Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam

Chương 23: Lạt mềm buột chặt



Nhận được điện thoại của Quản gia gọi tới, Ngôn Việt Kỳ tức tốc chạy về nhà. Lúc bước vào khỏi cửa sảnh chính, hắn đã thấy Hàn Thương Nguyệt đang cặm cụi nhặt từng mảnh vụn thủy tinh nằm lăn lốc trên sàn nhà, mà bên cạnh còn có Yến Quang Nhu trơ mắt đứng nhìn.

Sau đó chẳng biết cố tình hay thật, mà một mảnh vụn sắc bén vừa cắt vào đầu ngón tay cô, khiến máu tươi lập tức rịn ra.

Người đàn ông trông thấy tất cả, đôi mày kiếm nhanh chóng khẽ cau vào, hắn bước tới, đưa tay dìu cô đứng dậy tránh khỏi đống mảnh vụn, lại còn chẳng ngần ngại đưa ngón tay đang chảy máu của cô ngậm vào miệng.

Hắn cũng chẳng nhận ra vừa rồi đã vô tình đẩy Yến Quang Nhu, khiến đối phương lạc lỏng đứng một mình phía sau.

Mà lúc này, Hàn Thương Nguyệt đang bị hành động của người đàn ông ấy làm cho sững sờ. Đúng rằng đây là tình huống cô sắp đặt, nhưng đâu có ngờ Ngôn Việt Kỳ lại dám mút cả máu cô vào miệng thế này…

“Người đâu hết rồi?” Hắn to tiếng gọi người.

Bà Trần Quản gia liền lật đật chạy ra, cung kính cúi đầu: “Dạ thiếu gia gọi!”

“Không thấy tay Thiếu phu nhân của mấy người bị thương à, còn không mau đem băng cá nhân ra đây, rồi dọn sạch chỗ này?”

“Vâng ạ! Tôi làm ngay.”

Không riêng gì người làm giật mình trước thái độ gắt gao của hắn, mà cả Hàn Thương Nguyệt lẫn Yến Quang Nhu cũng đang nhìn hắn với những tầng cảm xúc khác nhau.

Yến Quang Nhu tự hỏi, tại sao hắn lại quan tâm cô gái ấy một cách thái quá như thế chứ? Vì yêu ư?

Hàn Thương Nguyệt thì lại cảm nhận con tim mình dường như đang rung động… Nhìn hắn, tim cô cứ đập thình thịch rất mạnh. Tại sao, người đàn ông ấy lại lột xác thành tổng tài thâm tình, ngọt ngào nhanh tới vậy?

“Băng cá nhân đây ạ!”

Nhận được dụng cụ cần thiết, Ngôn Việt Kỳ liền chu đáo dán vào vết thương trên ngón tay cô. Chưa hết, hắn còn đang dùng miệng thổi hơi nhè nhẹ vào đó, cảm giác này… Thôi chết, Hàn Thương Nguyệt sẽ dính vào bẫy tình mất.



“Em…em không sao!” Để chấn chỉnh lại cảm xúc, cô lập tức thu tay trở về.

Lúc này, Yến Quang Nhu mới nhỏ nhẹ lên tiếng:

“Thật ra sự việc không phải như anh thấy và đang nghĩ đâu. Vừa rồi là tự cô ấy làm rơi ly nước, em có bảo để người làm nhặt mảnh vụn mà cô ấy không chịu, kết quả lại tự làm tay mình bị thương, còn làm phiền tới anh…”

“Chăm sóc người phụ nữ của mình không có gì là phiền cả. Sức khỏe em không tốt, vẫn nên ở trên phòng nghỉ ngơi cho nhanh khỏe.” Ngôn Việt Kỳ lạnh lùng đáp trả.

Yến Quang Nhu sốc tới mức đứng hình, hai mắt thì rưng rưng như sắp khóc, ấm ức quá mức chỉ biết nhanh chóng bỏ lên phòng.

Hàn Thương Nguyệt bấy giờ càng bàng hoàng nhiều hơn, cô cứ đứng ngơ ra nhìn hắn, nhìn bằng ánh mắt ái mộ, trìu mến, tâm lý còn có dấu hiệu bị thao túng.

Cô… là người phụ nữ của hắn sao? Vậy vừa rồi, Yến Quang Nhu là gì?

“Anh nghe quản gia nói em muốn đi mua ít nguyên liệu về nấu cơm tối theo thực đơn cô ấy muốn, có thật không?”

Nhờ câu hỏi của hắn, mà cô mới định thần trở lại. Sau một hồi lúng túng, cũng lấy ra được tờ giấy trong túi áo, đồng thời cũng nhớ lại khoảnh khắc cô có được tờ giấy này.

Nửa tiếng trước…

Cũng tại chỗ này, Hàn Thương Nguyệt đã chủ động tìm Yến Quang Nhu để bắt chuyện.

“Thư ký Yến, tối nay cô muốn ăn gì? Lát nữa tôi định đi siêu thị mua ít đồ, cô thèm món nào cứ nói để tôi mua về nấu cho.”

Nhận được lời ngỏ ý từ Hàn Thương Nguyệt, ánh mắt của Yến Quang Nhu liền láo liên suy tính thấy rõ và rất nhanh sau đó, cô ta đã mỉm cười một cách đầy thân thiện.

“Như vậy có phiền cô quá không, tại những món tôi muốn ăn đều khá cầu kì, khó nấu, nhưng lâu rồi không được ăn, nên cũng hơi thèm…”

“Vậy cô cứ liệt kê ra đi, món nào tôi cũng nấu được hết á, chỉ sợ cô chê thôi.” Hàn Thương Nguyệt nhiệt tình giao tiếp.



“Thế tôi không khách sao đâu nhé!”

“Ừm! Cô cứ tự nhiên ghi hết vào tờ giấy này, tối nay đều sẽ có.”

Và hiện tại, chính tờ giấy liệt kê món ăn theo yêu cầu của Yến Quang Nhu đã nằm trong tay Ngôn Việt Kỳ. Tất cả có bảy món, mỗi món đều đòi hỏi công sức phải bỏ ra rất nhiều, điều đó lại khiến tâm tình hắn ta không vui.

“Bỏ đi, gọi thức ăn bên ngoài cho nhanh hoặc là em không cần phải nấu gì cả.” Nói rồi, hắn cũng bỏ qua sofa ngồi xuống.

Thấy vậy, Hàn Thương Nguyệt liền bẽn lẽn tới ngồi bên cạnh, rồi khẽ nói:

“Dù sao cô ấy cũng là khách được em mời tới, mình vẫn nên đối đãi tử tế. Huống hồ chi mấy món này em đều nấu được mà.”

“Gần tháng nay, anh đã quên mất mùi vị thức ăn em nấu rồi đấy, Nguyệt? Trong khi cô ta là tình địch của em, vậy mà em lại chạy đi lo từng miếng ăn, ly nước là sao?”

Nhìn bộ mặt bất mãn của hắn, cô chỉ biết có cười, rồi bất ngờ chủ động tựa vào vai đối phương, tay ôm cánh tay hắn và nói:

"Em cố tình làm vậy để anh thấy rằng, em vẫn đang hết mực tin tưởng anh, tin vào câu nói anh sẽ vì em mà cắt đứt toàn bộ với cô ấy. Em không tranh giành, vì em không muốn giữ lại một kẻ vô tâm, vô tình như trước, mà em cần tình yêu chân thành. Được đáp trả thì yêu, không thì chấm dứt, lụy vương chỉ càng thêm thống khổ.

Anh sẽ không phụ lòng em, đúng không?"

Có câu lạt mềm buột chặt. Giờ thì Hàn Thương Nguyệt đã chuyển đến giai đoạn đó, cái giai đoạn luôn làm người đàn ông bên cạnh mình thổn thức giữa tình yêu và áy náy.

Cô khiến hắn không thể hướng về phía ai khác nữa. Bởi vì, hắn nhận ra vị trí trong tim mình đã thuộc về ai.

“Ừm! Mọi chuyện sẽ chấm dứt sớm nhất có thể!”

Hàn Thương Nguyệt mỉm cười hài lòng với câu trả lời ấy, nhưng nụ cười này cũng thật tâm cơ khi nghĩ đến bữa cơm tối nay…