Trung tuần tháng mười hai, tuyết rơi dày đặc, dân bị nạn đói, lại có nhiều người chết cóng.
Đủ loại tin xấu cùng với lưu dân một đường dũng mãnh tiến vào Trường An, Minh Đức Đế tức giận, cách chức những quan viên châu huyện, chi cấp cứu tế.
Về phần Tề châu, thái tử vừa đi, liền ít có tin tức truyền ra, Minh Đức Đế không nghe cũng không hỏi, làm như không biết việc này.
Mưa lạnh xen lẫn bông tuyết rơi cả đêm, hàn khí xâm nhập từ bốn phương tám hướng.
Chiêu Dương công chúa cũng không yên tâm đôi trẻ nhỏ ở phủ thái tử, Tạ Phù Sơ biết tâm tư của nàng, cũng không báo với nàng một tiếng đã mang hòm thuốc đi phủ thái tử trước.
Từ sau khi thái tử đi Tề châu, tâm tình Nguyên Bích Thanh liền không thể nào tốt được, Nguyên Bích Vu bèn thường xuyên tới cửa, kể chút chuyện thú vị giải sầu, thuận tiện chơi đùa với hai đứa trẻ.
Lúc Tạ Phù Sơ đến phủ thái tử, Nguyên Bích Thanh đang tựa vào tháp thêu áo choàng nhỏ cho trẻ con, mà Nguyên Bích Vu lại đang không ngừng oán giận cha huynh, nói bọn họ không cần an bài cho nàng ấy một thanh niên tài tuấn.
Nàng ấy cảm thấy cuộc sống hiện giờ của mình không tồi, vốn không cần nam nhân thối tham gia vào.
"Phù Sơ cô đến rồi." Trông thấy Tạ Phù Sơ, Nguyên Bích Vu lập tức đứng lên, vô cùng vui vẻ.
Từ lúc Tạ Phù Sơ đến Dương châu, đến khi trở về kinh, các nàng cũng chưa từng gặp nhau.
Tạ Phù Sơ cười cười, trước tiên bắt mạch cho thái tử phi, lại đi nhìn xem hai hài tử đang say ngủ kia.
"Hàng hóa cùng dược vật trong phủ đều chưa từng qua tay người ngoài." Nguyên Bích Thanh cười nói, sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt.
"Tỷ vẫn phải duy trì tâm tình thoải mái, bảo trọng thân thể." Tạ Phù Sơ gật đầu, thấp giọng nói.
Nguyên Bích Thanh gật đầu, nhưng trong mắt vẫn dày đặc ưu tư.
Tề châu rất hung hiểm, thái tử đi lần này, sinh tử không biết.
Nghĩ đến đây, nàng ấy cũng không khỏi oán giận Minh Đức Đế.
Thái độ đột nhiên chuyển biến, cơ hồ khiến nàng ấy nghĩ thiên tử đã đổi thành một người khác.
Lần này cho dù thái tử bình an trở về, sự tình phía sau cũng sẽ không dứt.
"Tỷ tỷ đang lo lắng cho thái tử." Nguyên Bích Vu nhíu mi, thở dài một hơi.
Tạ Phù Sơ "Ừ" một tiếng, đương nhiên nàng hiểu được tâm tình của các nàng ấy.
Nàng suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Nếu liên quan đến dịch bệnh, thái tử phi không cần lo lắng, muội đã giao phương thuốc cho thái tử, chỉ cần khống chế được, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì."
Thái tử phi nghe vậy gật đầu, nàng ấy biết y thuật Tạ Phù Sơ vô cùng xuất sắc, chỉ là đây cũng không phải chứng bệnh tầm thường, xưa nay đều là vấn đề nan giải hàng đầu.
Nàng ấy vẫn khó thể yên lòng.
Chỉ là vào lúc này, nàng ấy chỉ có thể không ngừng khuyên nhủ bản thân.
Tạ Phù Sơ thấy vẻ mặt thái tử phi, liền đoán được ý nghĩ trong đầu nàng ấy, nàng nói: "Muội lại khai thêm một phương thuốc đi."
Làm xong việc, nàng cũng không nán lâu ở phủ thái tử, mà vội vàng đội gió tuyết ra cửa.
Nguyên Bích Vu vốn định tiễn, lại được Tạ Phù Sơ khuyên trở về.
Mưa tuyết tạt vào trên mặt, rét lạnh thấu xương, áo lông đã thấm ướt một mảng.
Gã sai vặt đánh xe trông thấy Tạ Phù Sơ đi ra, vội vàng bước ra từ dưới mái hiên, hà hơi vào tay rồi nhảy lên xe ngựa.
Mây đen trải rộng đè trên thành Trường An như một con ác thú dữ tợn.
Tạ Phù Sơ xốc mành xe ngựa lên, tầm mắt trong lúc vô tình thoáng qua tấm biển Tạ gia ở một bên, tâm bỗng động.
Vừa vặn Tạ Phù Tô bất chấp gió tuyết hồi phủ.
Hắn nhận ra xe ngựa phủ công chúa, nhìn lên xe ngựa, tầm mắt vừa lúc đối diện Tạ Phù Sơ.
"Dừng xe." Tạ Phù Sơ thấp giọng nói.
Gã sai vặt bên cạnh Tạ Phù Sơ lập tức hiểu được.
Tạ Phù Sơ chậm rãi đi xuống xe ngựa.
Bước chân Tạ Phù Tô đi đến Hầu phủ bỗng dưng rụt trở về, hắn quay người lại rồi bước về phía Tạ Phù Sơ.
"Quận chúa, vào trong ngồi không?" Ngữ điệu Tạ Phù Tô khách khí mà xa cách.
Tạ Phù Sơ nghĩ tới toàn gia Tạ gia, lắc đầu, nàng hỏi: "Trong phủ thế nào?"
Tạ Phù Tô cười khổ một tiếng nói: "Vẫn vậy." Dừng một chút, hắn lại nói, "Phù Phong bên kia đã không còn liên hệ với trong nhà."
Vẻ mặt Tạ Phù Sơ thản nhiên, nàng "Ừ" một tiếng rồi không nói nữa.
Tạ Phù Tô nhìn dung nhan xa lạ lại quen thuộc trước mắt, thấp giọng nói: "Ngày sau muội phải cẩn thận."
Tạ Phù Sơ hơi ngẩng đầu nhìn Tạ Phù Tô: "Sao?"
Tạ Phù Tô cũng không muốn nhiều lời, hắn chỉ nhìn về phương xa một thoáng, lại thu hồi tầm mắt.
Hắn nói: "Trời lạnh, muội quay về phủ công chúa đi thôi."
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, gió lướt qua xe ngựa, lưu lại âm thanh vù vù.
Càng lúc càng xa, đã không còn trông thấy tòa nhà Tạ gia.
Tạ Phù Sơ khẽ thở dài một hơi, thu hồi suy nghĩ xa xôi mờ mịt.
Khi nàng trở lại trong phòng, Chiêu Dương đang vùi mình trên tháp đọc sách.
Trông thấy Tạ Phù Sơ vẻ mặt mỏi mệt, nàng nhẹ giọng hỏi: "Ra ngoài à?"
Tạ Phù Sơ "Ừm" một tiếng, không muốn khí lạnh trên người ảnh hưởng đến Chiêu Dương, nàng bảo Ỷ Ngọc đi đun nước, ngồi cạnh chiếc bàn cách Chiêu Dương một khoảng, nhẹ giọng nói: "Đi phủ thái tử, tất cả đều bình thường."
Nghe được phủ thái tử, Chiêu Dương công chúa không khỏi lại thở dài một hơi.
Mấy ngày nay nàng cũng có tiến cung, nói bóng nói gió hỏi chút chuyện của thái tử, Minh Đức Đế cũng không chịu nhiều lời, trực tiếp thay đổi đề tài.
Đa phần cha con hai người thảo luận xung quanh chuyện luyện đan thành tiên.
Cuối cùng Minh Đức Đế ngại nàng phiền, không cho nàng vào cung nữa.
Chẳng qua không bao lâu lại ban thưởng một đống thứ như đang giải thích với nàng.
Nàng bỗng cảm thấy hết thảy chuyện này đều tẻ nhạt vô vị.
Ngay cả tâm tư nhắc tới cũng không có.
Tạ Phù Sơ lại mở miệng nói: "Đi ngang qua Tạ gia, có nói mấy câu với đại ca."
Ấn tượng của Chiêu Dương công chúa với Tạ Phù Tô cũng không tệ lắm.
Tạ gia hiện giờ đã hoàn toàn xuống dốc, nếu muốn dựng dậy lần nữa cũng chỉ có thể dựa vào Tạ Phù Tô.
Nàng hỏi: "Nói chuyện gì?"
Tạ Phù Sơ cau mày suy nghĩ một lát, đáp: "Huynh ấy bảo ta cẩn thận."
Chiêu Dương công chúa khẽ xùy một tiếng.
Nàng sao lại không biết trong kinh khắp chốn đều là nguy cơ? Chỉ một câu cẩn thận cũng không cung cấp tin tức hữu dụng gì.
Chẳng qua nàng cũng không để ý.
Nàng đặt sách trên đùi, nghiêng đầu nhìn Tạ Phù Sơ nói: "Nàng ngồi xa như vậy làm gì?"
"Ta từ bên ngoài trở về, hàn khí trên người nặng." Tạ Phù Sơ nhìn Chiêu Dương, lại nói thêm, "Mùa đông này vô cùng khó khăn, thân mình nàng vốn yếu ớt, đừng để bị phong hàn."
Chiêu Dương công chúa hừ một tiếng nói: "Không phải nàng là thần y sao?"
Tạ Phù Sơ khẽ cười nói: "Nhưng dù sao cũng không xóa được những dấu vết cùng với đau đớn của chứng bệnh." Nàng chỉ mong công chúa bình an khỏe mạnh, không bệnh không sầu.
So với sự vắng lặng ở phủ thái tử và phủ công chúa, phủ tam hoàng tử vô cùng náo nhiệt.
Thân là hoàng tử, tuy rằng biết được một chút chính sự, nhưng phần lớn đều không quan hệ với hắn, những chuyện khiến lòng người lo lắng đều có người khác suy nghĩ, hắn chỉ cần ở trước mặt Minh Đức Đế làm một đứa con thật hiếu thuận, hiểu lòng vua, không phải rất tốt hay sao? Quy cách phủ tam hoàng tử mặc dù không so được với phủ thái tử, nhưng độ xa hoa lại lớn hơn.
Thân là đông cung, nhất cử nhất động của thái tử đều có người nhìn, hắn phải lấy mình làm gương, nhưng Lý Lệnh Thần lại không giống, chút "tiểu tiết" ấy sẽ không ảnh hưởng thanh danh của hắn.
"Khấu thiên sư bao lâu mới tới Trường An?" Trịnh Minh Lãng bưng chén rượu, đôi mắt say lờ đờ.
Hắn từng vì chuyện Trịnh Minh Nguyệt gả tới Ba Quốc mà sa sút tinh thần một trận, nhưng thời gian đã làm phai nhạt tất cả, cuộc sống thanh sắc khuyển mã* làm cho hắn sống lại một lần nữa.
Quan hệ giữa hắn và Lý Lệnh Thần vô cùng tốt, những chuyện Lý Lệnh Thần muốn làm, hắn cũng nhúng tay vào không ít.
*Thanh sắc khuyển mã: chỉ lối sống hủ bại dâm ô.
"Tam hoàng tử, thật sự có thể trường sinh ư? Ta cũng muốn đi học một chút." Một vị công tử hoàn khố nói.
"Trước tiên phải đoạn tuyệt tửu khí tài sắc, ngươi có thể chứ?" Trịnh Minh Lãng cười nhạo nói.
"Các ngươi nói bậy bạ gì đó?" Lý Lệnh Thần mắng một câu, hắn hừ một tiếng nói, "Khấu thiên sư là cao nhân đắc đạo, há để loại như ngươi ngông cuồng phỏng đoán?" Người này vốn ẩn độn thâm sơn, hắn phải qua đệ tử của Khấu thiên sư mới thỉnh được vị này xuống núi.
Có Khấu thiên sư bên cạnh giúp đỡ, sự tín nhiệm của phụ hoàng đối với bản thân có thể tăng thêm mấy phần.
Về phần thái tử —-- Lý Lệnh Thần cười lạnh một tiếng, vẻ mặt âm độc.
Tề châu.
Tình trạng thái tử bên này vô cùng không tốt, bên trong thành Tề châu đã sớm đóng chặt cửa thành, không để bất kỳ kẻ nào ra vào, dân chúng trong thành lòng người hoảng sợ, thường có người gây sự.
Kỳ thực thời điểm còn chưa tới Tề châu, phụ tá của hắn đều khuyên hắn dừng ở bên ngoài, không cần tự mình đến Tề châu, nhưng đều bị hắn cự tuyệt.
Nếu thiên tử phái hắn đi, hắn liền tự mình vượt qua hiểm cảnh này.
Thứ sử Tề châu vẫn rất có trách nhiệm, cũng không đào tẩu lập tức, mà vẫn điều tra, tra được nguồn gốc của bệnh lạ —- xung quanh bốn huynh đệ kinh thương.
Bốn huynh đệ kia là từ kinh thành trở về, không bao lâu cả người liền nổi lên những chấm đỏ bệnh sởi, sau đó thất khiếu xuất huyết, thuốc và châm cứu đều vô dụng.
Người có triệu chứng như thế, ở Tề châu nhiều không đếm kể.
Thái tử sai người sắc thuốc theo phương thuốc của Tạ Phù Sơ đưa, tương đối có hiệu quả.
Nhưng dược liệu bên kia, dù hắn đã sớm có chuẩn bị nhưng so với số người bị nhiễm ở Tề châu thì còn thiếu rất nhiều.
Hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi dược liệu từ bên ngoài chuyển vào.
"Điện hạ, tây lộ bên kia truyền đến tin tức, nói dược liệu bị sơn tặc cướp đi."
"Đông lộ chậm trễ không có tin tức."
"Không chỉ dược liệu, lượng lương thực trong thành sợ là không thể duy trì được."
"Một số dân chúng nghĩ bản thân không bị gì, không muốn ở lại trong thành, mấy lần nổi lên xung đột."
"Có dân chúng không cho thiêu thi thể người thân."
......
Đủ loại tin truyền vào tai Lý Lệnh Tự, ngay cả trong lòng đã sớm có dự cảm, vẫn không thể kìm nén được cảm giác tức giận cùng bi ai dâng lên.
"Căn cứ tin tức bên ngoài mang về, sơn tặc này cũng không giống sơn tặc."
Lý Lệnh Tự nghe vậy nhíu mày, phần lớn người hắn mang theo đều theo hắn tiến vào Tề châu.
Sợ tùy tiện đi lại sẽ xảy ra chuyện lớn, hắn đã hạ tử lệnh muốn bọn họ làm gương, không được tùy tiện ra vào.
"Việc này để cho thứ sử Tề châu đi làm." Sắc mặt hắn âm trầm, như mưa gió kéo đến.
"Căn bệnh lạ này vào Tề châu thế tới rào rạt, thuộc hạ nghĩ trong đó có điều kỳ hoặc."
"Chỉ có thể tra xét từ trên người thương nhân kia, hoặc có thể để cho —--" ý niệm này mới dâng lên trong đầu, đã bị Lý Lệnh Tự kìm xuống.
Một mình hắn lúc này đã khiến cho Tiểu Bát lo lắng.
Tuyệt đối không thể vì việc này mà để cho Bảo Hòa quận chúa cũng nhúng tay vào.
"Tra, nếu tra không được —--" Lý Lệnh Tự tạm dừng hồi lâu, mới nói, "Quên đi." Không phải tất cả mọi chuyện đều phải có một kết quả.
Nếu việc là là do người làm, trong lòng hắn đã chọn được kẻ làm ác kia rồi..