Bạc Yến một thân bạch y phục xám khói, dáng vẻ thiếu niên anh tuấn bất phàm đứng trước mặt Trịnh Thái Phó và Thái Phó phu nhân tỏ ra lễ nghi, nhã nhặn.
Vẫn là bộ dáng tiêu soái, nhàn nhã, gương mặt tuấn lãng, hai hàng lông mày sắc nét cùng cặp mắt đào hoa hút hồn biết bao thiếu nữ. Hắn ngồi yên vị ở một bên chờ đợi.
Trịnh Thái Phó và Thái Phó phu nhân ngồi ở chính giữa đại sảnh, hai người khẽ đưa mắt liếc nhìn nhau, rõ ràng là bọn họ đều đang hoang mang, đem theo nghi hoặc ở trong đầu, lại e ngại nhìn về phía nam nhân đang ngồi lặng ở một góc kia.
Vẫn là Trịnh Thái Phó không nhịn được mà phải lên tiếng người nam tử lần đầu tới diện kiến tại phủ Thái Phó này.
" Khụ! Không biết là Bạc thế tử cùng tiểu nữ nhà ta làm thế nào lại quen biết nhau? Tiểu nữ nhà ta trước nay rất ít khi ra khỏi phủ, phải chăng là... ".
Bạc Yến một thân lãnh đạm vẫn luôn ngồi cách đó một khoảng. Lúc này nghe được lời của Trịnh Thái Phó, hắn khẽ quay sang nhìn đến phụ mẫu của Trịnh Thu Yên mà khẽ đáp lại.
" Trịnh tiểu thư chưa có nói cho hai vị biết sao? Chẳng là ta gặp lúc Trịnh tiểu thư ngã xuống nước, cho nên đã cứu cô ấy lên. Cũng xem như là bằng hữu đi! ".
Bạc Yến từ tốn giải thích, Trịnh lão gia và Trịnh phu nhân xem như hiểu rõ ngọn ngành. Ánh mắt hai người họ nhìn Bạc Yến từ e ngại liền thoáng chốc biến thành cảm kích không thôi.
Trịnh phu nhân đối với Bạc nhị thiếu gia phủ Quốc Công này lúc đầu cảm giác có chút không mấy thiện cảm vì thái độ có chút lãnh huyết, lạnh nhạt của hắn thì giờ đây cũng đối với hắn có nhiều hơn cảm tình. Giọng nói khẽ khàng vang lên.
" Thì ra là Bạc thế tử ra tay cứu nhi nữ nhà ta. Chúng ta vô cùng cảm kích. Chỉ là...nhi nữ nhà ta bình thường hay thích chỉnh trang lâu một chút. Phải phiền Bạc thế tử đợi lâu rồi! ".
" Không phiền. Ta đợi được ". Bạc Yến nhàn nhạt đáp lại.
Cũng là vào đúng lúc này thì người từ bên trong đi ra. Nữ tử nhỏ nhắn một thân hồng y nhạt bước ra trước là nha hoàn Bích Liên. Từ đằng sau Bích Liên xuất hiện là Trịnh Thu Yên với dáng vẻ thướt tha, kiều diễm khinh lệ.
Thu Yên mặc một thân lam y nhạt, bên trên có thêu mấy con chim uyên ương cùng với một vài hoa văn tinh xảo, tạo cho người nhìn cảm giác mềm mại lượt là, lại nhẹ nhàng thuần khiết. Đem mặc lên dáng người hoàn hảo từng đường cong như Thu Yên thì chính là nói vô cùng thích hợp, vô cùng khinh diễm.
Bích Liên vừa rồi ở trong phòng đã giúp Thu Yên bối tóc theo kiểu tóc của nữ tử thời đại này. Phần tóc đằng sau được bối thắt hai vòng như chiếc nơ vậy. Cài ở giữa là một chiếc trâm bạc hình hoa mai tinh xảo. Phần trước trán để rũ xuống hai lọn tóc rũ ngang hai bên má. Khiến cho khuôn mặt vốn đã nhỏ gọn của cô càng trông nhỏ nhắn, xinh đẹp hơn.
Thu Yên trang điểm nhẹ nhàng, lại mang nét đẹp lay động lòng người. Bất kể là nam nhân nào khi nhìn tới cô cũng sẽ không nhiều cũng phải có tới bảy phần là mê mẩn. Bạc Yến cũng không ngoại lệ.
Hắn vừa trông thấy cô hôm nay gặp lại còn xinh đẹp, diễm lệ hơn mấy ngày trước, không thể phủ nhận rằng hắn ở trong lòng rung động không thôi. Ánh mắt đắm say mê man nhìn cô đến ngây dại. Cảm giác như bản thân hắn đã đơ ra từ lúc nào chẳng hay.
" Phụ thân! Mẫu thân! Con đã thay y phục xong rồi! ".
Thu Yên vờ như không thấy biểu cảm của Bạc Yến, lơ qua hắn mà đi đến trước mặt phụ mẫu nhỏ nhẹ lên tiếng.
Trịnh lão gia và Trịnh lão phu nhân hài lòng gật đầu. Trịnh phu nhân còn nhìn cô mà mỉm cười vui vẻ khẽ lên tiếng nhắc nhở nữ nhi.
" Yên nhi! Con mau qua bái kiến Bạc thế tử đi! ".
Thu Yên lúc này mới khẽ đánh mắt nhìn tới nam nhân ngồi ngây người ở một chỗ, khuôn mặt khẽ nở một nụ cười trong trẻo mà dịu dàng đáp lại mẫu thân: " Vâng! ".
Trịnh Thu Yên sau đó liền đi đến chỗ Bạc Yến, khuôn mặt thiếu nữ hơi ửng hồng không khỏi khiến cho người đối diện phải động lòng. Cô hơi cúi người, hành lễ cúi chào hắn.
" Bạc thế tử! Lại gặp huynh lại rồi! ".
Bạc Yến lúc này nghe được giọng nói nhỏ nhẹ, êm tai của cô vang lên, càng là không khỏi bị dáng vẻ của cô mê hoặc. Hắn thu lại vẻ ngây ngẩn của mình. Ở trong đầu lại không khỏi bật cười. Cô nương này vậy mà không có tỏ ra bất ngờ với thân phận của hắn! Thật là thú vị!
" Trịnh tiểu thư hôm nay có thể đi cùng ta tới yến tiệc Tần gia hay không? ".
Hắn nhìn cô, trên khóe miệng khẽ gợn lên, đối với cô mỉm cười nhã nhặn.
Thu Yên đối với hắn nhìn chằm chằm. Trầm ngâm một lúc thì gật đầu đồng ý.
" Được ".
Sau khi từ biệt Trịnh Thái Phó và Thái Phó phu nhân, Thu Yên liền lên xe ngựa của Bạc Yến, cùng hắn đi đến Tần phủ. Bích Liên cũng không có đi theo cô. Thành ra trên xe ngựa lúc này chỉ có đôi nam nữ đang ngồi ở bên trong.
Bạc Yến ngồi ở vị trí chính giữa, để cho cô ngồi ở mép phải của xe ngựa.
Hắn không có nhìn cô mà lại nhắm nghiền hai mắt, yên tĩnh như là đang ngủ vậy. Cái này thực có chút khiến cho Thu Yên cô không khỏi ngượng ngùng.
Cô đưa mắt nhìn liếc xung quanh bên trong xe ngựa. Cuối cùng lại dừng lại ở trên người nam nhân ngồi cạnh mình. Cô chăm chú đem cặp mắt to tròn của mình nhìn đến từng đường nét trên gương mặt hoàn mỹ của nam nhân. Lúc hắn nhắm mắt tạo ra cho người ta cảm giác lạnh lùng, lại có vài phần lãnh đạm.
Thu Yên không khỏi nổi lên hứng thú, đem bàn tay nghịch ngợm đặt tới gần mặt Bạc Yến muốn chạm khẽ vào sườn mặt của hắn.
Chẳng biết có phải là xe ngựa vấp phải đá sỏi hay không mà xe ngựa vào lúc này rung lắc một phen, làm cho Thu Yên giật mình bị nghiêng người về phía trước. Bàn tay nhỏ vịn lên bờ vai vững chắc của nam nhân khiến cho hắn từ từ mở mắt ra.
Bạc Yến khẽ đưa mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn thon thả trắng trẻo của nữ nhân đang đặt ở trên vai mình, rất nhanh ngay sau đó liền thấy bàn tay mềm mại vội rụt lại. Ở bên tai nghe được giọng nói dịu dàng của nữ tử cất lên.
" Xin lỗi! Ta không cố ý! ".
Bạc Yến nhìn tới vẻ mặt lúng túng vội vã xua xua tay của Thu Yên thì không nhịn được bật cười thành tiếng. Nữ nhân này lúc bối rối cũng thật đáng yêu!
Hắn mấp máy môi, vừa định lên tiếng nói gì đó thì xe ngựa lại một lần nữa nghiêng ngả. Lần này so với lúc vừa rồi rung lắc mạnh hơn, khiến cho cả cơ thể nữ nhân yếu ớt, vô lực như Trịnh Thu Yên chao đảo, thuận thế ngã sà vào lòng Bạc Yến.
Đôi bàn tay mảnh mai mềm mại của cô vừa vặn đặt ở trên lồng ngực cứng rắn của nam nhân. Đầu cô cũng nghiêng hẳn sang một bên mà tựa vào ngực hắn. Khiến cho cô vào lúc này có thể nghe rõ nhịp tim đang đập từng nhịp ở nơi đó.
Không khí lúc này có phần tĩnh lặng. Trịnh Thu Yên ngây ngốc ra một hồi mới kịp định thần lại. Cô chính là lần đầu được trực tiếp sờ mó lồng ngực rắn chắc của đàn ông, tất nhiên không khỏi đơ ra một lúc lâu.
" A! Hệ thống! Thân hình tên này cũng được đó nha! Rất cường tráng! ". Thu Yên ở trong lòng thầm cảm thán đôi câu với hệ thống.
Hệ thống cũng ngay lập tức đáp lại cô.
[ Hắn ngon như vậy, cô có thích hơn tiền không? ].
Thu Yên vừa mới nghe đến tiền một cái, ngay lập tức thái độ liền quay ngoắt sang, không chần chừ mà dứt khoát khẳng định.
" Cái này không thể đem ra so sánh được nha! So với mỹ nam thân thể cường tráng thì chị đây tất nhiên là thích tiền hơn rồi! Ngươi chưa nghe qua câu có tiền là có tất cả à! ".
Hệ thống nó chỉ biết đỡ trán bó tay. Đúng là người phụ nữ trong mắt không có gì ngoài tiền mà! Cơ mà không biết nếu có một ngày tên nam nhân nào đấy khiến cho nữ nhân này để tâm, coi trọng hơn là tiền thì sẽ thế nào nhỉ? Hẳn là sẽ thú vị lắm đây!
[ Ting! Mục tiêu công lược Mục Yến: Điểm hảo cảm +3%. Hiện tại là 10%. Mong kí chủ tiếp tục cố gắng thêm! ].
Giọng nói của hệ thống vừa dứt thì cũng là lúc Thu Yên từ trong lồng ngực Mục Yến ngồi dậy. Khuôn mặt e lệ có hơi ửng hồng, thẹn thùng nhìn tới Bạc Yến mà nhỏ giọng.
" Ta..ta không cố ý! ".
Nhìn thấy cô vội vàng giải thích như vậy, khuôn mặt đỏ ửng e thẹn khiến cho Bạc Yến không nhịn được muốn trêu chọc. Hắn khẽ khàng lên tiếng.
" Ta cho phép cô cố ý ".
Thu Yên bị lời nói của hắn làm cho ngây dại. Hai mắt mở to, ngây thơ nhìn chằm chằm hắn không chớp.