* Tên nam chính từ đầu đến hết chương hoàn chính văn là 裴寂 (Péi jì), nghĩa là Bùi Tịch, nhưng sang phần ngoại truyện tác giả lại dùng 裴霁 (Péi jì), dịch ra là Bùi Tễ (hoặc Bùi Tế), hai chữ Tịch và Tễ đều có phiên âm giống nhau nha.
Bằng cách này, An Cửu và Bùi Tễ đã làm quen mà không ai biết.
Ngày hôm đó trong phòng trà, hai người cũng không nói thêm gì, vị Bùi tiên sinh phong độ nhẹ nhàng dường như cảm thấy có chút thất thố, tiếp cận chẳng qua là muốn hỏi thông tin liên lạc của cô.
Anh cố ý khắc chế, An Cửu cũng giả vờ như không biết, rót cà phê rồi rời đi.
Cuối ngày hôm đó, sau khi tan sở, trong hành lang gặp lại An Khánh, An Cửu thuận miệng hỏi một chút về Bùi tiên sinh.
Từ miệng đối phương biết được, Bùi Tễ đến Tân Thành chẳng qua chỉ là tiện đường, còn có lịch trình bận rộn khác, ăn trưa không lâu thì ra sân bay bay ra nước ngoài.
Tính toán thời gian, có lẽ là vừa tạm biệt cô ở phòng trà xong, anh đã rời đi.
Bằng không thì với thân phận của Bùi Tễ, sao lại đến căng tin của An thị dùng cơm?
An Khánh đã sớm đặt chỗ ở nhà hàng, nếu không phải Bùi tiên sinh không kịp thời gian, thì cũng không trùng hợp như vậy để cô gặp được anh.
Trong lúc trò chuyện, trong giọng An Khánh khó che giấu được sự đắc ý và kiêu ngạo, như thể có thể mời Bùi tiên sinh dùng cơm là một chuyện tốt cỡ nào, mà An Cửu cũng có duyên gặp anh một lần, càng là dính rất nhiều hào quang.
Đối mặt với sự khoe khoang ngầm của An Khánh, An Cửu bất động thanh sắc, cười mỉm nói: "Quan hệ của chú ba thật rộng, vậy mà có thể quen người như Bùi tiên sinh."
An Khánh được khen nên vui vẻ, mỉm cười nhìn cô: "Tiểu Cửu còn nhỏ, kinh nghiệm còn ít, chờ cháu lớn hơn một chút, sẽ quen biết nhiều người hơn, quan hệ cũng sẽ dần dần tích lũy..."
Sau đó là những lời chỉ dạy của trưởng bối, nghe có vẻ tử tế, kì thực là cảnh cáo.
An Cửu quả thực còn trẻ, năm nay chỉ hai mươi tuổi, từ nhỏ cô đã học sớm, về sau mấy lần nhảy lớp, tốt nghiệp rất sớm, chị họ An Nguyệt hơn cô hai tuổi vẫn còn học đại học, cô đã gia nhập công ty phụ trách một bộ phận, thực sự khiến người ta phải ghen tị.
Tuy nhiên, cô còn trẻ nhưng rất có năng lực, lại khiến cho các tiền bối cùng thế hệ với An Khánh cảm thấy áp lực rất lớn, lúc này mới ngoài sáng ngầm cảnh cáo cô, muốn cô học cách tôn trọng người lớn tuổi.
"Đúng, chú ba nói đúng, sau này mong chú giới thiệu cho cháu nhiều người như vậy hơn nữa nhé, dù sao chúng ta cũng là người một nhà."
An Cửu gẩy gẩy sợi tóc, cong môi mỉm cười.
Đối mặt với mấy lời cảnh cáo này, từ trước đến nay An Cửu biểu hiện rất thuận theo, dù sao lão gia vẫn còn sống, bọn họ cũng không dám đi quá xa, chỉ có thể ngầm nói chút lời ong tiếng ve, cô đều có biện pháp ứng phó.
"Cháu..." An Khánh nghe vậy lập tức nghẹn, nhưng đối mặt với khuôn mặt tươi cười của cô gái, ông ta không thể bộc phát, nếu không buổi tối sẽ bị lão gia gọi điện chất vấn.
Ông ta thoáng dừng một chút, thang máy vừa đến bãi đậu xe ngầm, ông ta vội vàng phẩy tay áo bỏ đi: "Sau này hãy nói."
Nhìn bóng lưng An Khánh gần như chạy trối chết, An Cửu cười không nói gì.
Trịnh Lam cũng đi theo An Cửu, theo dõi cuộc đối đầu từ đầu đến cuối, thấy vậy không khỏi bật cười: "Lại để ông ta khoe khoang với cô, về sau ông ta hẳn sẽ không dám ở trước mặt cô nói mình có nhiều quan hệ đâu?"
An Cửu thờ ơ lắc đầu: "Đi thôi, lên xe, tiễn cô một đoạn."
Nhà Trịnh Lam cách đó không xa, mỗi ngày tan sở An Cửu sẽ thuận đường tiễn một đoạn.
Hai người lên xe, Trịnh Lam vẫn tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Lại nói, nếu An Khánh thật sự nói chuyện hợp tác với Phong Nhân, đó cũng không phải chuyện nhỏ."
Điện thoại trên đùi rung lên, có tin nhắn WeChat, An Cửu cúi đầu ấn mở, thản nhiên nói: "Sẽ không."
Trịnh Lam: "Sẽ không cái gì?"
Mở WeChat, người bạn vừa thêm hôm nay gửi tin nhắn đến.
Bùi Tễ: Tan làm chưa?
Khi thêm bạn, An Cửu phát hiện tên WeChat của anh là Phi Y, không hề che giấu, có lẽ cho rằng cô không có những ký ức đó.
An Cửu vẫn không rõ lắm, tại sao Bùi Tễ cũng có ký ức về thế giới kia.
Tuy anh không nói gì, nhưng bộ dạng muốn nói lại thôi trong phòng trà, liền để lộ rất nhiều manh mối.
An Cửu tùy ý ấn bàn phím, viết tin trả lời anh.
An Cửu: Tan sở rồi, nghe chú ba nói anh đã rời Tân Thành?
Đồng thời trả lời vấn đề của Trịnh Lam: "Sẽ không đàm phán được, nếu có thể, thì đã sớm được, sẽ không trì hoãn đến bây giờ. Hơn nữa Bùi Tễ... chẳng qua là thuận đường đến đây, nếu thực sự hợp tác, thì quá không chính thức. Huống hồ năng lực của chú ba như vậy, thấy luôn chính là đục nước béo cò, nghe ngóng thoáng qua đã biết rõ lai lịch của ông ta, nếu Phong Nhân thực sự hợp tác với ông ta, ngược lại tôi sẽ nghi ngờ mắt nhìn của họ."
Cái tên quen thuộc này trượt ra khỏi đầu lưỡi, An Cửu không khỏi hơi khựng lại, trong lòng chợt lóe lên một tia khác thường.
Cũng không phải An Cửu coi thường An Khánh, nhiều năm như vậy, năng lực của An Khánh ai cũng rõ.
Thế hệ của cha cô có ba người, cô* lớn nhất, bố cô là thứ hai, nhỏ nhất là An Khánh.
* Cô chỉ chị gái của bố, không phải An Cửu
Ngay từ đầu cha cô được dạy thành người thừa kế, sau này phát hiện dạy vô dụng, không có đầu óc kinh doanh, chỉ đầy bụng phong lưu, cô cô trước kia là một não yêu đương, vì đàn ông muốn chết muốn sống, kết quả sau này hôn nhân thất bại, hiện tại đã ly hôn và mang theo một đứa con trai, người anh họ cũng không tệ, năng lực tuyệt vời, nhưng suy cho cùng là người khác họ, không được lão gia ưa thích.
Chú ba An Khánh chỉ biết ăn uống vui chơi, mấy đứa con trong nhà cũng kiến thức hạn hẹp, không được lên sân khấu.
Thế hệ trước không tìm được người thừa kế phù hợp, nên lão gia mới tập trung bồi dưỡng An Cửu.
Lão gia thân thể vẫn còn cường tráng, nếu kiên trì thêm mấy năm nữa, chờ An Cửu rèn luyện bản lĩnh, tương lai cô sẽ là người cầm lái An gia, gần như ván đã đóng thuyền.
Cho nên An Cửu mới có thể bình tĩnh như vậy khi đối mặt với An Khánh.
Dù sao đều là châu chấu sau thu*, không còn mấy hơi thở.
* Châu chấu sau thu: một phần trong câu 秋后的蚂蚱,蹦达不了几天了 (châu chấu sau thu, chẳng nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu)
Điện thoại lại rung lên, đối phương đã trả lời tin nhắn trong vài giây.
Bùi Tễ: Đúng vậy, vừa mới hạ cánh xuống nước M, sắp đến viện nghiên cứu, chúng tôi nghiên cứu phát minh loại thuốc mới, gần đây đang trong giai đoạn thử nghiệm, tôi đến thăm một chút.
Bùi Tễ: [Hình ảnh]
An Cửu ấn mở hình ảnh, là ảnh sân bay, quả nhiên là vừa xuống máy bay, còn chưa qua cổng.
Hạ cánh liền báo tin cho cô ngay?
Cô mím môi, có chút buồn cười, người này có biết mình có chút lộ liễu không?
Giọng của Trịnh Lam vẫn văng vẳng bên tai: "Tuy nói như vậy, nhưng quan hệ của bọn họ xác thật rất rộng, Bùi gia thần bí như vậy, chưa bao giờ lộ diện trước công chúng, vậy mà An Khánh có cách, cô có muốn liên lạc một chút?"
An Cửu hơi nhướng mắt, cười nhìn cô ấy một cái: "Bổn tiểu thư phải gấp như vậy sao?"
Trịnh Lam thoáng giật mình.
Xe đang lái ra khỏi gara ngầm, đèn đường trên nóc xe lóe lên, từng tia sáng xuyên qua kính chiếu lên mặt cô gái, lúc sáng lúc tối.
Khuôn mặt cô thoạt nhìn rất trẻ, làn da trắng nõn như bóp ra nước, mái tóc màu hạt dẻ được uốn xoăn buông xuống vai, lông mi dài, da trắng môi đỏ, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, khuôn mặt cũng tràn đầy khí chất của đại thiểu thư hào môn.
Thực sự là xinh đẹp kinh người.
Nhưng không chỉ xinh đẹp, Trịnh Lam theo cô nửa năm, cũng biết rõ năng lực của cô hơn ai hết.
Cô ấy chợt mỉm cười: "Không sai, với năng lực của cô, đâu phải dùng tới."
Với khả năng của tiểu thư, chỉ qua vài năm, đều là người khác nịnh bợ cô, đâu cần cô đi đút lót người ta?
Nhưng An Cửu lại lắc đầu: "Không phải năng lực."
Trịnh Lam không hiểu: "Vậy đó là gì?"
An Cửu không nói nữa, đôi mắt rũ xuống, móng tay sơn màu hồng nhạt nhẹ nhàng gạt màn hình điện thoại.
Đương nhiên là vì, có người đang theo đuổi.
An Cửu: Anh quen chú ba của tôi?
Dù không quan tâm, nhưng vẫn muốn biết.
Bùi Tễ: Không quen, trước đây từng gặp một lần trong bữa tiệc, có giao lưu.
An Cửu hiểu ý, không muốn tiếp tục chủ đề này.
Cô không muốn nói chuyện nữa, đối phương qua một lúc không nhận được hồi âm, lại gửi tới một tin nhắn.
Bùi Tễ: Quan hệ giữa em và ông ta không tốt sao? Nếu không tốt lần sau tôi sẽ không gặp ông ta nữa.
An Cửu đọc tin nhắn, không khỏi thở dài.
An Cửu: Làm sao anh biết quan hệ giữa tôi và ông ta không tốt?
Bùi Tễ:......
Một lúc sau, ngay khi An Cửu nghĩ anh sẽ không trả lời nữa, điện thoại rung lên.
Bùi Tễ: Vừa cho người kiểm tra thông tin gia đình em.
Bùi Tễ: Nếu em không thích, sau này sẽ không làm vậy nữa.
Bùi Tễ: Xin lỗi, tôi không muốn giấu em, tôi chỉ... muốn hiểu em hơn.
An Cửu không nhịn được nữa, gần như tưởng tượng ra cảnh người đàn ông đứng ở sân bay một bên gọi điện cho người điều tra An gia, một bên lo lắng gửi tin nhắn hình ảnh cho cô.
Chuyện gì xảy ra vậy, dễ thương không thể giải thích được.
Hay là nói, do trước đây hậu quả của việc che giấu quá nghiêm trọng, nên bây giờ để lại bóng ma tâm lý nặng nề?
An Cửu: Bùi tiên sinh, có phải trước kia anh chưa từng làm quen với cô gái nào?
Bùi Tễ:......
Bùi Tễ: Chưa từng.
An Cửu: Chưa từng cái gì?
Bùi Tễ: Chưa từng hỏi thông tin liên lạc của cô gái khác, cũng chưa từng làm quen.
An Cửu: Vậy tôi là người đầu tiên? Thật vinh hạnh.
Bùi Tễ: Không, là vinh hạnh của tôi.
An Cửu: Vinh hạnh gì?
Bùi Tễ: Vinh hạnh có thể gặp em.
An Cửu hơi nhướng mày, người này nói chuyện thật êm tai, nếu không phải cô biết được nội tình, chắc chắn anh không lừa gạt cô, có lẽ sẽ cho rằng anh là một thanh niên phong lưu nào đó.
Mặc dù vậy, khóe miệng cô lại nhếch lên một độ cong hứng thú, dù bận vẫn ung dung trả lời: Anh biết không? Anh nói chuyện phiếm với tôi như vậy, thật sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Bùi Tễ: Hiểu lầm gì?
An Cửu: Hiểu lầm... anh đối với tôi vừa gặp đã yêu.
Bùi Tễ: Có lẽ đó không phải hiểu lầm thì sao?
An Cửu: Bùi tiên sinh, anh biết anh đang nói gì không?
Hồi lâu đối phương không trả lời, An Cửu đợi một lúc, còn tưởng rằng anh hối hận vì quá vội vàng, không ngờ điện thoại lại tiếp tục rung lên, hiển thị cuộc gọi WeChat từ "Bùi Tễ".
An Cửu sửng sốt một chút, lập tức nghe điện thoại dưới ánh mắt tò mò của Trịnh Lam, áp điện thoại vào tai.
Lúc đầu, chỉ có thể nghe thấy tiếng ồn mơ hồ xung quanh.
An Cửu "Alo" một tiếng.
"An tiểu thư."
Giọng nam trầm thấp vang lên, đặc biệt rõ ràng trong khung cảnh ồn ào, giống như tiếng búa gõ vào trái tim.
Tựa hồ yết hầu anh lăn lăn, không biết có phải quá mức khẩn trương hay không, tiếng nói phát ra trở nên khàn khàn: "Tôi biết bây giờ nói những lời này với em là quá mức mạo muội, quá thiếu tôn trọng và quá tuỳ tiện, có lẽ em sẽ hoài nghi nhân phẩm của tôi, nhưng vẫn là câu nói kia, tôi không muốn lừa em, càng không muốn che giấu phần tình cảm này—— "
Nếu không phải còn có lịch trình, nếu không phải đã hạ cánh đến nước ngoài, có lẽ anh đã không khống chế nổi bản thân mà thất lễ trước mặt cô.
Trong biển người tấp nập, người đàn ông trường thân ngọc lập đứng dưới mái vòm trong suốt, vô số người đi qua anh, đều có thể thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia, là đôi mắt đang đỏ lên.
Nhưng giọng nói của anh lại trầm ổn như vậy, chắc chắn như vậy, không chút do dự.
Có máy bay cất cánh, một tiếng gầm lớn vang lên, giọng khẩn cầu trầm thấp của anh chưa từng bị tiếng ồn át đi, xuyên qua đại dương, thiên sơn vạn thuỷ, truyền đến tai cô.