Mỗi lần độc phát Bùi Tịch đều không tỉnh táo lắm, nhưng không biết có phải bởi vì nàng ở đây hay không, thỉnh thoảng hắn sẽ đột nhiên tỉnh lại, nằm ở trên giường nghiêng đầu nhìn nàng.
Khi đó, An Cửu sẽ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn rũ ở mép giường, tay trắng nõn thon dài, lạnh lẽo tựa ngọc, không mang theo một tia độ ấm.
Bởi vì dùng sức bám mép giường, mu bàn tay nổi lên gân xanh, cổ tay chỗ bị dây thừng trói chặt, cũng chảy máu do giãy giụa dữ dội.
Hắn bị đau đớn tra tấn không còn sức lực, liền nằm lẳng lặng như vậy, con ngươi đen nhánh không hề chớp dừng trên mặt nàng, hai tròng mắt thâm sâu như biển.
"Chúng ta cởi nó, được không?"
An Cửu nhẹ giọng hỏi hắn.
Rõ ràng đau đến không chịu được, toàn thân đều không tự giác co rút run rẩy, hắn lại khàn khàn phun ra một chữ: "Không."
Chờ đến khi tỉnh táo dần dần rút đi, hắn sẽ chậm rãi tránh thoát khỏi tay nàng, không cho nàng nắm hắn.
Sau khi mất đi lý trí, hắn sẽ biến thành kẻ điên không hề cố kỵ, giống lần độc phát trước, rõ ràng độc phát là hắn, nàng lại nằm trên giường vài ngày.
Hắn không thể chịu đựng người khác tổn thương nàng, cho dù là bản thân cũng không được.
Thời gian một đêm không dài, An Cửu lại có cảm giác sống một ngày bằng một năm.
Cho đến hừng đông, nam nhân trên giường dần dần an tĩnh lại, không hề nổi điên giãy giụa như đêm qua, nàng mới hoàn toàn thở phào một hơi.
Khi đứng dậy mới phát hiện, chân nàng đã tê rần.
Bùi Tịch nằm trên giường, mắt đen nhắm chặt, trên mặt tái nhợt đều là mồ hôi lạnh, vẫn không nhúc nhích, như là ngủ rồi.
An Cửu vội vàng cởi dây thừng đang trói tay chân hắn, dây thừng trói rất chặt, nàng cởi một hồi phát hiện đụng tới vết thương vì bị thít chặt, lại tìm một cái chủy thủ nhỏ, dứt khoát cắt đứt dây thừng.
Cắt xong ngẩng đầu, bỗng nhiên đụng phải một đôi mắt đen thâm thúy.
Không biết chủ nhân đôi mắt tỉnh lại từ bao giờ, chỉ mỉm cười nhìn nàng, rõ ràng mặt trắng giống quỷ, trên mặt lại mang theo ý cười ôn nhu như thường.
Hắn vươn tay về phía An Cửu đứng ở bên giường, khàn giọng nói: "Tới bồi ta ngủ một giấc?"
Tuy rằng là đang hỏi nàng, trong giọng nói lại không thấy bao nhiêu dò hỏi, như là chắc chắn nàng nhất định sẽ đáp ứng.
An Cửu nhìn hắn, một lát sau mím môi, yên lặng cởi giày leo lên giường.
Hai người nằm cạnh nhau, đắp một lớp chăn mỏng, ban đầu còn duy trì khoảng cách, chỉ chốc lát sau, An Cửu liền cảm giác có đôi tay duỗi tới kéo nàng vào một cái ôm tràn đầy mùi thuốc.
Bùi Tịch ôm nàng, mặt chôn vào vai nàng, hít sâu một hơi, như là ở hấp thụ sức lực.
Ngoài cửa sổ nắng sớm hiện ra, có chim chóc đang hót vang, líu lo thật náo nhiệt.
Trong nhà lại là một mảnh yên tĩnh, rất lâu sau đó, thời điểm An Cửu không thể khống chế cơn buồn ngủ, đột nhiên một giọng nam trầm thấp lọt vào tai.
"Cửu nhi, chúng ta thành hôn đi."
Buồn ngủ nháy mắt tan thành mây khói, An Cửu trừng lớn mắt ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân phía trên.
Sắc mặt Bùi Tịch vẫn khó coi, gần đây hắn gầy đi rất nhiều, đường nét khuôn mặt không còn ôn nhuận như trước nữa, mi cốt càng sâu, càng hiện ra vẻ sắc bén gai góc.
Giống người bị bệnh lâu năm.
Hắn rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt yên tĩnh, như đưa ra quyết định gì đó, đón ánh mắt kinh ngạc của thiếu nữ, nhẹ nhàng lặp lại: "Chúng ta thành thân, được không?"
An Cửu đương nhiên sẽ không nói không được.
Hắn hành động mới tốt, thay vì giằng co và không làm gì như lúc trước, khiến nàng có chút bó tay hết cách.
"Được."
Vì thế trong mắt Bùi Tịch, thiếu nữ gần như chỉ sửng sốt một chốc, liền lập tức đáp ứng, một chút suy nghĩ đường sống cũng không có.
Phảng phất, căn bản không cần suy nghĩ, nàng đã sớm chờ mong gả cho hắn.
"Liền đáp ứng ta sao?" Hắn nhịn không được cong cong môi, cười hỏi.
Thiếu nữ ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng dù sao nàng không có tính ngượng ngùng, như hờn dỗi trừng hắn nói: "Ta không phải đã sớm đáp ứng chàng sao? Chính miệng chàng nói muốn cưới ta, kết quả lâu như vậy cũng chưa có động tĩnh gì, ta cũng hoài nghi chàng đổi ý!"
Bùi Tịch bừng tỉnh nhớ ra, ở Ngàn Sát Các, nàng cũng đã hỏi qua câu này.
Hắn im lặng một lát, chậm rãi đáp: "Không phải đổi ý."
Chỉ là bởi vì lúc trước chưa quyết tâm, mới chậm chạp không đưa ra quyết định.
Độc phát càng ngày càng thường xuyên, hắn không muốn nhìn thấy nàng lo lắng, càng không thể từ bỏ giải độc.
Điều duy nhất Bùi Tịch cố kỵ đó là sợ bị nàng phát hiện, bị nàng vứt bỏ.
Hiện giờ không giải độc không được.
A Thất nói không sai, chỉ cần hắn không nói cho nàng, nàng vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này.
Dù trong lòng biết rõ, tỷ lệ nàng biết cực kỳ nhỏ, Bùi Tịch vẫn do dự hồi lâu, trước khi đưa ra quyết định thành thân với nàng. Thành hôn với nàng trước, qua động phòng hoa chúc, sau đó cho dù nàng vô tình biết được tình hình thực tế, cũng sẽ tha thứ cho hắn đi?
Hắn cũng không yêu Ôn Nguyệt Linh, đối với Ôn Nguyệt Linh không có bất kì suy nghĩ gì, sau khi giải độc, thuốc giải Ôn Nguyệt Linh cũng sẽ chết đi.
Cho dù nàng phát hiện, khi tức giận, hắn cũng sẽ dỗ nàng.
Dù sao nàng yêu hắn như vậy, không phải sao?
Chẳng lẽ nàng sẽ vì tính mạng một người xa lạ, không màng sống chết của hắn sao?
"Chỉ là trước đó còn chưa xác định."
"Chưa xác định cái gì?" Thiếu nữ nghi hoặc hỏi.
Nam nhân lắc đầu, không nói.
Hắn không thể nói ra, bản thân chưa xác định nàng có thật sự yêu hắn hay không. Tuy rằng có tình cổ làm chứng cứ, nhưng hắn vẫn sợ.
Sự yếu đuối và sợ hãi này, vĩnh viễn không cần để nàng biết.
"Không quan trọng."
Thiếu nữ nhìn hắn một cái, không biết có phải nhìn ra điều gì hay không, lại hỏi: "Vậy hiện tại chàng xác định chưa?"
"Xác định." Công tử bạch y hơi mỉm cười, nụ cười rất nhạt, nhưng lại ôn hòa hơn mọi lần.
Hắn nhiều lần độc phát như vậy, thấy qua bộ dáng chật vật của hắn, nàng vẫn không rời bỏ, thậm chí dùng chính bản thân nàng để giúp hắn giảm đau đớn, chưa từng có một khắc ghét bỏ hắn.
Nếu còn chưa thể xác định nàng yêu hắn, vậy nên xác định thế nào chứ?
Cho nên, nếu nàng yêu hắn như vậy, hắn dùng người khác giải độc để sống sót, nàng cũng sẽ không trách hắn đi?
-
Bùi Tịch làm việc hơi có chút sấm rền gió cuốn, trước đây chỉ bất động, hiện giờ một khi nói muốn thành hôn, nháy mắt toàn bộ Dược Vương Cốc đều rung động.
Bố trí phòng ốc, chọn mua vật phẩm, may hỉ phục, mở tiệc chiêu đãi khách khứa, quá trình bắt đầu một cách đâu vào đấy.
Dược Vương Cốc yên tĩnh trong một đêm trở nên náo nhiệt, mỗi người mà An Cửu nhìn thấy khi ra cửa, đều sẽ cười hướng nàng chúc phúc.
An Cửu thật ra rất nhàn, không cần làm gì, tiếp tục làm An tiểu thư vô lo vô nghĩ, cả ngày đi dạo trong Dược Vương Cốc.
Dược Vương Cốc là nơi Bùi Tịch sống từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều dấu vết của hắn, Bùi Tịch chưa bao giờ hạn chế nàng, tùy ý để nàng tự do đi lại, An Cửu liền nhìn một chút, tưởng tượng hắn trưởng thành trong cốc, biến thành bộ dáng hiện giờ như thế nào.
Trong cốc có một tòa gác mái, trong lâu bày đầy sách, nơi này để lại nhiều dấu vết của Bùi Tịch nhất.
An Cửu không có việc gì cũng sẽ đọc sách, nhưng nàng chỉ đọc thoại bản du ký bên trong, thỉnh thoảng không cẩn thận rút ra một quyển sách khác, lật một lúc là có thể nhìn thấy bút ký ngắn gọn của Bùi Tịch.
Chữ hắn ban đầu không đẹp, sau đó ngày càng đoan chính, ngày càng thanh tú.
Giống như một đứa trẻ từng chút lớn lên thành quân tử nhẹ nhàng.
An Cửu cũng nghe qua người già trong cốc nói, tựa hồ rất giữ kín chuyện xưa, đại khái là về Bùi Tịch khi còn nhỏ, nghe được không nhiều lắm, chỉ biết hắn lúc nhỏ ở trong một cái sân hẻo lánh, thẳng đến khi 4 tuổi mới được Bùi Chu giáo dưỡng.
Nàng tò mò đi xem, tiểu viện đó nhiều năm không có người ở, sớm đã rách nát hoang vu cỏ dại tràn lan.
Đứng ở ngoài tiểu viện, đối diện có thể trông thấy một rừng đào, hoa đào đã tàn, quả đào đã hái, cây đào trống rỗng lắc lư trong gió thu, lọt vào trong tầm mắt một mảnh hoang vắng.
An Cửu một mình đi tới đây, trở về cũng là một mình, không ai biết nàng từng tới.
Trở lại nơi ở, liền thấy Bùi Tịch đang ngồi trong thư phòng viết thiệp mời.
Hắn nhất quyết tự tay viết thiếp cưới, sau đó lại phái người đưa đến tay mỗi người, thiếp cưới viết gần trăm cái, thật sự không ít.
An Cửu đi qua hỏi: "Nhiều người như vậy đều sẽ tới sao?"
"Đương nhiên, này vẫn thiếu." Bùi Tịch cười, mắt đen hẹp dài liếc nàng, như là đang nói nàng hoài nghi danh tiếng của hắn.
Trên giang hồ, thần y chính là nhân vật có nhân duyên nhất.
An Cửu duỗi tay cầm một phần thiệp mời lên, rũ mắt nhìn thoáng qua, chữ trên giấy đỏ thẫm đoan chính trang nhã, nhìn không ra nửa điểm có lệ, chỉ nét chữ thôi cũng đã thể hiện sự trịnh trọng của người viết.
"Chữ của chàng rất đẹp." An Cửu nhịn không được cảm thán một câu, lại giống như lơ đãng hỏi: "Ta có thể xem bảng chữ mẫu trước kia chàng luyện không?"
Bùi Tịch cúi đầu viết thiếp cưới, nghe vậy cười nói: "Tất nhiên có thể, bảng chữ mẫu đều ở trên kệ sách."
Hắn đối với nàng không chút phòng vệ, An Cửu lại rất hiếm vào thư phòng hắn, đại tiểu thư không học vấn không nghề nghiệp, đối với nơi như thư phòng hẳn là cũng không cảm thấy hứng thú, tùy tiện vào ngược lại sẽ khiến hắn cảnh giác.
Quả nhiên, lần này An Cửu nhắc tới, hắn không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Ngược lại An Cửu cũng không xem lung tung, tùy ý tìm mấy bảng mẫu luyện chữ rồi luyện vài chữ, sau đó lại như chán ghét mà ném bút.
Mỗi ngày sau đó, khi Bùi Tịch tiến vào, nàng cũng tới tùy ý lật xem vài cuốn sách.
Như là không muốn xa hắn, cho nên mỗi ngày mới đến bồi hắn.
Ngày nọ, An Cửu tìm thấy một cái hộp gỗ giấu trên giá.
Nàng mở hộp gỗ ra, chỉ thấy bên trong có rất nhiều thư, còn chưa thấy rõ trên thư viết gì, bởi vì nàng vừa mở hộp ra, hộp gỗ liền đột nhiên bị cướp đi.
Nam nhân đốt ngón tay thon dài, nắm chặt hộp gỗ, bởi vì dùng sức quá mức, xương ngón tay đều trắng bệch.
Một đôi mắt đen kịt, bình tĩnh nhìn nàng, ngữ điệu không khỏi trầm xuống: "Nàng nhìn thấy gì?"
An Cửu ngẩn người, giữa mày dần dần nhăn lại.
Trong ánh mắt nam nhân chứa sự thấp thỏm, thiếu nữ không vui mà mở miệng: "Bùi Tịch, có phải chàng lén lút truyền tin với người khác sau lưng ta?"
Lời vừa nói ra, thần sắc Bùi Tịch ngược lại dãn ra, trên mặt lại có một chút ý cười.
"Không có." Hắn nói, tùy tay đặt hộp gỗ lên bàn, duỗi tay ôm eo thiếu nữ, hôn lên môi đỏ đang chu lên của nàng.
"Đừng tức giận, đó là bệnh tình của một số người bệnh, y giả không thể tùy ý công khai tình trạng của người bệnh, đây là tôn trọng người ta, không phải cố ý không cho nàng xem."
Lời hắn nói rất đường hoàng, An Cửu cũng không tiếp tục dây dưa nữa, dù sao như vậy là đủ rồi.
Nàng hừ một tiếng, cũng không kiên trì muốn xem cái hộp kia, chỉ nói: "Tốt nhất chàng đừng có gạt ta."
Hầu kết nam nhân di chuyển, sau một lúc lâu trầm giọng nói: "Sẽ không, về sau chuyện gì ta cũng sẽ nói với nàng."
Sau khi thành thân, hắn sẽ không giấu giếm nàng bất cứ điều gì.
Bởi vì độc phát thường xuyên, hôn sự của hai người định rất gần, chỉ một tháng sau.
Cuối tháng mười, tuyết rơi ở Dược Vương Cốc.
Cũng là trong đêm tuyết đó, Bùi Tịch lại một lần nữa độc phát.
Lần này An Cửu không giống lần trước, chỉ ngồi yên ở trong phòng ngây ngốc nhìn hắn, nam nhân vẫn trói bản thân vào cột giường, lúc này toàn bộ quá trình hắn thậm chí đều không tỉnh táo.
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gào rống thống khổ, An Cửu lặng yên đi đến đầu giường, ấn nút mở cơ quan, mở ra một ngăn bí mật, trong đó tìm thấy bình sứ nhỏ đựng cổ song sinh.
Có hình chiếu của hệ thống, hết thảy bí mật của Bùi Tịch đều không thể gạt được nàng.
Nàng biết trong hộp gỗ chính là thư bọn họ gửi cho nhau lúc trước dưới thân phận Phi Y, cũng biết hắn giấu cổ song sinh ở đâu.
Sở dĩ để hắn thấy, là vì lấp đầy lỗ hổng logic.
An Cửu làm việc xưa nay như vậy, chưa bao giờ đánh trận không chuẩn bị.
Nàng nhẹ nhàng lấy cái bình ra, mở nút bình, liền thấy bên trong hai con trùng trong suốt.
Ngày đó khi Bùi Tịch gặp Vu Thịnh, nàng cũng thông qua hình chiếu nghe được cách dùng cổ trùng.
Chỉ cần một trong hai bên có được cổ trùng, sau đó tiến hành giao hợp, liền có thể giải kịch độc trên người hắn.
Sau khi xem qua, An Cửu lặng yên đặt cái bình về chỗ cũ, vị trí giống nhau như đúc.
Nàng chậm rãi đóng ngăn bí mật lại, một lần nữa ngồi xuống mép giường, chậm rãi duỗi tay nắm lấy tay lạnh lẽo của hắn.
Giây tiếp theo liền bị nam nhân mất đi thần chí gắt gao nắm lấy, như muốn bóp gãy tay nàng, một trận đau đớn từ trên tay đánh úp lại.