"Bụp..." Trước là âm thanh "trìu mến", sau là hình ảnh Ngôn Việt Kỳ đau đớn ôm lấy "khẩu súng và hai viên ngọc rồng" của mình. Hắn đang không ngừng quằn quại sau cú lên gối vào hạ bộ chuẩn không cần chỉnh từ Hàn Thương Nguyệt.
"Hàn Thương Nguyệt, cô..."
Ngôn Việt Kỳ ai oán kêu rên, còn cô thì đã sớm nhân cơ hội tháo chạy thoát thân. Về tới phòng riêng, cô lập tức khóa trái cửa, rồi trèo lên giường ôm lấy mảnh chăn dày cộm, tay vuốt ngực dần dần định tâm trở lại.
"Ôi mẹ ơi, sợ chết con rồi. Sao hắn ta lại đáng sợ tới thế cơ chứ?" Hàn Thương Nguyệt vừa thở, vừa lẩm nhẩm.
Lúc này, cô vẫn chưa kịp định thần trở lại, thì ngoài cửa lại vang lên giọng nói của Quản gia vọng vào.
"Hàn Thương Nguyệt, thiếu gia xảy ra chuyện rồi. Mau mở cửa ra."
Lực tay đập cửa và giọng nói đều rất khẩn trương của người bên ngoài, khiến Hàn Thương Nguyệt không thể ngồi yên, mặc khác cũng hơi lo cho người đàn ông ấy, nên cô đã nhanh chóng đi ra mở cửa.
"Có chuyện gì vậy?"
"Thiếu gia làm sao mà không đi nổi nữa rồi, cô mau đưa cậu ấy tới bệnh viện nhanh lên đi."
"Vậy sao dì không qua đó với anh ấy coi sao, rồi gọi xe cấp cứu, tự nhiên chạy qua đây tìm tôi làm gì?"
Bà quản gia hoảng bao nhiêu, thì Hàn Thương Nguyệt lại điềm tĩnh bấy nhiêu. Nhìn cô cứ dửng dưng như không có gì, mà đối phương tức muốn thổ huyết.
"Cô là vợ của cậu ấy, không tìm cô thì tìm ai? Vả lại thiếu gia cũng không có cho tôi vào phòng, bảo tôi đi tìm cô. Trời ạ, mau tới đó đi, còn đứng đây dài dòng mãi nữa."
Bất mãn nói xong, bà ấy cũng nhanh chóng túm tay cô gái, dứt khoát kéo qua phòng Ngôn Việt Kỳ. Nhưng trước lúc bị đẩy vào trong, Hàn Thương Nguyệt vẫn kịp khựng người lại vì giữ được lý trí.
Có khi nào hắn ta đang cố tình bày trò để đưa cô vào tròng không? Nếu vậy chỉ cần đặt chân vào đó, là cô chết chắc rồi.
Sau bảy bảy bốn chín lần đấu tranh tư tưởng, Hàn Thương Nguyệt vẫn quyết tâm không đặt chân vào căn phòng này thêm lần nào nữa.
"Dì tự vào xem anh ta thế nào đi, tôi gọi xe đã."
"Hàn Thương Nguyệt, em mà không vào đây, tôi nhất định kiện em bạo lực gia đình."
Ngôn Việt Kỳ vọng ra, giọng điệu ba phần đau đớn, bảy phần bực tức, khiến cô lại phải suy nghĩ. Nghĩ mãi một hồi vẫn không thắng nỗi nội tâm, nên đành cắn răng mở cửa đi vào.
Lúc này, hắn lại gằn giọng ra lệnh: "Quản gia, bà đứng yên đó."
Nghe vậy, bà ấy cũng không dám đi theo Hàn Thương Nguyệt. Một mình cô ấy tiến sâu vào bên trong phòng ngủ rộng lớn, kết quả tận mắt chứng kiến người đàn ông ấy đang ngồi trên sofa, hai tay ôm lấy hạ bộ với dáng vẻ cực thốn, cũng may là lúc này hắn đã mặc quần vào rồi, chỉ thiếu mỗi áo thôi, nên cô mới dám miễn cưỡng tới gần.
Ngôn Việt Kỳ lập tức liếc mắt nhìn qua cô, bằng luồng sát khí nặng nề, chất giọng ấm ức lại vang lên: "Thúc vào đó mạnh như vậy, em muốn giết tôi đúng không?"
"Tôi đâu có cố ý, tại anh giở trò với tôi trước mà. Đó là bản năng phòng vệ của mỗi người thôi, không thể cho rằng bạo lực được." Tận bây giờ mà Hàn Thương Nguyệt vẫn có thể ngang ngạnh tranh biện.
Ngôn Việt Kỳ thì đau đến vả mồ hôi rồi, hắn biết tình trạng của mình đang báo động, cứ tiếp tục đôi co thế này, thì người chết trước chắc chắn sẽ là hắn. Nên thôi, tạm thời ngưng chiến để hạ giọng đưa ra yêu cầu.
"Được được! Em là bà cố nội, em nói cái gì cũng đúng. Nhanh lên, mau lấy áo cho tôi, rồi đưa tới bệnh viện, đau lắm rồi."
Thấy hắn nhượng bộ, cô mới chịu tin đối phương đau thật, cũng mới bắt đầu khẩn trương.
"Ờ, nhưng mà áo nào?" Hàn Thương Nguyệt bối rối trước một tủ áo nhiều loại, nên đành hỏi hắn cho chắc.
"Sơ mi, màu nào cũng được." Mặc dù đau, nhưng hắn vẫn còn tâm trí để chọn đồ, chịu thật.
"Vậy màu trắng đi, tôi thích màu trắng."
Cô cảm thán, hắn thì cau mày vì thiếu kiên nhẫn mà lại bất mãn lên tiếng thúc giục: "Nhanh lên đi."
"Tôi có phải máy vận hành siêu tốc đâu mà muốn chạy cỡ nào cũng được. Nào, ngồi thẳng lên đi. Tôi nhớ cũng đâu ra có dùng sức bao nhiêu, sao lại đau như này được chứ? Anh có đang giả bộ không vậy?"
Hàn Thương Nguyệt vừa giúp hắn mặc áo, vừa luyên thuyên nghi ngờ, khiến Ngôn Việt Kỳ thực tình chỉ muốn may cái miệng cô lại cho rồi, chứ vừa đau bên dưới vừa điếc tai bên trên, thì sao chịu nổi.
"Thay vì nói mấy câu vô nghĩa đó, thì cô nên cầu trời khẩn Phật cho hai "viên bi" của tôi không bị tổn thương nghiêm trọng, nếu không bổn thiếu gia nhất định không tha cho cô."
"Vậy là đau thật hả?" Hàn Thương Nguyệt vẫn nghi hoặc hỏi lại.
Lúc đó, người đàn ông đã được cô dìu đứng dậy và hắn cũng đang nhìn cô bằng đôi mắt chán chả buồn nói, tức điếng người mà chẳng thể làm gì.
"Trước khi có kết quả kiểm tra, tốt nhất cô nên ngậm miệng lại đi."