Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 35: 35





"Nhị ca, tỷ tỷ, đứng ở cửa làm gì vậy?" Tạ Phù Sơ chậm rãi mở miệng.
Tạ Phù Phong hung ác trừng mắt nhìn Tạ Phù Sơ, như một con gà bị ngươi ta bóp cổ, mất đi tiếng nói.
Tạ Phù Sách bị huynh trưởng đánh một trận, nhất thời tỉnh rượu, rũ đầu lúng ta lúng túng không nói.
Tạ Phù Tô tức giận quá mức, nhưng việc này không thể nói toạc ra.

Hắn túm Tạ Phù Sách đi, dặn dò hai vị muội muội, bảo các nàng tự quay về viện.
Tạ Phù Sơ hồi phủ đương nhiên không thể không có chút động tĩnh.

Vương thị nghe nói, là người đầu tiên tới.
Vương thị cầm khăn lau nước mắt vốn không tồn tại, oán trách: "Con đứa nhỏ này, sao lại không trở về nhiều một chút?"
Tạ Phù Sơ thản nhiên cười nói: "Công chúa cần người ở bên, không đi được." Nàng bình tĩnh nhìn Vương thị, cũng không tin bà ta có cảm tình sâu sắc gì với con gái ruột.

Vương thị nhìn Tạ Phù Sơ giây lát, bèn dời mắt, bà ta do dự một lát, lại nói: "Tỷ tỷ con bên kia, nó —--" nói xong, bà ta lại thở dài một hơi.

Bà ta muốn Tạ Phù Sơ nói vài lời thay Tạ Phù Phong, để nàng ta thuận lợi vào phủ hoàng tử, nhưng đối diện với đôi mắt chứa ý cười kia, lời nói tới bên môi lại không biết nên nói ra thế nào.
Ràng buộc huyết thống khiến trong lòng bà ta sinh thêm mấy phần tâm tư thân cận, nhưng vẻ mặt xa lạ lại lãnh đạm kia, cùng với lời nói của Tạ Phù Phong lúc nào cũng quanh quẩn bên tai, lại khiến bà ta rất bất mãn với Tạ Phù Sơ.
Tạ Phù Sơ đương nhiên biết Vương thị muốn nói gì, nàng chậm rãi mở miệng, ngữ điệu lãnh đạm không khách khí, chỉ thẳng vấn đề nói: "Sính tắc vi thê, bôn tắc thiếp*, mẫu thân không biết ư?"
*Sính tắc vi thê, bôn tắc thiếp: Có cưới hỏi là thê, đi theo là thiếp.
Nguồn: https://.chuonghung.com/2014/07/dich-thuat-che-o-thiep-cua-quan-lai-va.html
Chữ "thiếp" này khiến Vương thị như bị mắc trong cổ họng.

Nhưng lại không phản bác được.

Bà ta không thể tưởng tượng được nếu sự tình này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự Hầu phủ nhiều thế nào.

Nữ nhi của trưởng công chúa không đáng lo, nhưng nếu là cô nương khác của Hầu phủ thì sao? Càng nghĩ, bà ta lại bực mình một hồi, tức giận Tạ Phù Phong lại làm ra loại chuyện hạ lưu bôi nhọ gia môn này.

"Nó là tỷ tỷ của con." Môi Vương thị run run, còn muốn khuyên bảo đôi câu.


Chỉ cần Tạ Phù Sơ chịu mở lời với Chiêu Dương công chúa, việc này cũng đã thành công một nửa.
"Nàng ta thì tính là tỷ tỷ con cái gì?" Tạ Phù Sơ như cười như không nhìn Vương thị, mở miệng nói, "Chiếm cha mẹ con, đoạt thân phận con, hủy thanh danh con, Tạ Phù Phong nàng ta là nữ nhi Triệu gia! Mẫu thân, sở dĩ con không nói ra sự tình này là vì mặt mũi của nhị lão."
Vương thị nghe xong lời này đầu óc choáng váng, hiển nhiên tức giận không ít, nhưng không thể làm gì Tạ Phù Sơ.

Nàng đã thành thân cùng Chiêu Dương công chúa, lại còn là "Bảo Hòa quận chúa" được thánh thượng thân phong, bà ta không thể sánh bằng.

"Thôi." Lời nói tới bên môi, chỉ hóa thành một tiếng thở dài, Vương thị cũng không định nói thêm gì, ôm suy nghĩ mắt không thấy tâm không phiền trong đầu, bà ta đứng dậy rời đi.
Tình cảm mẹ con mỏng như tơ.

Tạ Phù Sơ khẽ cười một tiếng, giấu đi vẻ u ám trên mặt.
Nếu đã tới thế giới này, nàng nên tìm đường ra cho bản thân.
Trong cung.
Lý Lệnh Thần chạm mặt Lý Lệnh Tiết, hiển nhiên là vì biết được hôn sự của bản thân, thừa dịp Lễ bộ bên kia còn chưa định ra, đến bái kiến Minh Đức Đế xin ông thu hồi lệnh đã ban.
Hai huynh đệ bất hòa, gặp mặt cũng quắc mắt lạnh lùng nhìn nhau.

Lý Lệnh Tiết tranh trước một bước, dồn Lý Lệnh Thần về phía sau, gặp được Minh Đức Đế, hắn lập tức quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, nhi không muốn cưới Ba Quốc công chúa làm phi."
Lời nói thẳng rơi vào tai Minh Đức Đế, ông buông bút xuống, quan sát Lý Lệnh Tiết, hồi lâu sau mới vuốt râu hỏi: "Vì sao?"
Lý Lệnh Tiết nhíu nhíu mày nói: "Tính cách không hợp."
Minh Đức Đế cười cười nói: "Quý phi còn nói Ba Quốc công chúa động như thỏ chạy, tĩnh như xử nữ, rất xứng đôi với con."
Trịnh Quý phi có ý tứ gì? Lý Lệnh Tiết hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Lý Lệnh Thần chậm rãi đi vào trong điện, đáp: "Nếu tốt như vậy, vậy tặng cho tam hoàng huynh đi."
Lý Lệnh Thần nghe vậy sắc mặt khẽ biến, hắn trừng mắt nhìn Lý Lệnh Tiết, cũng quỳ xuống nói: "Nhi không muốn."
Hai nhi tử này cũng không muốn cưới công chúa Ba Quốc? Minh Đức Đế nhíu mày, hỏi: "Công chúa Ba Quốc có gì không tốt sao?"
Lý Lệnh Thần còn chưa nghĩ đến lời đáp lại, Lý Lệnh Tiết thuận lời nói: "Công chúa Ba Quốc tính tình ương ngạnh, bất kính với Bảo Hòa quận chúa, lại làm nhục Chiêu Dương.

Nếu là huynh trưởng, đương nhiên sẽ tức giận vì muội muội! Hoa Nhĩ Nhã này con không thể cưới."
"Lại có việc này?" Minh Đức Đế nhíu mày, trên mặt hơi có vẻ không vui.
Lý Lệnh Thần thấy thế, vội nói theo: "Con cũng có cùng suy nghĩ với tứ đệ." Dừng một chút lại nói, "Về phần Hoắc gia cô nương, nhi thần cũng không bằng lòng.


Nhi đã có người hướng về."
Vẻ mặt Minh Đức Đế lại bị Lý Lệnh Thần kéo căng, ông ta kinh ngạc nói: "Mẫu phi con nói người trong lòng con là Hoắc gia cô nương, chẳng lẽ không đúng?"
Lý Lệnh Thần biết là Trịnh Quý phi quấy rối bên trong, trong lòng thầm hận, nhưng rốt cuộc cũng là mẫu thân của hắn, hắn không thể làm gì, vội lắc đầu nói: "Mẫu phi nhớ lầm.

Người nhi thích là đại cô nương Tạ gia."
Tạ gia! Sắc mặt Minh Đức Đế hơi trầm xuống, ông ta phất tay áo nói: "Trẫm đã biết, việc này trẫm đều có tính toán."
Đã nói đến nước này, Lý Lệnh Tiết cũng biết nói thêm gì cũng không hữu dụng nữa.

Hắn nhíu nhíu mày, kìm nén bất mãn trong lòng lui ra ngoài.

Xem ra có lẽ nên đến chỗ Tiểu Bát một chuyến, hắn thật sự không muốn có một chút quan hệ nào với công chúa Ba Quốc, nếu thật sự trở thành hoàng tử phi, chỉ sợ sẽ bị nàng ta biến thành gà bay chó sủa.
Công chúa Ba Quốc Hoa Nhĩ Nhã cũng không biết bản thân đang bị hai vị hoàng tử ghét bỏ, nàng ta tham gia Thanh Lâm Xã nhiều lần, giao tiếp cùng một nhóm khuê tú, nghiễm nhiên cũng hòa hợp thành một thể.

Về phần nhóm người Nguyên Bích Vu không chơi cùng này, càng không có ấn tượng tốt.
"Phụ hoàng muốn tứ ca cưới công chúa Ba Quốc, nàng thấy thế nào?" Chiêu Dương công chúa nghiêng người trên tháp, cười hỏi Tạ Phù Sơ vừa trở về từ Hầu phủ.
Tạ Phù Sơ đổi y phục, nhớ đến tình tiết trong sách, vẫn cảm thấy Hoắc Thanh Châu và tứ hoàng tử xứng đôi hơn.

Nàng chần chừ một chút, mở miệng nói: "Không ổn, thật ra ta cảm thấy cô nương Hoắc gia thích hợp với tứ hoàng tử hơn chút."
"Hoắc Thanh Châu?" Châu Dương công chúa nhíu mày, đương nhiên nàng biết mấy vị bằng hữu của Tạ Phù Sơ ở kinh thành.

Hoắc Thanh Châu xuất thân nhà tướng, tứ ca nàng lại thích múa đao cầm kiếm, quả thật cũng thích hợp.

Nàng nhẹ gật đầu, lại nói: "Còn công chúa Ba Quốc kia thế nào?"
Tạ Phù Sơ cười khẽ một tiếng nói: "Thích hợp với tam hoàng tử." Đều là người tàn nhẫn thâm độc.
Chiêu Dương công chúa buồn cười nói: "Tam hoàng tử đã có người trong lòng, chẳng lẽ nàng không biết?" Phi khanh bất thú phi quân bất giá*, hẳn là muốn trình diễn một hồi tình cảm nam nữ cảm thiên động địa đi.

*Phi khanh bất thú phi quân bất giá: không phải nàng thì không cưới, không phải chàng thì không gả.
"Tạ Phù Phong nàng ta không xứng." Tạ Phù Sơ híp mắt thản nhiên nói.
Chiêu Dương công chúa trách một tiếng: "Nàng ta cũng là tỷ tỷ trên danh nghĩa của nàng đấy."
Tạ Phù Sơ nghiêng đầu, nhìn Chiêu Dương công chúa nói: "Nàng ta nhiều lần hãm hại ta, phá hư thanh danh ta, ta ngăn trở hôn sự của nàng ta thì đã sao?" Nàng cũng không phải thánh mẫu nhẫn nhục phụ trọng*, mấy tảng đá chắn ngang đường của nàng, phải đẩy từng tảng từng tảng ra.

Tạ Phù Phong bất nhân thì nàng cũng bất nghĩa.

*Nhẫn nhục phụ trọng: chỉ người nhịn nhục gánh vác trọng trách.
Nguồn: http://vietnamese.cri.cn/561/2011/05/09/1s155166.htm
"Nàng đúng thật là —--" Chiêu Dương công chúa lắc đầu nói, "Nói đi, nàng muốn làm thế nào?"
"Việc này ta đều có tính toán, chỉ cần công chúa nàng "nói ngọt" vài câu trước mặt thánh thượng." Trên mặt Tạ Phù Sơ hiện lên một nụ cười gian xảo.

Thấy Chiêu Dương công chúa gật đầu, nàng chợt chuyển đề tài, nói, "Bồn thuốc đã chuẩn bị xong, mời công chúa."
Thân thể công chúa vẫn cần phải điều dưỡng một hồi, nếu không độc tố còn chưa ép đến hai chân thì nàng ấy cũng đã đi đời nhà ma.

Công chúa được sủng ái cũng có chút tốt, bất kể là dạng thiên tài địa bảo gì, trong kho đều có thể thu đủ được.

Vì để giữ lại con gái yêu, Minh Đức Đế cũng phải hao tổn tâm tư.
"Công chúa cần chịu đựng chút." Tạ Phù Sơ nhắc nhở trước.
Chiêu Dương công chúa gật đầu nói: "Chút đau đớn ấy đương nhiên có thể chịu."
Tạ Phù Sơ thấy vẻ mặt điềm đạm của nàng ấy, trong mắt hiện lên một vẻ đồng cảm cùng thương tiếc.

Lúc ngâm nước thuốc, nàng còn phải thi châm.

Bộ châm pháp này đều dùng đại châm, lại cắm vào những huyệt quan trọng, độ đau đớn này hẳn phải hơn lúc phát bệnh.
Nghe nói Chiêu Dương công chúa phải ngâm nước thuốc, bọn hạ nhân bèn mang thùng thuốc lớn vào trong phòng.

Tạ Phù Sơ cũng không cần người trợ giúp, phất tay để những hạ nhân này lui xuống.
"Công chúa xin hãy cởi áo ra." Tạ Phù Sơ khẽ ho một tiếng, mở miệng nói.
Để thuận tiện, mấy bức bình phong sơn thủy đã được tháo xuống, trong phòng trống rỗng, ngay cả bức mành che đậy cũng không có.

Thùng thuốc bốc khói nghi ngút, mùi thuốc tỏa hương khắp phòng.


Có lẽ do đứng gần thùng thuốc, hơi nóng quá nhiều, trên mặt Tạ Phù Sơ cũng đỏ ửng thêm mấy phần.

Chiêu Dương công chúa thản nhiên trút quần áo xuống, Tạ Phù Sơ nhìn chằm chằm một lát, bèn chột dạ thu hồi ánh mắt.
Người từ hiện đại mà đến, thứ gì cũng đều biết một chút, nàng thật sự không thản nhiên được như Chiêu Dương công chúa.
Nhưng thân là y giả, ở thời khắc trọng yếu nhường này cũng không thể mang tạp niệm trong lòng.

Nàng hít sâu một hơi, xua đi những hình ảnh kiều diễm trong đầu, yên lặng nhìn Chiêu Dương công chúa đã cởi hết y sam ngồi vào trong thùng gỗ.
Hơi nước mờ mịt.
Chiêu Dương công chúa ngồi trong thùng khẽ nhíu mày, sắc mặt tái nhợt của nàng chỉ một thoáng đã tràn ngập huyết sắc, đỏ tựa đám mây ráng chiều.

Tạ Phù Sơ đối diện Chiêu Dương công chúa, thấp giọng nói: "Công chúa, ta bắt đầu đây."
Chiêu Dương công chúa nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Quá trình thi châm đau đớn lại kéo dài, đừng nói là Chiêu Dương công chúa, ngay cả Tạ Phù Sơ cũng đổ mồ hôi nóng khắp người.
Huyết sắc trên mặt Chiêu Dương công chúa đã mất hết, ngay cả môi cũng trở nên trắng bệch.

Nàng nhíu chặt mày, cắn môi dưới, dường như đang kìm nén tiếng kêu đau sắp thốt ra.

Một cây lại một cây châm dài cắm vào cơ thể, như bị đóng đinh trên khung tra tấn, máu thịt bị xé nát.

Khi Tạ Phù Sơ châm xong cây châm cuối cùng, thở phào một hơi, nàng nhìn cơ thể đang run rẩy của Chiêu Dương công chúa, trong mắt thoáng hiện vẻ không đành lòng.
"Khổ hình" của Chiêu Dương công chúa cũng không chấm dứt theo động tác của Tạ Phù Sơ.
Tiếng than đau đớn khẽ truyền ra từ miệng nàng, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống.
Lại qua hai khắc đồng hồ, Tạ Phù Sơ nghĩ tác dụng của thuốc trong thùng đã hết, mới rút châm ra.
Chiêu Dương công chúa rên lên một tiếng.

Tạ Phù Sơ thở phào một hơi, lẩm bẩm vài câu, kéo Chiêu Dương công chúa cả người vô lực từ trong thùng ra.

Vị thuốc đông y nồng đậm phả vào mũi, tầm mắt Tạ Phù Sơ lướt nhanh một vòng trên người Chiêu Dương công chúa, lập tức thu lại.
Chiêu Dương công chúa dường như không hài lòng, trừng mắt nhìn Tạ Phù Sơ, tiến đến bên cổ nàng, cắn vào một cái không nhẹ không nặng.
Tạ Phù Sơ "Ai da" một tiếng, suýt nữa ném Chiêu Dương công chúa ra.
"Nàng là cún à?" Nàng bất chấp tôn ti, tức giận nói..