Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 69: 69





Khấu Huyền Chân cũng không nán lại lâu, hắn gọi tiểu đồng thu thập trà cụ, đứng dậy ung dung rời đi.
Nguyên Bích Vu nhìn bóng dáng hắn, ánh mắt rét lạnh, nàng ấy nói: "Ghê tởm cực điểm." Khấu Huyền Chân thật giỏi giả vờ, rõ ràng là đạo sĩ xấu xa, lại còn bày ra bộ dạng ung dung của cao nhân ẩn sĩ.

Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại mục nát thối rữa, chẳng phải là để nói kẻ này hay sao? "Thiên tử tín đạo sĩ, chỉ e phải chờ thái tử quay về triều mới có thể quét sạch yêu khí này."
"Đất Tề có xu hướng tầm tiên phóng đạo vô cùng thịnh, không ít người nhập hải cầu thuốc bất tử.

Lúc trước dịch bệnh Tề Châu cũng có đạo sĩ mượn việc này mà tác loạn." Tạ Phù Sơ thản nhiên mở miệng nói.

Có một số việc là do Chiêu Dương nói, mà còn lại là do tự nàng phỏng đoán.

Đương kim hoàng đế coi trọng phương sĩ, thần tiên phương sĩ ở đất Tề này chắc hẳn đã được cổ vũ.

Thái tử ở Tề nhất định sẽ bắt tay vào việc diệt trừ yêu phong, mà việc này có thể sẽ bị nhóm đạo sĩ xấu trong kinh lợi dụng.
Đề tài dần trở nên trầm trọng, Thường Bình chớp mắt, cười như chuông bạc, nàng ấy nói: "Người cũng đã đi rồi, chúng ta cũng đừng nói những chuyện mất hứng ấy nữa.

Ra ngoài du ngoạn tất nhiên phải tận hứng." Nói xong, nàng ấy lại kéo tay Nguyên Bích Vu, muốn cùng đi chơi diều.

Nguyên Bích Vu luôn chiều theo nàng ấy, làm sao lại không nghe theo?
Tạ Phù Sơ ngồi uống trà, nét cười trên mặt đạm nhiên.
Hoắc Thanh Châu bỗng mở miệng nói: "Hiện giờ thái tử và tứ hoàng tử đều không ở kinh thành, ta sợ tam hoàng tử bên kia —--" Rất nhiều chuyện tứ hoàng tử không giấu diếm nàng ấy, tình thế hiện giờ trong lòng nàng ấy cũng hiểu rõ.

Nàng ấy quay sang nhìn Tạ Phù Sơ, lại nói, "Khấu Huyền Chân đến rồi đi như vậy, ta sợ hắn có điều mưu đồ." Bản thân nàng ấy và Tạ Phù Sơ thì không cần lo lắng, nhưng còn Nguyên Bích Vu và Thường Bình thì sao? Người Trịnh gia đã bị truất, nếu tam hoàng tử muốn động thủ, rất có khả năng sẽ xuống tay với người bên cạnh thái tử.

Phủ Chiêu Dương công chúa hắn không động được, vậy nhà ngoại thái tử thì sao?
"Ý tỷ là bọn họ sẽ động tay vào hôn sự của Bích Vu?" Ý cười của Tạ Phù Sơ chợt tắt, nghiêm mặt nói.

Lúc trước ánh mắt của Khấu Huyền Chân căn bản không che giấu ý đồ của hắn ta, tầm mắt hắn đều rơi vào trên người Nguyên Bích Vu.


Chuyện từ hôn giữa Nguyên Bích Vu và Tiêu gia mọi người trong kinh đều biết, mà nàng ấy hiện giờ đã đến tuổi có thể cưới gả, chỉ sợ có người mở lời việc này.
"Ban đầu Trịnh gia và Nguyên gia kiềm chế lẫn nhau, Trịnh gia rơi đài, thánh thượng mượn việc này cũng tước chức quyền của quốc cữu, nhưng đối với thiên tử mà nói, cũng chưa hẳn là đủ." Hoắc Thanh Châu nghiêm túc nói.

Thái độ của thiên tử đối với thái tử thật sự khiến người ta không đoán được, tuy rằng ông ta không có ý đồ phế thái tử, nhưng thái tử thế lớn, có tiếng nói trong triều, trong lòng ông ta có kiêng kị, nhất định sẽ chặt bớt vây cánh của thái tử.

Mà trợ lực lớn nhất của thái tử đến từ Nguyên gia.

"Nếu Khấu Huyền Chân đề ra việc này, thiên tử có thể dùng việc này để thử Nguyên gia."
Tạ Phù Sơ gật đầu nói: "Ta hiểu." Dừng một chút, nàng lại nói, "Suy đoán này trước đừng nói với Bích Vu các nàng."
Lúc đoàn người hồi phủ đã là hoàng hôn.

Ngoại trừ Khấu Huyền Chân, chuyến đi này cũng xem như vui vẻ.

Thời điểm Tạ Phù Sơ hồi phủ, Chiêu Dương công chúa vẫn chưa trở về, nàng cũng không sai người thúc giục, mà ngồi trong phòng tỉ mỉ nghiên cứu y thư.

Đến khi người bên ngoài truyền lời, nói công chúa đã trở lại, nàng mới vội vàng đứng dậy.
Bóng đêm vừa lúc, Tạ Phù Sơ vừa ra khỏi cửa đã thấy Dao Cầm đẩy xe lăn đi vào đình viện.
Dưới bóng hoa lê, trăng thanh gió mát.
Tâm Tạ Phù Sơ vừa động, đã tiến lên phía trước, tiếp nhận Chiêu Dương công chúa từ Dao Cầm.
"Hôm nay chơi thế nào?" Chiêu Dương hơi ngửa đầu.

Đôi mắt Tạ Phù Sơ tỏa sáng như hai ngọn lửa.

Nàng thấp giọng nói: "Ngoại trừ Khấu Huyền Chân, cũng xem như vui vẻ." Nàng cười cười, bèn kể hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra hôm nay cho Chiêu Dương công chúa nghe.
Ánh mắt Chiêu Dương công chúa xoay chuyển, nàng nói: "Như thế à, nếu Khấu Huyền Chân đi cầu ân điển ấy, việc này quả thật gay go."
"Dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn Bích Vu rơi vào ma trảo được?" Ấn đường Tạ Phù Sơ nhíu lại, trong giọng nói chứa một thoáng ưu tư.
"Việc này còn chưa phát sinh, trước tiên không vội." Chiêu Dương công chúa trầm giọng nói, nàng liếc mắt nhìn Tạ Phù Sơ một cái, lại nói, "Lúc trước có người buộc tội Khấu Huyền Chân, chỉ tiếc không có tác dụng gì."
"Buộc tội gì?" Tạ Phù Sơ hiếu kỳ hỏi.

Chiêu Dương công chúa trầm mặc một lát, phất tay áo nói: "Chuyện không sạch sẽ, nàng vẫn không nên nghe."
Tạ Phù Sơ "À" một tiếng, kỳ thực cũng đoán được một chút.

Nàng lại nói: "Thánh thượng dùng đan dược lâu dài, chỉ sợ sẽ trúng độc."
"Ta biết." Chiêu Dương công chúa chậm rãi gật đầu, việc này khiến nàng khó xử vô cùng.

Nàng không muốn thấy Minh Đức Đế gặp chuyện không may, nhưng dù khuyên nhủ thế nào cũng không được, nàng cũng không thể nói thêm gì nữa.

"Có thể khai phương thuốc giải độc không?" Chiêu Dương công chúa nhìn Tạ Phù Sơ, trong mắt hàm chứa một vẻ mong mỏi.
Trong lòng Tạ Phù Sơ mềm nhũn, nàng nói: "Ta phải thử trước xem.

Ta cần biết Khấu Huyền Chân tiến hiến là loại đan gì."
Chiêu Dương công chúa lên tiếng, nói: "Ta sẽ nghĩ cách lấy ra."
Thời gian yên ổn trôi qua, vẫn chưa truyền ra dị động gì, mà Tịnh châu bên kia lại có tin tốt truyền tới.

Chiêu Dương công chúa lấy được "tiên đan" từ trong cung ra, Tạ Phù Sơ nghiên cứu một hồi, phát hiện sự tình không phải đại diệu.

Nàng nhíu mày nói: "Đan này vô cùng bá đạo, dễ khiến người ta trở nên nôn nóng cuồng bạo, sau khi dùng phải mượn khí âm dương mới có thể giải tỏa." Tạ Phù Sơ nhìn Chiêu Dương, lời nói ra rất uyển chuyển.

Hậu cung đa phần là nữ quyến, Chiêu Dương công chúa cũng không thể chú ý phi tử của Minh Đức Đế, ngay cả Tô Như Ý kia cũng bị nàng quẳng ra sau đầu.
Tạ Phù Sơ lại nói: "E rằng Minh Đức Đế đã bị thương tổn tinh khí." Thấy vẻ mặt Chiêu Dương công chúa không được tốt, nàng nói, "Ta khai một phương thuốc cho người ở thái y thự đi." Thân thể Minh Đức Đế đều là do nhóm lão thái y kia đến xem, nàng cũng không định trực tiếp xử lý.
Chiêu Dương công chúa chậm rãi gật đầu nói: "Cũng được."
Lại nói việc này cũng là do Minh Đức Đế tự chuốc lấy.

Thân là nữ nhi, nàng vừa lo lắng, lại thêm oán giận.
Tạ Phù Sơ bỗng hỏi: "Khấu Huyền Chân bên kia điều tra thế nào rồi?"

Chiêu Dương công chúa nhíu mày, trầm giọng nói: "Đúng là không sạch sẽ, đồ tử đồ tôn của hắn đều thuận theo hắn."
"Chẳng lẽ phải đợi thái tử trở về sao?" Tạ Phù Sơ lo lắng nói.
Chiêu Dương công chúa lắc đầu, ánh mắt thoáng qua một vẻ sắc bén, nàng trầm giọng nói: "Chờ không được lâu như vậy."
Lê hoa điêu tàn, tơ liễu bay theo gió.

Trong thành Trường An, sóng ngầm bắt đầu dao động.
Trong phủ tam hoàng tử, bụng Tạ Phù Phong đã lộ rõ, làm chuyện gì cũng đều sai sử hạ nhân.

Nàng ta được tam hoàng tử dưỡng đến phú quý mượt mà, việc này tự nhiên sẽ chọc tới sự bất mãn của người ngoài.

Cũng không biết tại sao, những chuyện của nàng ta và tam hoàng tử còn được người biên thành "một đoạn giai thoại" truyền lưu, nói cái gì mà tam hoàng tử bởi vì một câu tuyên ngôn lớn mật "nhất sinh nhất thế nhất song nhân" mà ái mộ nàng ta, lúc này chỉ là thời cơ chưa tới, vị trí chính phi sớm muộn cũng sẽ rơi xuống đầu Tạ Phù Phong.
Nhóm thiếp thất của tam hoàng tử rục rịch, nhưng các nàng ta cũng không ngốc, trực tiếp đi giật dây hoàng tử phi Hoa Nhĩ Nhã.

Mặc dù Hoa Nhĩ Nhã không thích Lý Lệnh Thần, nhưng cũng không muốn đến cuối cùng Tạ Phù Phong lại trèo lên trên.

Nàng ta vốn là người bốc đồng, ngang ngược, dưới sự phẫn nộ cùng ghen tị, quả nhiên động thủ với Tạ Phù Phong.

Nhưng may cho Tạ Phù Phong, thai nhi trong bụng bình an vô sự, chỉ là nàng ta bị kinh hách.
Đương nhiên Lý Lệnh Thần rất tức giận.
Hoa Nhĩ Nhã cũng không sợ Lý Lệnh Thần tức giận, bên cạnh nàng ta đều là người Ba Quốc, đều có chút bản lĩnh.

Vương huynh của nàng ta vẫn có chút lương tâm, để lại cho nàng ta chút đồ vật.

Nàng chỉ liếc mắt nhìn Lý Lệnh Thần một cái, lại ngắm nghía chiếc hộp ngọc trong tay, lười biếng nói: "Tam hoàng tử chạy tới tiểu viện của ta làm gì?"
"Ngươi còn không biết chuyện tốt ngươi làm?" Lý Lệnh Thần tức giận đến đỏ cả hốc mắt.
Hoa Nhĩ Nhã nhấc mắt, lười biếng nhìn hắn, nàng nói: "Đây không phải lời tam hoàng tử từng nói sao? Thứ tốt phải dùng trên người đối thủ."
Lý Lệnh Thần nghẹn giọng, nghĩ tới chuyện gì đó, lại càng thêm phẫn nộ.

Lúc này hắn không thể làm gì Hoa Nhĩ Nhã, nếu hắn động thủ, chuyện kia tất nhiên sẽ bị công khai ra ngoài, đến lúc đó mọi thứ của hắn đều sẽ bị hủy! "Ngươi, ngươi chờ đó cho ta!" Lý Lệnh Thần bỏ lại một câu uy hiếp, phất tay áo bước đi.
"Công chúa." Người bên cạnh Hoa Nhĩ Nhã lo lắng mở miệng.
Sắc mặt Hoa Nhĩ Nhã trầm xuống, khiển trách: "Hoảng cái gì?"
Lý Lệnh Thần cũng không trách phạt Hoa Nhĩ Nhã, nhận thức điều này khiến cho Tạ Phù Phong càng thêm căng thẳng sợ hãi, sợ Hoa Nhĩ Nhã mưu hại mình lần thứ hai.


Ngoại trừ tam hoàng tử nàng ta có thể dựa vào ai được đâu? Ý nghĩ này càng khắc sâu nỗi bất an trong lòng Tạ Phù Phong.

Nàng ta trái lo phải nghĩ, định quay về Tạ gia một chuyến.

Hiện tại nàng ta có hài tử của tam hoàng tử, Tạ gia bên kia, không, là Tạ Huyền Uy bên kia, có lẽ có thể nói được.
Nàng ta thật sự bước vào cửa lớn Tạ gia, nhưng người ngoài cũng sẽ không cho nàng ta nét mặt hòa nhã, nhất là Vương thị, hận không thể nghiền nàng ta thành tro.

Tạ Phù Phong co rút thân mình, lại nghĩ, bản thân có tam hoàng tử chống lưng, không cần quá mức sợ hãi bọn họ.

Nàng ta nói thẳng là tới tìm Tạ Huyền Uy, cũng không biết ai truyền tin tức này tới tai Tạ Phù Sách, Tạ Phù Sách đương nhiên giận dữ, sai người nâng hắn đến đại sảnh, nhục mạ Tạ Phù Phong một trận.

Ánh mắt hắn nham hiểm khủng bố, nào có dáng vẻ quân tử phong lưu trước kia? Tạ Phù Phong sợ run cả người, không thể kiên trì trước quá nhiều cặp mắt, không đợi Tạ Huyền Uy trở về đã chật vật rời khỏi Tạ gia.
"Tạ gia, Tạ gia." Sắc mặt Tạ Phù Phong tái nhợt lẩm bẩm.
Kiêm Gia bên cạnh nàng ta nhỏ giọng nói: "Cô nương, người cũng đừng quá thương tâm.

Lại nói, lang quân Triệu gia mới là thân nhân huyết thống của người.

Hiện giờ tiểu lang đi chiến trường, có lẽ người có thể đi tìm quản gia Triệu gia lúc trước xem?"
Tạ Phù Sơ ngẫm nghĩ, lại cảm thấy lời Kiêm Gia cũng có lý.

Sau khi nàng ta biết thân thế của bản thân, cũng không quan tâm đến người Triệu gia, nhưng lúc này chỉ có người Triệu gia có thể dựa vào.

Nhưng Triệu Trung kia ở Bạch Ngọc Lâu làm việc cho Tạ Phù Sơ —-- Đôi mắt Tạ Phù Phong phiếm hồng, đương nhiên nàng ta không thể hạ mình đến tìm Triệu Trung, chỉ phái Kiêm Gia đến.
Kiêm Gia cũng không phụ sở thác, thật sự mời được Triệu Trung ra.
Triệu Trung nhìn Tạ Phù Phong, vẻ mặt có chút giật mình, sau hồi lâu mới lau khóe mắt, thở dài nói: "Giống, người thật sự giống phu nhân."
Tạ Phù Phong vốn xem thường Triệu gia, nhưng hiện tại không quan tâm nhiều thế.

Chỉ cần Triệu Trung mềm lòng, tất thảy đều dễ xử lý.

Hốc mắt nàng ta đỏ lên, khóc nức nở nói: "Triệu thúc, là ta sai lầm rồi, ta không nên tham luyến vinh hoa, ta thật có lỗi với cha mẹ, cũng có lỗi với Ninh đệ."
Triệu Trung nghe vậy thân mình run lên, ông ấy che giấu vẻ mặt, tiếp tục nhìn Tạ Phù Phong nhớ lại chuyện xưa.