy năm qua cho cậu, lão nương đã sắp cạn sạch ngân sách rồi".
" Thế này đi, tôi tới để hỏi cậu một chuyện, thứ nhất, nếu cậu muốn trở về thì tôi có thể lập tức đưa cậu trở về".
" Thứ hai, nếu cậu lựa chọn ở lại nơi này thì tôi sẽ giúp cậu trút hơi thở ở thân xác kia rồi an táng, dẫu sao đó cũng chỉ là một thân xác rỗng".
"Lão nương mấy năm qua đi làm còng lưng đều để trả tiền viện phí giúp cậu, nghèo tới mức cọng bún cũng không có để ăn rổi".
Thiệu An im lặng nghe tác giả nói liên tục một hồi, cậu vừa cảm thấy biết ơn vì người này đã giúp cậu có một cuộc đời thứ hai, vừa cảm thấy buồn cười, cậu không hề nghĩ ngợi gì cả mà đáp " Tôi lựa chọn ở lại".
"Ở thực tại, tôi ngoài bản thân ra thì cái gì cũng không có, ở đây tôi đã có những thứ tôi vô cùng quý trọng, nếu mất đi họ thì trở về thực tại tôi cũng không thể sống nổi".
"Hửm" giọng nói kia lại vang lên bên tai cậu " Tôi có xem qua rồi, cậu thành đôi với thằng cháu tôi có phải không?".
" Thời điểm cậu xuyên tới thì cốt truyện đã kết thúc rồi nên tôi hoàn toàn không động tay với những chuyện xảy ra sau đó, cậu vậy mà thật sự khiến Thẩm Lạc say mê như vậy, thật đúng là duyên phận".
Giọng nói đó dừng lại một chút rồi nói tiếp " Thế nhưng nếu như tôi xấu tính cứ đưa cậu trở về thì sao?".
Thiệu An trong lòng run rẩy, cậu chưa bao giờ có cảm giác bất an tới vậy, cậu không muốn trở về, không hể, không bao giờ.
Thiệu An hơi run lên, khóe mắt nặn ra một giọt nước mắt nặng trĩu.
"E, cậu đừng khóc, tôi đùa thôi, đùa thôi, thôi có câu trả lời rồi thì tôi phắn đây, chúc cậu sống thật hạnh phúc nhé".
"Nhớ đừng có gây sự với tác giả khác nha, không phải ai cũng tốt tính như tôi đâu!".
Thầm Lạc hơi say về phòng, phát hiện Thiệu An nằm co ro trên giường, đang ngủ nhưng nước mắt ướt đẫm gối. Cậu ta nhanh chóng tới vỗ cho Thiệu An tỉnh lại.
Thiệu An ngước mắt không nghe thất bất kì âm thanh nào của người kia nữa, sau đó cậu lại nghe văng vẳng bên tai có tiếng gọi khác, quen thuộc hơn.
Thiệu An giật mình tỉnh dậy ôm chặt lấy Thẩm Lạc, thật may, chỉ là giấc mơ thôi, cậu ôm chặt lấy không buông.
" Anh hay gặp ác mộng thật đấy" Thẩm Lạc ôn nhu nói.
"Đừng nói chuyện" Thiệu An muốn bình ổn lại cảm xúc của mình, cậu biết, bản thân thật ra rất yếu đuối hay khóc, chỉ là bình thường cậu không thể hiện ra, sợ người khác chê phiền.
Thấm Lạc hơi say cứ để im cho Thiệu An ôm một lúc, tới khi cậu tự tách ra chê người cậu ta toàn mùi rượu rồi đẩy người kia đi tắm sạch sẽ.
" Người cậu toàn mùi rượu, mau đi tắm đi".
Thầm Lạc mỉm cười, do say nên giọng nói hơi mang tính làm nũng " Được, tuân lệnh phu nhân, anh sẽ tắm thật sạch sẽ thơm tho để phu nhân hưởng dụng".
"Được, tắm thật sạch từ trong ra ngoài cho trắm" Thiệu An bị câu nói của Thẩm Lạc chọc cười, cậu hùa theo cậu ta làm trò.
Thẩm Lạc quỳ xuống hôn lên mu bàn chân cậu rồi mới đi vào phòng tắm.
Lúc này Thiệu An mới để ý, cậu quay sang tủ đầu giường, phát hiện vị trí của cái cốc nước đã thay đối.
Vốn cậu đặt nó ở sát chân đèn nhưng hiện tại nó lại nằm ngay giữa bàn, khớp y hệt với giấc mơ vô lý khi nãy.
"Chẳng lẽ, đó không hẳn là một giấc mơ, mà là tác giả thật sự thông qua cách đó để liên lạc với mình sao?".
Thiệu An nửa tin nửa ngờ.
Nếu đúng như lời tác giả nói thì cậu sẽ mãi mãi thuộc về nơi này, không cần phải lo lắng một ngày nào đó sẽ biến mất nữa.