Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 3: 3





"Nhị tiểu thư, người mới đi đâu vậy?"
Tạ Phù Sơ mới về tới viện đã nghe thấy Kiêm Gia chất vấn.
Ngữ khí này làm sao là nha đầu chứ, cứ như nàng ta là tiểu thư vậy.

Tạ Phù Sơ như cười như không nhìn Kiêm Gia, hỏi: "Khi nào thì đến phiên nô tài như người hỏi han hành tung của chủ tử?"
Kiêm Gia nghe vậy biến sắc.

Từ bên ngoài trở về thật sự xem mình là chủ tử ư? Trong đôi mắt nàng ta thoáng qua một tia khinh thường, nàng ta không cam lòng nói: "Là nô tỳ vượt quyền."
"Vậy còn thất thần cái gì? Không đi nấu nước!" Tạ Phù Sơ lại quát một tiếng.
Kiêm Gia liếc mắt sang Ỷ Ngọc bên cạnh, cúi người trở lui.
Tạ Phù Sơ cũng không để ý những mờ ám của Kiêm Gia, trong lòng nàng đang suy nghĩ.

Nếu muốn sống sót trong thế giới này, chỉ có thể chặt đứt con đường đi lên của nữ chính.

Nếu quý nhân kia là Chiêu Dương công chúa, nàng sẽ không thể để nàng ấy trở thành chỗ dựa của Tạ Phù Phong.

Thân phận của nàng và Tạ Phù Phong bị đổi, chứng tỏ các nàng sẽ không thể giải hòa.

Người ở Hầu phủ đều hướng về Tạ Phù Phong, chút huyết thống nhân tình này không thể dựa vào, nàng chỉ có thể tự nghĩ cách.
Đến khi nàng suy nghĩ rõ ràng, thiên sơn đã mịt mờ, màn đêm buông xuống.
"Nước ấm đâu?" Tạ Phù Sơ thuận miệng hỏi một câu.

Ỷ Ngọc cả kinh, nhanh chóng nói: "Nô tỳ lập tức chuẩn bị."
Tạ Phù Sơ cau mày, nàng ngẩng đầu nhìn Ỷ Ngọc, lạnh nhạt nói: "Gọi Kiêm Gia đến đây." Nàng đã dặn dò đi đun nước ấm, nàng ta lại chẳng thấy bóng dáng, chẳng lẽ lại đi đến viện của Tạ Phù Phong hầu hạ vị "tiểu thư" kia? Ỷ Ngọc thấy Tạ Phù Sơ tức giận, nhanh chóng ra ngoài tìm kiếm.

Thật trùng hợp, vừa lúc đụng phải Kiêm Gia vui mừng khấp khởi từ bên ngoài trở về.

"Tiểu thư tức giận, gọi cô nhanh qua đó." Ỷ Ngọc thấp giọng nói.
Kiêm Gia đảo mắt xem thường, nhưng rốt cuộc vẫn là người hầu trong viện của Tạ Phù Sơ, nàng ta nhanh chóng đi về hướng sương phòng.
Ngón tay gõ vào trên bàn gỗ, phát ra tiếng cộc cộc.

Tạ Phù Sơ quan sát Kiêm Gia, thản nhiên hỏi: "Nước ấm đâu?"
Kiêm Gia lúc này mới nhớ ra, bản thân đã ném chuyện này ra sau đầu rồi.

Nàng ta đối diện ánh mắt lãnh đạm của Tạ Phù Sơ, giật mình một cái, nhanh chóng nói: "Nô tỳ đi làm ngay."
"Nếu ta nhớ không lầm, đã căn dặn ngươi hơn nửa canh giờ trước? Trong khoảng thời gian này, ngươi không ở hậu viện, lại đến trước mặt ai hầu hạ rồi?" Tạ Phù Sơ hừ lạnh một tiếng.
Kiêm Gia lúc này mới sợ hãi, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhanh chóng nói: "Là đại tiểu thư bên kia có việc dặn dò nô tỳ."
Cái đồ ăn cây táo rào cây sung này! Tạ Phù Sơ trừng mắt lườm nàng ta một cái, tức giận nói: "Ngươi là nha đầu trong viện đại tiểu thư sao?"
Vốn tưởng đề cập tới đại tiểu thư là có thể tránh khỏi quở trách, nào ngờ thôn nữ này lại không biết tốt xấu.

Kiêm Gia sợ run cả người, hết nhìn đông lại ngó tây, chỉ chờ người của đại tiểu thư tới kéo nàng ta ra ngoài.

Tạ Phù Sơ nhìn chằm chằm Kiêm Gia, nàng làm sao không biết trong lòng nàng ta đang suy nghĩ gì.


Nàng tiếp tục nói: "Ngươi đã thích đến viện của nàng ta như vậy, vậy sau này đừng đến đây nữa." Kiêm Gia cầu còn không được, nhưng sao có thể như thế? Nàng ta chỉ một mặt uất ức nhìn Tạ Phù Sơ, hết lần này đến lần khác biện hộ cho bản thân.
"Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử?" Tạ Phù Sơ quay sang nhìn Kiêm Gia, nàng ta quỳ trên mặt đất còn không an phận, lại mắng, "Bảo ngươi quỳ ngươi còn không vui?"
"Nhị muội muội đây là đang làm gì?"
Ngay lúc trong lòng Kiêm Gia vừa bối rối vừa uất ức, rốt cuộc nàng ta cũng đợi được thanh âm khiến nàng ta nhẹ nhõm.

Nàng ta vội vàng đứng dậy, xoa đầu gối, tủi thân nhìn Tạ Phù Phong.
Ánh mắt Tạ Phù Sơ nhanh như chớp, nàng trách mắng: "Ai cho ngươi đứng lên?"
"Đại tiểu thư, này ---" Kiêm Gia theo bản năng chuyển hướng xin Tạ Phù Phong giúp đỡ.
Tạ Phù Phong không đồng tình nhìn Tạ Phù Sơ nói: "Nhị muội muội, hạ nhân cũng là người, muội không nên như thế.

Cho dù nàng ấy làm sai điều gì, chỉ cần ngày sau có thể sửa đổi là được.

Còn nữa, hôm nay là nàng ấy đến viện của ta giúp đỡ, không biết sai ở nơi nào khiến cho muội làm khó dễ nàng như vậy? Kiêm Gia dù gì cũng là người từ trong viện của ta, ta ---"
Tạ Phù Sơ lười nghe Tạ Phù Phong thao thao bất tuyệt.

Cô ả này là đang lung lạc lòng người à? Nhưng Kiêm Gia này vốn một lòng hướng về phía nàng ta.

Nàng lười biếng nói: "Nếu trong viện của tỷ thiếu một người như vậy, tỷ hãy lĩnh trở về đi, miếu của ta rất nhỏ, không chứa nổi vị đại phật không phân rõ ai là chủ tử của mình."
Vừa thấy Tạ Phù Sơ, Tạ Phù Phong đã nghĩ đến thân thế của bản thân, sắc mặt nàng ta khẽ biến, cắn môi nói: "Nhị muội muội, muội cũng không cần như thế.


Hôm nay cứ xem như là lỗi của ta đi, muội đại nhân đại lượng, tha cho nha đầu Kiêm Gia đi."
"Cái gì gọi là xem như?" Tạ Phù Sơ kỳ quái, nàng nhìn chằm chằm Tạ Phù Phong, cười lạnh một tiếng, "Ta là tiểu nhân thì thế nào? Tổ mẫu cho viện của ta tám nha hoàn, tỷ không đồng ý thì cứ trực tiếp cự tuyệt, việc gì làm bộ làm tịch? Viện của tỷ thiếu người, lúc này mới sai sử người trong viện của ta? Hay là nói nha đầu kia là mật báo cho tỷ?"
Dừng một chút, Tạ Phù Sơ lại cười trào phúng nói: "Một cô nương chưa chồng phái người thám thính trong viện của tỷ muội, vươn tay cũng dài quá đấy, việc này nếu truyền ra ngoài, nhà ai dám đón tỷ vào cửa?"
Tạ Phù Phong không ngờ tới Tạ Phù Sơ có thể nói như vậy, sắc mặt nàng ta lúc này trắng bệch.

Trong đôi mắt chứa đầy lệ trong suốt, nàng ta vỗ ngực nói: "Muội, muội ---"
Tạ Phù Sơ lười nhìn nàng ta, nói thẳng: "Chuyện trong viện ta không tới lượt tỷ quản.

Về phần Kiêm Gia này, nếu tỷ không lĩnh trở về, ta sẽ sai người đem bán."
Kiêm Gia vừa nghe lời này, sắc mặt đại biến, thân mình nàng ta rung động, lúc này mới xem như thật sự sợ hãi.

Ánh mặt lạnh lẽo của Tạ Phù Sơ như dao nhỏ cắt trên người nàng ta, nàng ta nào dám cầu Tạ Phù Sơ? Chỉ ra sức bổ nhào về phía Tạ Phù Phong, khóc lớn nói: "Đại tiểu thư cứu nô tỳ."
Tạ Phù Phong vì chuyện Kiêm Gia bị Tạ Phù Sơ quở trách cũng không mấy cao hứng, nhìn thấy dáng vẻ Kiêm Gia kêu gào, trong lòng lại khó chịu.

Nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ, nàng ta miễn cưỡng cười nói: "Về viện của ta trước."
Chuyện xảy ra trong nhà làm sao giấu được Hầu phu nhân cùng lão thái thái? Ánh mắt Vương thị bất công, vội đến viện Tạ Phù Sơ, giả vờ giả vịt dò xét một hồi, mới nhắc tới chuyện muốn đòi "công đạo" cho Tạ Phù Phong.
"Vì sao mẫu thân lại nhận định là lỗi của con?" Tạ Phù Phong nhấp một ngụm trà xanh, ung dung chậm rãi mở miệng.
"Tỷ tỷ con chỉ là muốn tốt cho con." Vương thị tận tình khuyên bảo.
"Tốt cho con?" Tạ Phù Sơ mỉa mai cười, "Tỷ tỷ là do Hầu phủ nuôi lớn, lại không hiểu quy củ như thế.

Nếu ngày sau xuất giá, tỷ ấy sai người đi giám thị em chồng, người xem việc này sẽ thế nào? Tỷ tỷ cổ quái như vậy, nếu truyền ra ngoài thì sao?"
"Con một tiểu thư khuê các, sao có thể nói như thế?" Sắc mặt Vương thị chợt biến đổi.
Tạ Phù Sơ nhún vai nói: "Từ nhỏ ở nơi phố chợ, quen rồi."

Vương thị nghe thế ngẩn ra, bà ta cười khổ một tiếng nói: "Con đây là đang trách ta?"
Tạ Phù Sơ gật đầu nói: "Đúng vậy."
Vương thị bị nàng làm nghẹn họng, nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ kinh ngạc nhìn nàng, khẽ thở dài một hơi.
Tạ Phù Sơ nói: "Các người đón con quay về Hầu phủ, muốn cho con trải qua cuộc sống tốt đẹp, đương nhiên con cảm kích trong lòng.

Cha mẹ nuôi qua đời đã lâu, có thể tìm được cha mẹ ruột, đương nhiên con muốn có được tình yêu thương của họ.

Nhưng về tới Hầu phủ, cái kẻ cưu chiếm thước sào* giả mạo kia vẫn ở đó, con là tiểu thư chân chính lại bị người cười nhạo khắp nơi, vị trí của con khi trở lại Hầu phủ là nơi nào? Hoặc nói mục đích các người đón con trở về Hầu phủ là gì?"
*Cưu chiếm thước sào: Chim cưu ở tổ chim thước.

Không phải khó nhọc mà được hưởng sẵn chỗ tốt.
Nguồn: https://hvdic.thivien.net/hv/c%C6%B0u%20c%C6%B0%20th%C6%B0%E1%BB%9Bc%20s%C3%Ao
"Con đứa trẻ này nói mê cái gì!" Khuôn mặt Vương thị bỗng chốc trầm xuống, bà ta nhìn gương mặt Tạ Phù Sơ, nội tâm dâng lên một chút áy náy, bà ta mềm giọng, thấp giọng nói, "Nha đầu Kiêm Gia kia không cần thì thôi, sau này lại chọn mua một đứa khác."
Tạ Phù Sơ mặt không biến sắc, nàng nói: "Đa tạ mẫu thân." Ngôn ngữ xa cách, không cảm thấy chút huyết mạch thân tình nào.
Trong lòng Vương thị lại bị đâm một cái, bà ta nói: "Mấy ngày nữa là hội hoa mẫu đơn, đồ của con đã mua hết chưa?"
Tạ Phù Sơ thản nhiên nói: "Đã mua xong."
Vương thị nhìn gương mặt trắng trẻo thuần khiết của nàng, sâu kín thở dài một hơi, bà ta cởi một vòng ngọc từ trên cổ xuống, dịu giọng nói: "Đây là ngoại tổ mẫu của con truyền lại cho ta, hiện giờ con cũng lớn, vậy cho con mang theo." Ngừng một chút bà ta lại nói, "Tỷ tỷ con ở trong phủ cũng không dễ dàng, tỷ muội các con chung sống cho hòa thuận."
Nét tươi cười của Tạ Phù Sơ phút chốc cứng đờ, nàng gượng cười, thấp giọng nói: "Nữ nhi đã biết."
"Ừ." Vương thị gật đầu, cũng không dám nhìn nét mặt Tạ Phù Sơ, lấy cớ có việc đứng dậy rời đi.

Đến khi bóng dáng của bà ta khuất dần, khóe môi Tạ Phù Sơ mới lộ ra một nụ cười trào phúng.

Nàng ngắm nghía vòng ngọc, che giấu sự sắc bén trong mắt..