Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 65: 65





Minh Đức Đế nhìn Chiêu Dương, khóe môi lộ một nụ cười thản nhiên.
Chiêu Dương công chúa cảm khái một câu nói: "Thượng sư không hổ là cao nhân đắc đạo, thâm minh đại nghĩa như thế."
Nói tới đây, Minh Đức Đế cũng theo như ý nguyện của Chiêu Dương.

Nếu Khấu Huyền Chân không phản đối, những kẻ làm xằng làm bậy này, nên trị thì cứ trị đi.

Đám người Lương Toàn Chân bị phạt nặng đã thức tỉnh những đạo sĩ quá phận khác, tức thì hành vi của bọn họ thu liễm rất nhiều.
Mặc dù Lương Toàn Chân bị trừng phạt, nhưng sự tin tưởng mù quáng của Minh Đức Đế đối với Khấu Huyền Chân cũng không suy giảm.

Khấu Huyền Chân lập đàn làm phép cầu phúc vài lần, cũng thật trùng hợp, sau đó chư châu đều có tin tốt truyền đến, nhất là Tề châu, dịch bệnh đã có thể khống chế.

Minh Đức Đế lại càng tin tưởng Khấu Huyền Chân, phong thưởng hậu hĩ, nhất thời vô cùng nổi trội.
Khi Tạ Phù Sơ ở phủ thái tử có nghe thái tử phi nói mấy câu.

Nhưng tình hình cụ thể thái tử phi cũng không hiểu rõ.

Nàng nhìn Chiêu Dương lười biếng tựa vào tiểu tháp, cuộn một quyển sách, không chút để tâm hỏi: "Trạng huống Tề châu thế nào?" Phương thuốc là nàng đưa, một phần giá trị nghĩa hiệp tất nhiên là tính cho nàng.

Giá trị nghĩa hiệp đã sắp tới con số kia, rất nhanh, Chiêu Dương có thể đứng lên được.
"Cũng tương đối rồi." Chiêu Dương vẫn lười biếng, nàng dừng một chút lại nói, "Nhưng lúc này không nên hồi kinh." Thật tội nghiệp cho thái tử phi, một mình chăm sóc cho đôi trai gái mới sinh không lâu kia.
"Ừm." Tạ Phù Sơ gật đầu, nàng đến gần Chiêu Dương, xốc chiếc chăn lên xoa chân Chiêu Dương, thấp giọng nói, "Tiếp đến lại ngâm nước thuốc thêm một đợt nữa, ta đã nghĩ ra biện pháp."
Đôi mắt Chiêu Dương thoáng qua một tia vui mừng, nàng ôm lấy cánh tay Tạ Phù Sơ, hỏi: "Thật sao?"
Tạ Phù Sơ nhìn nàng, lại nghiêm túc nói: "Đương nhiên là thật, ta lừa nàng làm gì?"
Tuyết đọng tan đi, gió mát thổi qua sáo ngọc.
Khói xuân lại tràn ngập trong thành Trường An.
Sứ giả Bắc Hán Quốc nhập kinh đúng lúc này.

Khác với Ba Quốc, ấn tượng của người trong triều đối với Bắc Hán Quốc cũng không mấy tốt.

Vì Bắc Hán Quốc liên tiếp xâm chiếm, cướp bóc dân chúng biên cảnh.

Đến khi Đại Tấn chất vấn, bọn họ lại tùy tiện đẩy ra một người, nói là do kẻ đó sai sử đạo tặc làm như thế, không liên quan gì đến Bắc Hán Quốc.

Mà triều đình không muốn khai chiến với Bắc Hán Quốc, chỉ có thể làm như không biết gì.
Sứ giả Bắc Hán Quốc khẩu khí kiêu ngạo, vừa tới đã nói thẳng muốn cưới công chúa.

Minh Đức Đế trong lòng thập phần bất mãn, nhưng không thể phát tác.

Về mặt thể diện vẫn phải làm tốt.

Giống như sứ giả Ba Quốc, trước hết im ắng mấy ngày, lại mở yến tiệc chiêu đãi mọi người.

Yến hội này phi tử hậu cung, đại thần cùng với nữ quyến đều đến đây.
Bên hồ sen, dương liễu như khói, cảnh trí ngày xuân rất động lòng người.
Sứ giả Bắc Hán Quốc do tam vương tử Lưu Hán Nhiên dẫn đầu ngồi phía dưới.

Bắc Hán Quốc thượng võ, người nào người nấy vóc dáng cường tráng, mặc vào xiêm y Đại Tấn cũng có vẻ có chút kỳ quái.
"Tiểu vương kính hoàng đế Đại Tấn, các đại thần một ly." Lưu Hán Nhiên giơ chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Ánh mắt hắn như chim ưng, quét nhìn qua quần thần Tấn Quốc, cuối cùng mới trở lại cảnh ca múa trước mắt.

Hắn cười vang nói, "Mỹ nhân khiêu vũ của Đại Tấn cũng rất đẹp, người nào cũng phong tình vạn chủng.

Nghe nói Đại Tấn có ba vị công chúa, đều là quốc sắc thiên hương, không biết là ba vị nào?" Sứ giả Bắc Hán Quốc vừa tới đã đòi cưới công chúa, Minh Đức Đế không đáp ứng, không ngờ rằng lúc này lại nhắc tới.

Minh Đức Đế nhíu mày, trầm giọng nói: "Ba vị công chúa của trẫm đều xuất giá."
Lưu Hán Nhiên ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, hắn nói: "Vậy à --" Dừng một chút, hắn buông chén rượu, vừa cười nói, "Ta nghe nói tam công chúa gả cho một nữ nhân?"
Lời nói của hắn vừa mới hạ xuống, bỗng nghe "ầm" một tiếng.

Lý Lệnh Tiết trừng mắt nhìn chằm chằm Lưu Hán Nhiên, trên mặt đầy vẻ không vui.
Lưu Hán Nhiên tiếp tục nói: "Thảo nguyên chúng ta dân phong thô kệch, cũng chưa từng nghe nói có chuyện này." Nói xong, hắn còn tự cười ra tiếng, không đặt người Đại Tấn vào trong mắt.
Chiêu Dương và Tạ Phù Sơ ngồi giữa bàn tiệc, nghe được lời nói của Lưu Hán Nhiên, lại từng có thời gian ái muội không rõ kia, sắc mặt các nàng đều trầm như nước.

Chiêu Dương công chúa cầm tay Tạ Phù Sơ, ý bảo nàng ấy đừng nóng vội.

Nàng mở miệng nói: "Thế hệ ta đều là người chí tình, sống vì tình chết vì tình đều do trời định.

Bảo Hòa quận chúa là tình chi sở chung* của ta, có gì không thể? Thiên hạ rộng lớn, chuyện gì không có? Đến khi bước ra một mảnh thiên địa kia, tự nhiên người có thể hiểu được cái gì gọi là chí tình."
*Tình chi sở chung: tình cảm hướng về phía ấy, vô cùng đắm say.
Lúc Lưu Hán Nhiên nghe nói thế, quay sang nhìn Chiêu Dương công chúa.

Ánh mắt hắn suồng sã lớn mật, kinh diễm trong mắt không chút che giấu.

Hắn nói: "Vị Bảo Hòa quận chúa này hẳn là một vị kỳ nữ? Không biết có bản lĩnh gì?" Sau khi nói xong, Lưu Hán Nhiên thấy vẻ mặt Minh Đức Đế khó coi, cười sang sảng nói, "Ta đến đây chính là muốn mở mang kiến thức một phen." Không đợi Tạ Phù Sơ lên tiếng trả lời, hắn lại nói, "Bảo Hòa quận chúa hẳn là văn võ toàn tài chứ? Chi bằng chúng ta đến tỷ thí xem?"
"Muốn tỷ thí thì để ta!" Lý Lệnh Tiết nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, nhưng thật sự không kìm được nóng nảy.

Hắn không để ý Hoắc Thanh Châu bên cạnh khuyên can, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, nhìn Lưu Hán Nhiên nói, "Nghe nói tam vương tử là võ sĩ Bắc Hán, chi bằng chúng ta đến đấu một phen."
Minh Đức Đế nghe vậy cũng không lên tiếng ngăn cản, ông lạnh lùng nhìn những người đang châu đầu ghé tai.
Lưu Hán Nhiên cười to nói: "Hoàng tử Đại Tấn mời, đương nhiên có thể.


Nhưng trước đó, tiểu vương muốn xem bản lĩnh của vị Bảo Hòa quận chúa này." Hắn sờ cằm, lại nói, "Nếu tiểu vương tự mình lên đài, không khỏi có hiềm nghi ức hiếp phụ nhân, để thị nữ của tiểu nhân cùng Bảo Hòa quận chúa tỷ thí bắn cung thế nào?"
Vương tử Bắc Hán Quốc dường như cố chấp với chuyện này.
Tạ Phù Sơ lãnh đạm nhìn Lưu Hán Nhiên, nàng nói: "Nếu muốn tỷ thí, vì sao chỉ so võ? Nghe nói vương tử quý quốc đều là hạng người văn võ song toàn, sau khi võ đấu, lại văn đấu một trận thế nào?" Nàng đứng lên, phất hoa rơi trên góc áo, lạnh nhạt nói, "Cũng không cần người ngoài, ngươi đến đi --" Tạ Phù Sơ vươn tay chỉ Lưu Hán Nhiên, ngữ điệu của nàng không chút nào khách khí.
Tài văn chương của Bắc Hán Quốc sao có thể so được với Đại Tấn? Lưu Hán Nhiên nhíu mày, đến khi phụ tá nói thầm mấy câu bên tai hắn, hắn nhếch miệng cười nói: "Cũng được.

Nhưng tiểu vương sẽ không lên đấu, tránh để người ngoài nói Bắc Hán Quốc ta ---"
Tạ Phù Sơ liếc mắt nhìn Lưu Hán Nhiên, khí định thần nhàn nói: "Tam vương tử đây là đang sợ hãi?"
Lưu Hán Nhiên tự xưng là võ sĩ, trong đời hắn làm gì có hai chữ "sợ hãi"? Ba lần bốn lượt bị khiêu khích, hắn vốn không phải người tốt tính, lúc này lửa giận dâng lên, hắn ngẩng đầu nói: "Nếu Đại Tấn khăng khăng như thế, tiểu vương sẽ không từ chối."
"Phụ hoàng ---" Tam hoàng tử bước lên trước một bước, mặt lộ vẻ ưu sầu.

Muốn tỷ thí với vương tử Bắc Hán Quốc cũng nên là những hoàng tử như bọn hắn làm, sao có thể để một nữ nhân lên đấu? Nếu đánh bại, vậy không phải vứt đi mặt mũi Đại Tấn sao?
Minh Đức Đế lại không nghĩ như vậy, ông ta liếc mắt trông sang Chiêu Dương, thấy Chiêu Dương vẻ mặt trấn định như thường, bèn thả lỏng.

Tạ Phù Sơ bị đánh bại thì đánh bại, truyền ra cũng sẽ không ai chê cười, đến lúc đó lại để cho các nam nhân lên đấu.

Còn nếu thắng, Bắc Hán Quốc này mới là không còn mặt mũi, ngay cả nữ tử yếu đuối cũng không bằng, xưng võ sĩ cái gì?
"Sơ tỷ tỷ?" Tạ Phù Sơ đứng lên, lúc đi ngang qua Tạ Phù Diêu, nàng nghe được nàng ấy thấp giọng lẩm bẩm.

Tạ Phù Sơ cười cười với nàng ấy, chẳng qua chỉ là so tài bắn cung, có gì không thể? Lúc trước Hành Dương trưởng công chúa nghe lời nói của Chiêu Dương, sau khi thương nghị cùng phò mã, rất nhanh đã quyết định đưa Tạ Phù Diêu đến đạo quan xuất gia, nói là cầu phúc cho hoàng thất.

Minh Đức Đế vốn không đồng ý, thế nhưng thái độ của Hành Dương trưởng công chúa rất kiên quyết, ông ta chỉ có thể gật đầu, cũng ban cho đạo hào.

Hiện giờ sứ giả Bắc Hán Quốc vào kinh, chủ ý là xin cưới công chúa.

Ba vị công chúa không có khả năng, chẳng phải sẽ dễ dàng rơi xuống chư vị quận chúa tôn thất sao?
Cách hồ sen không xa là trường bắn, trước kia là sân bãi cho nhóm hoàng tử học võ.
Trước sân bày một loạt cung tên chạm trổ tinh mỹ, Tạ Phù Sơ nhìn lướt qua, cầm lấy ước lượng, lựa chọn chiếc cung thuận tay nhất.

Cung này không nạm vàng bạc như những cung khác, có vẻ cực kỳ mộc mạc, nhưng cầm trong tay rất có xúc cảm.
"Đây là cây cung cũ mà Tiểu Bát dùng." Lý Lệnh Tiết nói, không biết hắn đã lách lên phía trước từ khi nào, nói thầm bên tai Tạ Phù Sơ, "Vị tam vương tử này trong mấy vương tử ở Bắc Hán Quốc võ nghệ khá bình thường, nhưng so với mấy huynh đệ của hắn thì có tài văn chương hơn, tự cho là thông thạo lễ nghi, tâm cao khí ngạo, vô cùng tự phụ."
"Hắn không chịu được kích thích, dễ tức giận.


Nếu thật sự để hắn trở thành tân vương Bắc Hán --" Lý Lệnh Tiết chậc lưỡi hai tiếng rồi không nói nữa.
Tạ Phù Sơ cười cười, hiểu được dụng ý trong lời nói của Lý Lệnh Tiết.
Lưu Hán Nhiên cầm cung, đang ra vẻ vươn vai.

Hắn thấy Tạ Phù Sơ nhìn về hướng bên này, bước nhanh tới trước mặt Tạ Phù Sơ.

Hắn khoanh tay liếc mắt nhìn Tạ Phù Sơ, khinh miệt nói: "Bây giờ nhận thua còn kịp."
Nụ cười trên mặt Tạ Phù Sơ đúng mực, nàng nhìn Lưu Hán Nhiên nói: "Hung Nô trước đây bị danh tướng tiền triều đánh đuổi, chia thành hai nhánh đông tây.

Sau thừa dịp những năm cuối tiền triều đại loạn, nhân cơ hội chỉnh hợp, lấy Bắc Hán làm quốc dân, sửa họ Lưu, tiếp cận văn hóa Trung Nguyên ta.

Nghe nói tam vương tử cũng mời người Hán làm thầy?"
Lưu Hán Nhiên nhíu mày, trầm giọng nói: "Phải thì thế nào?"
Tạ Phù Sơ mỉm cười nói: "Không biết lão sư người Hán của vương tử đã từng dạy vương tử một bài thơ? Bài thơ này viết: Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục, Tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết*." Giọng Tạ Phù Sơ không lớn, chỉ có vài người chung quanh nghe được.

Lưu Hán Nhiên nghe vậy vẻ mặt đại biến, hắn nhìn Tạ Phù Sơ chằm chằm, lại thấy nàng lạnh nhạt, như chưa từng nói ra điều gì.

Ánh mắt hắn âm trầm, cắn chặt răng nói: "Bảo Hòa quận chúa thật có chí khí."
*Trích bài thơ "Mãn Giang Hồng" của Nhạc Phi thời Nam Tống, dịch nghĩa: Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ; Khát, cười chém Hung Nô uống huyết (Bản dịch của Nam Trân).
Nguồn: https://.thivien.net/Nh%E1%BA%A1c-Phi/M%C3%A3n-giang-h%E1%BB%93ng/poem-mE38G3vrpQNxAPt31aWNtg
Tạ Phù Sơ không chút để tâm nói: "Bắt đầu thử tên." Trước khi tỷ thí đều sẽ thử qua cung tiễn một lần, nếu không thuận tay có thể đổi cái mới.
Chiêu Dương ở gần Tạ Phù Sơ nhất, nàng như cười như không nhìn Tạ Phù Sơ nói: "Đó là người nào viết? Sao ta chưa từng nghe qua?"
Tạ Phù Sơ bình tĩnh nói: "Xem được từ trong sách, về phần người nào viết, ta cũng đã quên." Chỉ cần Tạ Phù Phong không trộm bài thơ này, người trong sách sao có thể biết được? Tầm mắt nàng quét qua Lưu Hán Nhiên vẻ mặt âm trầm, thấy hắn nhìn bia ngắm giương cung bắn tên.

Tạ Phù Sơ cười lạnh một tiếng, cũng giương cung cài tên.
Nhưng nàng không nhắm ngay bia ngắm, mà đuổi theo hướng Lưu Hán Nhiên bắn ra.
Lúc nàng bắn tên thì sử dụng nội lực, mọi người chỉ nghe một tiếng động vang lên, mũi tên của Lưu Hán Nhiên đã bị gãy làm đôi.
Lưu Hán Nhiên giận dữ, quay đầu lại trừng Tạ Phù Sơ.
Tạ Phù Sơ cười nhạt nói: "Lỡ tay, thật có lỗi.".