Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Ngọt Văn

Chương 48: Quê Hương Thật Tuyệt



Sau khi ăn xong bữa cơm, Kiều Vũ bị ba mẹ Kiều ngăn cản không cho cô bê mâm đi, cả hai nhất quyết không cho cô rửa bát.

Không chống cự được hai người, Kiều Vũ đành cầm cặp sách của Kiều Cảnh An, cùng cậu nhóc đi đến trường học.

- Cảnh An, đi thôi.

Nắm tay cậu, hai chị em sánh vai nhau đi ra ngoài.

Bầu không khí trong lành mát mẻ của quê hương như thấm sâu vào da thịt, cảm giác sảng khoái này là điều không có bất cứ nơi nào có thể đem đến cho cô.

Đấy là không nói đến việc trường học ở đây rất gần nhà, chỉ đi một lúc là đến nơi rồi.

Lúc này, Kiều Vũ cảm thấy rất hâm mộ Kiều Cảnh An, cuộc sống thoải mái và vui vẻ như này cô cũng muốn!

- Ây da, con gái nhà họ Kiều đúng không? Không phải con đang học trên thành phố hả? Sao lại về rồi?

- Kiều Vũ, mua táo của cô không? Mới mẻ và ngon lắm này.

- Kiều Vũ, con đang cùng em trai đến trường hả?

Rất nhiều người trong làng rướn cổ ra hỏi Kiều Vũ.

Ai nấy cũng nở nụ cười thật tươi, trên khuôn mặt in hằn những dấu vết của năm tháng buôn ba vất vả kia đều là sự vui vẻ và thân thiện.

Kiều Vũ hơi cúi đầu, cô cười tít mắt, núm đồng tiền ngọt ngào hiện ra:

- Cháu chào mọi người ạ. Hôm nay cháu dẫn em tới trường, trường học cho cháu về nhà một tuần để tự học. Để lúc nào ạ, nay cháu không mang tiền trên người.

Cô quay đầu vào từng người một để trả lời, tiếng nói cười rôm rả vang lên.

Kiều Vũ vừa đi vừa chào hỏi tất cả mọi người, cô cũng không nán lại quá lâu, nhanh chóng cắt đứt câu chuyện rồi đưa Kiều Cảnh An đến cổng trường.

Trường học ở quê không được to lớn và quý phái như trên thành phố, lại càng không so được với I - Land ở Đế Đô. Thế nhưng những phụ huynh và học sinh ở đây lại gần gũi thân thiết vô cùng, không giống như sự giả tạo với nhau ở I - Land.

Kiều Cảnh An cầm cặp, nhóc chỉ vào cô bé đang chạy về phía bọn họ, giọng nói ghét bỏ:

- Chị, chính là người đó, lúc em vừa mập vừa có mụn thì đi chê bai em ở mọi nơi, song giờ thấy em đẹp trai ngút trời rồi thì lại dính sát lấy. À, em chưa nói nhỉ? Hì hì, chị không tưởng được biểu cảm của bọn họ lúc thấy em bước vào lớp đâu, ngạc nhiên đến há to miệng. Trời, trông đúng là hả lòng hả dạ.

Cậu nhóc cười toét miệng, hai tay vung vẩy giữa không trung.

Kiều Vũ cũng buồn cười, cô đã nói mà, gen nhà cô không phải dạng vừa đâu. Về cả thân thể hay khuôn mặt đều rất là đẹp đó!

Cô bé xinh xắn chạy đến, hai bím tóc đáng yêu lắc lư theo hành động của bé, đôi mắt đen láy hơi liếc nhìn Kiều Cảnh An, sau đó đỏ mặt:

- Chị, chị là chị gái của Cảnh An sao? Chị có thể bảo cậu ấy chấp nhận đi chơi cùng với em không?

Kiều Cảnh An vừa thay đổi, bé liền thấy cậu giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, vừa cao vừa soái. Chỉ là, cậu vẫn khó chịu vì lời nói trước đó của bé, rõ là bé đã xin lỗi rồi mà...

Cô cúi người xuống, mặt đối mặt với cô bé:

- Cô bé đáng yêu, lần sau em nhớ là không được bàn tán và nói xấu về người khác nhé, bởi vì đâu ai muốn mình như thế đâu. Những lời nói vô ý đó của em có thể khiến người khác cảm thấy bị tổn thương sâu sắc đấy, em biết không?

Hai mắt to tròn hơi ngấn nước, cô bé gật đầu thật mạnh, giọng nói nhỏ nhẹ kèm theo chút nức nở:

- Em biết ạ, em xin lỗi chị, lần sau em sẽ không như thế nữa.

Có lỗi nhưng biết sửa lỗi thì vẫn là bé ngoan, thế là Kiều Vũ cầm lấy tay Kiều Cảnh An, lại cầm lấy tay cô bé.

Hai bàn tay nhỏ nắm lấy nhau.

- Mọi chuyện của quá khứ thì để cho nó qua đi, từ giờ cả hai sẽ là bạn tốt của nhau, nhé?

Kiều Cảnh An hừ một cái, vẻ mặt ngạo kiều:

- Nghe theo chị vậy.

Nghe thấy lời nói của cậu, cô bé vui mừng nhảy cẫng lên, phất tay chào cô rồi líu ríu dính sát vào Kiều Cảnh An.

Kiều Vũ nhướng mày, đừng nói là mới lớp 4 mà Cảnh An đã cho cô một đứa em dâu rồi nhá?

Nhìn vành tai đỏ ửng của hai nhóc, đột nhiên Kiều Vũ thấy nhớ Lãnh Tinh Duệ.

Không biết bây giờ anh đang làm gì nhỉ? Vẫn ở lớp học bài hay là ở vườn Thượng Uyển?

Không biết anh có nhớ cô không?