Khoảnh khắc cắn môi đỏ kia, Bùi Tịch ngửi thấy mùi hoa đào nồng đậm.
Mùi bay ra từ miệng thiếu nữ, hương thơm ngào ngạt, mà nay đều bị hắn nuốt vào, trong nháy mắt, hắn dường như rơi vào rừng hoa đào nở rộ.
Điều này làm cho hắn không tự chủ nhớ lại rừng đào ở Dược Vương Cốc, hắn từ nhỏ trước khi ra khỏi viện, chỉ có thể dựa vào ngoại vật để lấy được tin tức ở bên ngoài.
Ví dụ chim bay qua tiểu viện, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới.
Gió sẽ truyền tới rất nhiều tin tức, ngày xuân mỗi năm, cành liễu mọc ra chồi non, hắn sẽ ngửi thấy mùi hương dễ ngửi.
Bùi Tịch nhỏ khoa tay múa chân hỏi lão bộc, mùi hương kia là gì?
Lão bộc không nói chuyện với hắn, tất nhiên cũng sẽ không trả lời hắn.
Thẳng đến sau này, hắn chạy ra khỏi cái sân kia, trở thành Thiếu cốc chủ trên danh nghĩa của Dược Vương Cốc.
Bùi Tịch trở lại sân ban đầu, muốn nhìn nơi vây khốn hắn bốn năm trông như thế nào. Sau đó hắn phát hiện, ven một cái hồ cách tiểu viện không xa, có một rừng đào mọc lên, ngày xuân mỗi năm, sẽ nở ra từng chùm hoa lớn.
Hắn chưa từng thấy hoa đào, lại ngửi thấy mùi hoa đào trước một bước.
Thời điểm đứa trẻ còn chưa biết hoa đào là thứ gì, đã trải nghiệm qua vẻ đẹp của hoa đào.
Mà trừ mùi hoa, ngay sau đó hắn cảm nhận được mềm mại. Mềm giống một đám mây, lại trơn trượt giống một con cá nhỏ.
Bùi Tịch nghĩ đến giấc mơ hoang đường kia.
Xúc cảm trong mơ, tựa hồ giống như lúc này.
Hắn mất khống chế mà há miệng cắn môi, dùng đầu lưỡi liếm, quả nhiên nếm được một vị ngọt thanh.
Giấc mơ trước đó cũng là ngọt.
Cho nên, lại là một giấc mơ khác sao?
Trong lúc hôn mê mang, Bùi Tịch nhịn không được nghĩ.
Giấc mơ này không giống lúc trước, hắn có thể cảm giác được thiếu nữ mỏng manh giãy giụa trong lòng ngực.
Mỗi khi hắn há miệng cắn, nàng đều run rẩy ở trong tay hắn, mũi phát ra tiếng hừ nhẹ. Thanh âm kia dừng ở trong tai, tựa như thêm củi vào lửa, khiến ngọn lửa lớn bốc cháy lan ra khắp cơ thể.
Kỳ lạ chính là, khi lửa nổi lên, đau đớn trong cơ thể bất giác giảm bớt.
Đôi tay nhỏ bé bị trói sau lưng không khỏi vặn vẹo, nàng quay đầu muốn tránh hắn.
"Ô...... Buông ra...... Ta......" Thiếu nữ nhỏ giọng nức nở.
Trong một giấc mơ, nàng rõ ràng ngoan ngoãn cực kỳ.
Giờ khắc này, lý trí Bùi Tịch gần như mất hết, khống chế thân thể hắn, chỉ còn lại bản năng mơ hồ.
Hắn cực kỳ bất mãn, vì sao lần này phải kháng cự?
Nam nhân thoáng thối lui, dùng tay đang chống ván cửa nắm chiếc cằm tinh xảo của thiếu nữ, thiếu nữ mới vừa được giải thoát, lập tức phẫn nộ mà kêu lên: "Bùi Tịch huynh phi lễ ta! Huynh cái tên què dám...... Á!"
Quá ồn.
Hắn lại bao phủ lên.
Lúc này, thiếu nữ không có chỗ trốn.
Cơ thể nàng bị hắn đè trên cửa, hai cánh tay mảnh khảnh bó ở sau người, nâng cằm lên, bày ra một tư thế thuận nước đẩy thuyền.
Hơi thở của nam nhân nặng nề, dòng khí ướt nóng phả vào má thiếu nữ, hai người hô hấp giao nhau. Mái tóc đen của hắn rũ xuống, cùng nàng dây dưa.
Môi Bùi Tịch rất mỏng, cả người hơi lạnh, khi dây dưa trên đôi môi non mềm của nàng, đau đớn rất nhỏ lan ra.
An Cửu nhắm mắt lại, khóe mắt xuất hiện nước mắt tinh tế.
Nàng thật sự đau.
Bùi Tịch hiện tại không có lý trí, căn bản sẽ không khống chế lực đạo của mình, tay bị nắm đến đau, cằm cũng bị niết đến đau, còn có cái hôn thô bạo giống chó gặm, thật là cái nào cũng đau.
Vì đêm nay, nàng thật sự trả giá rất nhiều.
Ngày mai nếu không tăng độ hảo cảm, nàng nhất định phải thiến hắn!
An Cửu một bên căm giận nghĩ, một bên mở miệng, mặc kệ tên khốn kia vẫn luôn làm loạn không vào sâu được ở trên môi. Sợ hắn không hiểu, nàng còn cố ý dò đầu lưỡi, nhẹ nhàng chạm hắn.
Trong nháy mắt hai đầu lưỡi mềm mại chạm nhau kia, thân hình thon dài đè nặng nàng hơi chấn động.
Sau đó tựa như du khách sắp chết khát trên sa mạc cuối cùng uống được một ngụm nước, tham lam không hề cố kỵ mà công thành đoạt đất, hấp thu hết nguồn nước.
Trừ ban đầu còn khó khăn, không biết có phải hắn quá thông minh hay không, năng lực học tập quá mạnh.
Nụ hôn này rất nhanh liền rơi vào cảnh đẹp, hắn chưa bao giờ vô tình cắn phải đầu lưỡi nàng, cũng chưa vô tình hôn nàng đến rách môi.
Lúc trước An Cửu chưa từng hôn môi, đây là lần đầu tiên nàng thân mật với người khác như thế, trải qua khó chịu ban đầu ra, nàng dần dần đắm chìm trong sự thoải mái giữa răng môi như thuỷ mạt* giao hoà.
* Thuỷ mạt: bọt nước
Như là ngâm mình trong một hồ nước ấm, toàn bộ cơ thể đều nhẹ nhõm, khó chịu đều tan biến, cả người ấm áp, dường như phơi nắng sau giờ ngọ* vào đông.
* Giờ ngọ: từ 11 giờ trưa đến 13 giờ trưa
Đau đớn không thể chịu nổi dần dần hóa thành ngứa nhẹ thâm nhập cốt tủy, khiến nàng nhịn không được tiếp tục, lại tiếp tục.
Hoá ra hôn môi thoải mái như vậy sao? Giống như rơi vào một giấc mơ đẹp, chỉ muốn say mê không tỉnh.
Khó trách nghe rất nhiều người nói, có thể cùng người yêu hôn vài tiếng đồng hồ.
Đặc biệt cảm quan của An Cửu nhạy bén hơn người thường, nếu nói người thường có thể cảm nhận được một phần vui sướng, nàng có thể cảm nhận được ba phần.
Môi và lưỡi quấn quýt chẳng phân biệt ngươi ta, trên cánh môi truyền đến tê ngứa, khi hàm trên bị đụng vào cảm giác như điện chạy qua, đều khiến nàng không tự giác mềm nhũn, cả người không ngăn được run rẩy.
Loại cảm giác này, thật sự khiến người nghiện.
Hắn hẳn là cũng rất thoải mái đi?
An Cửu lặng lẽ nâng mi, nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc.
Đôi mắt thích ứng bóng tối, nàng dần dần có thể thấy rõ bộ dáng hắn.
Hai mắt nam nhân nhắm chặt, hàng mi dài khẽ run, giống như cánh bướm bay tán loạn. Mũi cao thẳng chạm vào mũi nàng, khi thì đan xen, khi thì cọ xát, trên chóp mũi thấm ra mồ hôi cọ lên mũi nàng, mang đến lạnh lẽo rất nhỏ.
Mày hắn vốn nhíu chặt bất giác thả lỏng, mặt mày nhẹ nhõm, không còn nhìn thấy thống khổ khó nhịn, chỉ có khát cầu thật sâu.
An Cửu có thể nhận thấy cơ thể hắn không tự giác co rút, hẳn là đau đớn gây ra. Mỗi lần đau đến tàn nhẫn, động tác hắn hôn nàng cũng sẽ trở nên dùng sức, hung ác như muốn nuốt nàng vào bụng.
Sau khi An Cửu lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, lặng yên không một tiếng động khép mi mắt trước khi lại bị phát hiện.
Không biết khi nào Bùi Tịch đã buông cổ tay nàng, ngón tay thon dài nhéo sau cổ nàng, ấn nàng thật sâu vào cửa.
An Cửu yên lặng vươn hai tay nhỏ nhắn mềm mại, ôm cổ hắn, vùi vào cái ôm tràn đầy mùi thuốc.
Một đêm này cuối cùng khi nào ngủ, An Cửu cũng không nhớ.
Dù sao nàng chỉ biết, bọn họ ôm hôn đã lâu, môi và đầu lưỡi nàng đều tê rần.
Nàng cũng cơ bản xác định, hôn dường như thật sự có thể giảm bớt thống khổ cho Bùi Tịch.
Nhưng An Cửu đoán, có lẽ cũng chỉ là cách dời lực chú ý phổ biến.
Ví dụ khi trẻ em ở hiện đại tiêm thuốc ba mẹ sẽ dùng phim hoạt hình để dời lực chú ý, tâm trí đứa trẻ đều ở trên TV, kim đâm xuống sẽ không cảm giác quá đau.
Tâm trí đều ở hôn, cho nên chẳng sợ cơ thể đau, cũng có thể tận lực xem nhẹ một phần.
Cuối cùng An Cửu thật sự quá mệt, liền kéo Bùi Tịch đến trên giường.
Đương nhiên cái gì cũng không làm, bộ dáng mơ hồ kia của Bùi Tịch, căn bản chẳng làm được gì.
Hai người nằm ngủ đơn thuần cạnh nhau, mỗi lần Bùi Tịch cảm thấy khó chịu, sẽ kéo An Cửu lại hôn, rất nhiều lần An Cửu ngủ rồi đều bị hắn hôn tỉnh, mơ mơ màng màng đáp lại hắn vài cái, lại tiếp tục ngủ.
Thẳng đến trời sáng, An Cửu mới không bị quấy rầy nữa.
Nàng thỏa mãn mà ngủ một giấc đến trời sáng, ý thức rốt cuộc trở nên tỉnh táo, mở mắt ra, liền thấy mép giường có người ngồi.
Một thân bạch y như tuyết, tóc đen nhánh thả ở sau lưng, trên khuôn mặt thanh tuấn có một đôi mắt đen hẹp dài, đuôi mắt cong lên, dường như mang theo ý cười ấm áp.
Không phải Bùi Tịch thì là ai?
An Cửu vội vàng ngồi dậy, như thấy quỷ mà che ngực, trừng lớn mắt, ngữ khí hoảng sợ nói: "Bùi Bùi Bùi Tịch? Sao huynh lại ở đây! Huynh đột nhập nhà riêng!!"
Công tử bạch y sắc mặt bình thản, đáy mắt lại ẩn chứa một tia tìm tòi nghiên cứu.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, nụ cười trên môi biến mất, chậm rãi mở miệng: "Cô xác định, đây là phòng của cô?"
Nghe lời này, thiếu nữ đảo mắt nhìn bốn phía, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người lập tức tái nhợt.
"Đây, đây đây đây, đây không phải phòng ta! Sao ta lại ở đây! Có phải huynh làm gì ta không!!"
Bùi Tịch im lặng một lát, ngữ khí hoài nghi: "...... Chuyện đêm qua, cô đều không nhớ?"
Trời còn chưa sáng Bùi Tịch đã tỉnh, hoặc là nói kỳ thật hắn cả đêm không ngủ, chỉ là thần chí tương đối mơ hồ, thẳng đến khi trời sáng mới dần dần khôi phục tỉnh táo, một lần nữa tìm lại được lý trí.
Một khắc tỉnh táo kia, hắn thấy mình gắt gao ôm một người, người nọ một thân hồng y, thuận theo rúc vào trong lòng ngực hắn, ngủ đến khuôn mặt ửng đỏ, miệng nhỏ hồng nhuận hơi hơi sưng.
Hắn mờ mịt từ trên giường ngồi dậy, trong bóng đêm nhớ lại hết thảy chuyện xảy ra tối hôm qua.
Bởi vì động tác ngồi dậy, sợi tóc hắn rơi trên mặt thiếu nữ, tay nhỏ của nàng theo bản năng gạt ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đừng......"
Rốt cuộc là đã trải qua cái gì, cho nên trong lúc ngủ mơ, theo bản năng nói mớ ra như vậy?
Bùi Tịch đương nhiên không mất trí nhớ, hắn đều nhớ tất cả.
Đầu óc tỉnh táo nhớ lại hết thảy, mùi hoa đào ngào ngạt, đôi môi mềm ấm thơm ngọt, cơ thể thiếu nữ giống đám mây.
Đêm qua, trong cuộc đời ngắn ngủi của Bùi Tịch, là lần độc phát "Thoải mái" nhất mà hắn trải qua.
Quá khứ mỗi lần tỉnh lại, hắn nhớ đều là giãy giụa và chật vật, là đau đớn cùng oán giận vô tận. Mà nay, điều đầu tiên hắn nhớ lại, lại là sợi tóc dây dưa bên nhau, môi dính liền môi......
Thậm chí, hắn còn không kìm được muốn thêm.
Thiếu nữ kia say rượu đột nhiên xâm nhập phòng hắn, giống như một liều thuốc an thần cực mạnh, trấn an thống khổ tra tấn hắn nhiều năm, cho hắn một loại vui sướng khó có thể miêu tả.
Bùi Tịch mắt đen nặng nề, tầm mắt dừng trên mặt thiếu nữ.
Nàng thật sự không nhớ ra sao?
An Cửu ngủ bao lâu, Bùi Tịch liền ngồi ở mép giường bấy lâu, hắn vô số lần đặt tay trên mặt nàng, rồi lại thu về.
Nàng đánh vỡ bí mật của hắn, cho nên dù nàng cho hắn an ủi, Bùi Tịch cũng không thể buông tha nàng.
Cũng không biết vì sao, hắn cuối cùng vẫn không thể xuống tay.
Tưởng tượng thiếu nữ sẽ biến thành con rối vô tri vô giác, sẽ không còn được gặp lại khuôn mặt nhỏ kiều diễm đắc ý đó, Bùi Tịch liền không tự giác có chút mâu thuẫn.
Hắn không thích bỏ dở nửa chừng, thật vất vả khiến nữ nhân này thích "Phi Y", kế hoạch hoàn thành một nửa, thật sự không cần sinh thêm nhiều chuyện.
Đồng thời đáy lòng có một thanh âm đang nói, có lẽ...... chuyện sẽ không tệ như hắn nghĩ?
Cứ chần chờ như vậy, thẳng đến khi hai mắt thiếu nữ bắt đầu động, như muốn tỉnh lại.
Bùi Tịch ngừng động tác, chờ xem phản ứng của nàng.
Nếu nàng vừa tỉnh liền la to, vậy hắn liền khống chế nàng, cùng lắm thì cầm tù, cầm tù nàng là Bùi Tịch, nàng chỉ biết hận Bùi Tịch, nàng vẫn sẽ yêu "Phi Y".
Đến lúc đó tìm được song sinh, liền dùng thân phận Phi Y giao hợp với nàng, cũng có thể giải độc.
Nếu có thể thương lượng càng tốt, chỉ cần nàng bảo đảm không đem chuyện tối hôm qua nói cho người khác, hắn cũng không phải không thể buông tha nàng.
Bùi Tịch không nghĩ tới chính là, nàng thế nhưng...... Cái gì cũng không nhớ.