Phương Thiên Bảo đang trên đường về kinh thành dự thọ yến sắp tới của Hoàng thái hậu thì nghe tiếng la hét dữ đội của người dân, chàng quay người lại thì thấy một cô nương đang ôm chặt con ngựa mất kiểm soát. Ngay lập tức anh phi thân lên ngựa, tay cầm chặt dây cương kéo mạnh lại kiểm soát nó. Con ngựa ngoan ngoãn dừng lại bất ngờ nó hí lên dữ dội rồi lồng lộng lên toan hất ngã hai người. Thiên Bảo ngay lập tức vòng tay ôm cô gái rồi phi thân khỏi lưng ngựa thoát hiểm ngay.
Ngân Trúc chắc chắn hôm nay mình ra đường không chọn ngày, mới sáng sớm xém bị bình hoa rớt trúng đầu; giờ mới lên ngựa lại gặp nhằm con ngựa điên. Nếu cô không phải nhân vật chính của bộ tiểu thuyết này thì chết con mẹ nó rồi. May mắn gặp quý nhân phù trợ tuy nhiên…
“Này huynh đài…” – cô lên tiếng mắt nhìn chằm chằm mĩ nam ôm eo mình đang phi thân trong khung cảnh lá rơi lả tả – “… tôi biết huynh có công cứu tôi nhưng làm ơn đi. Một là bay luôn, hai là đáp đất chứ cứ xoay vòng vòng thế này tôi hơi chóng mặt mà chút coi chừng huynh chạm đất mất thăng bằng té gãy cổ cả hai đó chứ… Sáng tôi mới thoát cái ải tóc tai giờ dính cái này thì đời chó má lắm.”
Phương Thiên Bảo nghe theo lời Ngân Trúc đáp xuống đất nhẹ nhàng buông cô xuống, miệng không thể nhịn cười vì lời nó của cô. Ngôn ngữ của tiểu cô nương này đúng là kỳ quái. Mà cách trang điểm cũng khá đặc biệt nhưng càng toát lên sự thanh cao không kém phần ngây thơ trên gương mặt kia… Đúng là một mỹ nhân.
“Cô nương không sao chứ?” – anh từ tốn hỏi.
“Đa tạ, tôi không sao” – Ngân Trúc đáp, mắt nhìn vào hàng chữ phụ đề của hệ thống “Phương Thiên Bảo – Tướng quốc đại công tử - 23 tuổi – Nằm trong dàn nam phụ”
“Chà chà chà, nhìn ngon ăn quá ta…” – cô thầm đưa mắt nhìn Thiên Bảo tán thưởng – “Nam phụ như thế không biết nam chính thần thánh cỡ nào ta…Chà chà chà… Dàn cast chính nhìn là biết ngay khác dàn quần chúng, ăn mặc gì mà trắng toát thế này lại tiêu sái kiểu nào chả nổi giữa đám phàm phu tục tử mặc đồ sậm màu…”
Phương Thiên Bảo thấy gương mặt quái dị của cô gái đối diện nhìn mình thì không khỏi khó hiểu. Anh lịch sự mỉm cười hỏi.
“Tại hạ là Phương Thiên Bảo, cho hỏi quý danh của cô nương?”
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ - Hồng Ngân Trúc. Đệ nhất mỹ nhân của thiên hạ chính là ta” – cô tự tin nói. Theo đúng kịch bản thì cô đúng là đệ nhất mỹ nhân thật mà nếu không đẹp thì thế quái nào 10 thằng nó theo.
Thiên Bảo nghe cô nương này nói chuyện không khỏi bật cười. Đúng là quá tự tin mà, hoàn toàn khác nữ nhi thường tình.
“Tiểu thư… tiểu thư không sao chứ ? " - Tiểu Hương hối hả chạy tới, người ướt đẫm mồ hôi nói không ra hơi.
“Không sao, có Phương công tử ứng cứu kịp thời.”
Tiểu Hương nhìn Phương Thiên Bảo thì mặt có chút ửng đỏ sau đó nhẹ nhàng nói – “Đa tạ ngài đã cứu tiểu thư chúng tôi.”
“Không có chi.” – anh mỉm cười đáp lại – “Nếu không còn chuyện gì thì tại hạ xin từ biệt. Bảo trọng.”
“Bảo trọng!” – Thiên Bảo đáp lại - "Hẹn ngày tái ngộ."
…
“Lại hỏng chuyện?” – Kiều Chi Thượng đưa mắt liếc nhìn 2 tên thuộc hạ của mình lạnh lùng nói. Không ngờ nhờ có chút chuyện mà chúng lại làm không xong.
“Thưa giáo chủ, mọi chuyện là do Phương công tử can thiệp. Chúng tiểu nhân thấy không tiện nên đã rút lui” – một tên cúi đầu cung kính nói.
“Phương Thiên Bảo về rồi sao?”
“Vâng”
“Hắn có nghi ngờ gì?”
“Tiểu nhân đã cho người thủ tiêu xác con ngựa. Nếu Phương công tử nghi ngờ cũng khó kiểm chứng được.”
“Ngươi lui đi.”
“Tuân lệnh”
" Đừng để lộ chuyện này ra ngoài. Tạm dừng hành động. "
" Tuân lệnh "
Kiều Chi Thượng liếc mắt nhìn 2 tên thuộc hạ rời khỏi thì không khỏi nén tiếng thở dài. Không ngờ Phương Thiên Bảo lại ra tay ứng cứu Hồng Thiên Trúc kia, nếu hắn nghi ngờ gì lại đưa chuyện này đến tai Kiều Mai thì thật không nên. Chàng nhớ lại đêm mà Kiều Mai say rượu, đêm ấy nàng không ngừng nguyền rủa Ngân Trúc, nàng nói nàng hận con ả đến chết đi sống lại, muốn cô ta đời đời kiếp kiếp không siêu sinh, muối cô ta sống không bằng chết… Khi chàng hỏi lại nàng chỉ lạnh lùng nói không liên quan đến chàng, đừng nhiều chuyện…
Nhìn thấy một Kiều Mai bình thường kiêu sa, quý phái lại có phần cao ngạo lại trở nên thương tâm như thế, Kiều Chi Thượng thật sự đau lòng. Tại sao một Tướng quốc tiểu thư mới mười sáu tuổi lại có ánh mắt cùng lời lẽ độc ác như thế… Đêm ấy nàng tạo cho chàng một cảm giác phẫn ức không thể diễn tả bằng lời nói được, chàng muốn thay nàng giết con đàn bà khiến nàng đau khổ như thế… Không ngờ lại gặp Phương Thiên Bảo – đại ca của nàng.
" Cuối cùng nàng là một cô gái như thế nào? "
Nếu giết Ngân Trúc kia làm mất đi hận thù của nàng thì chàng sẽ giúp nàng xử lý ả...
…
" Thằng khốn nạn này, mày nghĩ mày ăn trộm tiền của ai hả ? " - Ngân Trúc lấy chân lên đá tới tấp tên trộm tính lấy túi tiền của cô ở sòng bạc – " Tao là ai hả ? Tay nghề đó mà cũng bày đặt giở trò 3 ngón hả… Nơi tao ở là mày chỉ đáng xách dép bị chúng đập thôi…" - cô chửi rủa liên tục.
Mấy tên ăn trộm thời này đúng là kĩ năng tồi quá mà, cô từng đi không biết bao nhiêu Hội hoa xuân, Giáng sinh, Trung thu,… ở thành phố Hồ Chí Minh chứ. Đạo tặc everywhere, hớ cái là mất. Đây là lý do khủng bố cứ khủng bố ở Pháp, Hoa Kỳ hay Thái Lan,… chứ ở Việt Nam thế éo nào có khủng bố đánh bom được, IS mới xuống máy bay là bom bị luộc phụ tùng sạch ở chợ Lớn. Mấy tên này còn non và xanh lắm !
" Tiểu thư… " - Tiểu Hương kéo Ngân Trúc ra dịu dàng nói – " …người đường đường là Hồng thiên kim không nên dây dưa cùng mấy người này. "
Ngân Trúc không ngừng chân cứ đá liên tục nói – " Chúng ta là công dân tốt, phải có nghĩa vụ trừ gian diệt ác, giúp chính phủ xóa bỏ tệ nạn xã hội chứ ? " - cô thao thao bất tuyệt – " …người ta nói pháp luật có nghiêm thì dân mới thịnh ! "
" Tiểu nhân xin tiểu thư tha mạng… " - tên trộm bị cô đá quỳ xuống van xin liên tục, không ngờ a đầu này nhìn thục nữ như thế lại quá đáng sợ mà – " Tiểu nhân ở nhà còn mẹ già… ".
" À à à, ngươi có ba mẹ già bệnh nặng phải không ? Còn thê tử đang sanh chờ chồng ? Có đàn con chín mười đứa nheo nhóc nữa… " - Ngân Trúc lấy tay nắm áo hắn giật lên nhìn chằm chằm mặt hắn nói mỉa mai – " Kịch bản này ta thuộc lắm mà nếu chuyện này có thật thì do ai hả ? Mây mưa cho sướng thân rồi đẻ nhiều xong la khổ. Tội làm tăng dân số càng đáng chết… "
" Tiểu thư… " - Tiểu Hương đỏ mặt khi nghe chủ nhân nói mấy chuyện xấu hổ này mặt không biến sắc lại thấy mọi người nhìn chằm chằm hai người – " … người thận trọng lời nói. "
Ngân Trúc quay lên thấy mình là tâm điểm chú ý từ khi nào, cô hất giọng nói – " Mấy huynh đệ thấy ta nói đúng không ? Đẻ nhiều, không có tiền nuôi làm khổ tụi nó, không cho ăn học đầy đủ xong mai mốt làm tăng số lượng đạo tặc, cái bang lên thì tăng gánh nặng xã hội quấy nhiễu thường dân. Không phải ta nên trừng trị hắn sao ? "
Dân chúng từ lâu đã muốn bắt tên trộm này nhưng không bắt được tận mặt nên lần này cực kỳ khoái chí khi hắn bị bắt. Lại thêm lời nói của tiểu cô nương này khá chí lý nên ai nấy đều nhiệt liệt tán thành – " Đúng, cô nương này nói đúng. Phải trừng trị cho hắn sợ. "
" Ha ha ha… " - Ngân Trúc cười lớn. Sau đó cô buông tên trộm xuống xong ra lệnh cho 2 tên thị vệ áp giải hắn lên nha môn. Đá đã chân rồi !
" Tiểu Hương, đánh bài xong rồi. Giờ đi ăn thôi. "
" Phụt… " - Phương Thiên Bảo đứng ở gần đó kín đáo mỉm cười.
Anh không ngờ hội ngộ lại Hồng Ngân Trúc sớm như thế. Lần đầu tiên anh thấy một cô gái như cô. Nói hai từ " mây mưa " mà mặt không chút biến sắc, tay chân thì bạo lực, nói chuyện quốc pháp nghe cũng rất có lý dù từ ngữ hơi lộn xộn một chút thật không giống tiểu thư khuê các mà. Anh nhớ lại chuyện con ngựa ban sáng, trước khi con ngựa điên hí lên trong khoảnh khắc anh có thấy một hung khí bay tới nhưng vì phải cứu cô nên anh không kiểm tra mà để con ngựa xổng mất, sau đó tìm lại thì không còn tung tích. Chắc chắn kẻ ra tay là một người có thân thủ khá nếu không sao lại ra tay mau lẹ như thế… Cô gái này cuối cùng đã đắc tội ai chứ ? Kẻ này nhất định thân thế không hề nhỏ…
…
" Kiều Mai, ta nghe nói Tam Vương gia thường xuyên đến tìm con " - Tướng quốc đại nhân Phương Thiếu Hoa đưa mắt đọc công văn trước mặt bình thản hỏi.
" Vâng " - Kiều Mai đáp một cách thản nhiên – " Nhi nữ biết cách đối phó với hắn. "
" Ta không muốn con dính đến người của Hoàng tộc, đặc biệt là người này " - Phương Thiếu Hoa nói. Ông làm trong quan trường biết bao năm nên hiểu đạo lý " Gần vua như gần hổ ", nếu không phải vì xã tắc thì ông đã từ quan về quê từ sớm… Tam Vương gia là một người tham vọng, ông biết hắn còn ấm ức chuyện ngai vàng thuộc về tay Đại hoàng tử là một người thua hắn mọi mặt nên tìm cách lôi kéo nhiều người, tạo thêm nhiều phe phái trong triều đình. Kẻ này nhiều lần đề nghị ông theo mình nhưng đều bị ông từ chối khéo nên chắc chắn sẽ bày mưu tính kế khác lôi kéo ông.
" Nhi nữ hiểu ạ. Phụ thân đừng lo. " - nàng mỉm cười đáp lại. Đã dại một lần làm sao nàng không biết tâm địa người này.
" Đại huynh con vừa gửi bồ câu báo cho ta 3 ngày nữa sẽ có mặt ở đây. "
Kiều Mai nhíu mày lại nói - " Không phải huynh ấy đang ở Giang Nam sao ? "
“Nó nói sẽ về kịp đại thọ của Thái hậu…” – ông ngẩng đầu lên nhìn nữ nhi của mình tiếp tục – “Con không muốn nó về sao ? "
Nàng lắc đầu – " Không, chỉ là nhi nữ có phần bất ngờ, huynh ấy thường du ngoạn lâu hơn không ngờ lại về sớm như thế. Phụ thân cứ làm việc, nhi nữ xin cáo lui.".
Theo như kiếp trước thì Hồng Ngân Trúc chắc chắn có tham gia thọ yến này lại biểu diễn một màn cầm xuất sắc làm bao người mê mệt, trong đó có đại huynh của nàng. Kiều Mai nàng muốn Tam Vương gia gặp cô ả và nhận thấy con tiện tì này không bao giờ bằng nàng để kế hoạch trả thù đôi gian phu dâm phụ này diễn ra thuận lợi. Nếu không thể ngăn cản con tiện tỳ này thì phải làm mọi cách cho đại huynh không thể về tham gia thọ yến này kịp.
" Xuân Lan " - nàng ra lệnh – " Cho người gọi Thượng quan công tử cho ta."
...
"Dàn nam lung linh hơn hoa sắp xuất kích... Câu chuyện càng lúc càng lộn xộn mà... nhưng mình thích! Khửa khửa khửa..." - Hệ thống cười lớn - "Để xem Kiều Mai này chống lại Hồng Ngân Trúc đệ tử chân truyền của Cầm thánh - Tô Phương Tử như thế nào đây... He he he... Em có luyện mười đời cũng không bằng con nhỏ kia... Đây là lý do mình cho con nhỏ kia xài được hết skills của con nữ chính thần thánh..."
"Chuyển cảnh sang Giáo chủ Ma giáo Kiều Chi Thượng cho ta... Ma giáo gặp triều đình... Sao có mùi Ủy thiên đồ long kiếm quá... Khửa khửa khửa..."