Bạch Ôn Thần sau khi từ biệt cô thì mang theo vẻ mặt hí hửng trở lại Bạch Trùng Lâu. Hắn quay về trên nét mặt không giấu nổi ý cười, thỉnh thoảng còn tự cười một mình đến ngây ngốc khiến cho đám thuộc hạ không khỏi thất kinh.
Ở trong lòng đám thuộc hạ lúc này đem tâm tư khó hiểu đối với thái độ kì lạ cùa Lâu chủ hôm nay.
Lâu chủ của bọn họ có phải trúng tà rồi không? Ngày thường lãnh đạm, rất ít khi cười. Chỉ đối khi bằng hữu như Bạc công tử tới thì mới tỏ ra một mặt ngả ngớn, ba hoa. Kì thực đối với người khác đều nhàn nhạt như nhau.
Bạch Ôn Thần ngồi một góc thư phòng riêng tư của hắn, một tay cầm ly trà đưa lên mép miệng nhấm nháp, vô thức nhìn xuống sàn nhà, không nhịn được khóe môi khẽ nhếch lên.
Hắn đem bàn tay còn lại đặt ở trước ngực, cảm nhận được ở vị trí đó đang đập loạn nhịp từng đợt. Đây là cảm giác hắn chắc chắn chưa từng có ở ai.
Hắn nhớ lại dáng vẻ ban ngày khi nữ nhân kia ôm hắn. Cảm giác cũng không tệ!
Trong một khoảnh khắc vô thức hắn đã từng có một suy nghĩ. Hắn hiện tại hình như đã rung động trước nữ nhân kia rồi! Hắn là đang suy xét bản thân có hay không nên dũng cảm đi tranh giành nữ nhân với vị huynh đệ họ Bạc kia?
Thu Yên cùng Bích Liên trở về phủ. Dọc đường đi cô cứ luôn giơ lên lắc lư chiếc vòng ngọc trên tay mình. Trong đầu không khỏi cảm thán.
Đúng là vòng quý có khác!
Cô là đang suy xét lúc trở về thế giới thực mà cầm theo chiếc vòng này đi đấu giá thì sẽ được bao nhiêu đây?
Hệ thống bị cái suy nghĩ này của cô làm cho bất lực ngang. Nó không thể không lên tiếng.
[ Kí chủ! Trong não cô chỉ nghĩ đến tiền thôi à! Ngoài tiền ra chẳng lẽ cô không ham gì khác? ].
Thu Yên một bộ mặt điềm tĩnh, thản nhiên không hề do dự đáp. " Ừm. Vậy nhà ngươi nói xem trên đời này còn cái gì tốt hơn cả tiền? ".
[ Giả dụ như nam nhân chẳng hạn. Cô không thấy mấy nam chủ ở thế giới này đều rất mlem sao? ].
Hệ thống nó đưa ra gợi ý, Thu Yên lại làm như chẳng thèm bận tâm. Nhưng khi suy xét lại thì cũng đưa ra chứng kiến của mình.
" Kì thực...Bạc Yến cũng rất soái khí, còn mang theo một bộ dáng trong ngoài không đồng nhất, vừa thần bí lại dịu dàng. Bạch Ôn Thần cũng rất đẹp mắt, dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng. Vừa ôn nhu công tử lại xa lạ khó gần. Có điều, ta đều không hứng thú! ".
Cuối cùng Thu Yên chốt một câu tỉnh bơ, triệt để dẹp cái ý định tẩy não yêu đương của hệ thống sang một bên. Nhưng nó vẫn là cố chấp muốn nói tiếp.
[ A! Nhưng còn có nam chính, nam phản diện cô chưa gặp mà! Đều rất đẹp nha! ].
" TA KHÔNG QUAN TÂM ".
Thu Yên dứt khoát ở trong đầu thẳng thừng từ chối lòng tốt của hệ thống.
Cùng lúc đó Bích Liên đi bên cạnh cô lên tiếng cắt ngang cuộc hội thoại giữa hệ thống và Thu Yên.
" Tiểu thư! Người nói xem, có phải Bạch lâu chủ đó thích người không? Còn đem vòng ngọc đeo lên tay người. Ý tứ rõ ràng đến vậy! ".
Thu Yên nhìn tới Bích Liên vẻ mặt mơ màng ở một bên luyên thuyên không ngừng, đưa ra suy đoán trong đầu. Cô cười khẩy, cất giọng trong trẻo mà nói một cách mơ hồ.
" Có thể lắm! ".
Bích Liên vốn chẳng thể hiểu được suy nghĩ của chủ tử. Nghe thấy cô nói không rõ ràng, ngập ngừng nửa vời như vậy càng là khó hiểu hơn.
...
Thoáng chốc đã đến ngày lễ thất tịch hàng năm.
Tầm chợp tối, khi Thu Yên vừa dùng thiện xong, cô đi tới bên cửa sổ phòng định đóng cửa lại. Ngay khi vừa kéo được một nửa cánh cửa thì bất chợt một bàn tay to khỏe của nam nhân từ bên ngoài giữ lấy tay cô.
Thu Yên giật mình ngẩng đầu nhìn lên, một khuôn mặt nam nhân hoàn mỹ, anh tuấn, đẹp đến mê hồn xuất hiện trước mặt cô. Thu Yên nhìn tới kinh ngạc, không phòng bị gì mà hô lên một tiếng.
" Bạc Yến! ".
" Suỵt! ". Bạc Yến đem ngón trỏ đặt ở trên bờ môi hắn. Sau khi thấy cô ngây người đứng nhìn hắn không chớp mắt thì mở cửa sổ hẳn ra, một thân thiếu niên nhẹ bẫng nhảy vọt từ ngoài vào trong phòng.
Thu Yên quay ra nhìn hắn, còn chưa hết ngạc nhiên. Bạc Yến làm như rất vô tư, thản nhiên mỉm cười với cô.
" Nàng quên rồi sao? Hôm nay là đêm thất tịch, ta đã nói sẽ đem nàng đi chơi một vòng kinh thành náo nhiệt ".
Hắn không nhắc suýt thì cô cũng quên béng đi mất. Đúng là vài ngày trước Bạc Yến có nói sẽ đưa cô đi dạo hội. Chỉ là nhìn ra bên ngoài trời cũng đã tối muộn như vậy rồi, Thu Yên không khỏi có chút e ngại. Cô nhìn hắn, do dự nói.
" Nhưng... ".
Còn chưa nói được nửa câu, hắn đã kéo tay cô đi, trong lời nói mạnh mẽ khảng khái cất thành tiếng.
" Không phải nghĩ ngợi. Ta đưa nàng đi chơi một lát, xong liền trở về. Sẽ không để ai phát hiện ".
Thu Yên nhìn xuống tay hắn đang nắm lấy tay mình định kéo đi. Lại ngừng lại kéo lấy hắn. Bạc Yến quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt trong trẻo, đơn thuần, nhu nhuận tràn đầy lệ khí khẽ cong mi nhìn hắn đầy yêu kiều.
Hắn nghe thấy cô nói khẽ.
" Khoan...khoan đã! Đợi ta, thay y phục cái đã! ".
Hắn không thể không động lòng trước dáng vẻ kiều mị này của cô, mỉm cười gật đầu đồng ý.
Thu Yên đi vào gian trong, qua một tấm rèm che từng lớp từng lớp y phục cởi ra.
Bạc Yến tuy nói là đứng gác ở ngoài cửa phòng nhưng lại nhịn không được trong đầu liên tưởng ra những hình ảnh phong mỹ của nữ nhân sau tấm rèm kia.
Nhịn không được mà hơi nghiêng đầu nhìn lại. Dưới ánh đèn mờ nhạt trong căn phòng. Hình dáng thiếu nữ lúc ẩn lúc hiện qua tấm rèm che mỏng lộ ra. Từng đường cong mềm mại hoàn mỹ từ thân sau của cô. Khiến cho Bạc Yến đứng mà như không vững, hai mắt si mê như thể bị cảnh sắc mê hoặc vậy.
Thu Yên mặc xong một thân thanh y, dáng vẻ xinh đẹp diễm lệ, thanh tao thoát tục từ bên trong bước ra. Mang theo khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng mỉm cười ôn nhu mà đi tới trước mặt Bạc Yến.
Bạc Yến nhìn cô đến ngây cả người. Lại bị cô nhìn ra mà cười chọc phá lên.
" Thế nào? Có phải là bị mị lực của ta làm cho ngây ngất? ".
Vốn là muốn đem hắn trêu chọc một chút. Nào ngờ hắn làm ra vẻ mặt cợt nhả, không hề dè chừng mà gật đầu thừa nhận.
" Ừm! Đúng là nàng rất đẹp! Ta rất thích! ".
Thu Yên bị câu nói này của hắn làm cho ngại ngùng, hai bên gò má khẽ ửng hồng phá lệ trở nên càng động lòng hơn. Dưới con mắt sắc liệm của Bạc Yến lại vô cùng hấp dẫn hắn.