- Lãnh Tinh Duệ? Thật là người tên như vậy đến tìm con hả?
Mẹ Kiêu gật đầu, bà dí trán cô một cái, giọng nói giả vờ mang theo ý tức giận:
- Làm sao, con nghĩ là mẹ tuổi già nhớ sai hay con còn trẻ đã điếc? Chạy nhanh đi vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài cho mẹ, đừng để người ta chờ lâu quá!
- Vâng ạ, con biết rồi.
Bà vừa dứt lời, Kiều Vũ liền nhảy một phát xuống giường, thân thể nhanh như chớp mà biến mất trong phòng tắm.
Thấy dáng vẻ hấp tấp và vội vàng của cô, mắt mẹ Kiều híp lại.
Cái kiểu như đôi người yêu xa nhau lâu ngày này đúng là quá đáng nghi. Đừng nói với bà là, Tiểu Vũ thích cậu trai kia đấy nhé?
Không biết suy nghĩ trong đầu mẹ Kiều, giờ đây Kiều Vũ đang không nhịn được mà than thầm.
Mọi người xung quanh cứ nghĩ cô đi học ở trên thành phố, nhưng thực ra nơi đó lại là Đế Đô - trung tâm của đất nước.
Quãng đường từ đấy đến đây thật sự rất xa, Kiều Vũ không nghĩ tới Lãnh Tinh Duệ sẽ lặn lội như thế để đến tìm mình.
Vui vẻ là thật sự, thế nhưng nhiều hơn lại là sự ngại ngùng khó nói. Hai người bọn họ chưa xác minh mối quan hệ rõ ràng, chỉ là hai bên đều biết bản thân có ý với đối phương, giờ gặp nhau biểu cảm không tự nhiên của bọn họ chắc chắn sẽ khiến ba mẹ sinh nghi.
Hazzz, thôi kệ vậy, đi một bước rồi tính một bước.
Kiều Vũ làm xong hết mọi việc thì cũng là lúc Kiều Cảnh An tỉnh dậy.
- Chị, giờ chúng ta đi câu cá luôn hả?
Mắt to mong đợi nhìn về phía Kiều Vũ.
Cô đơ người, đúng nhỉ, chút nữa hai chị em còn chơi loạn ở trên núi với ngoài sông nữa, chẳng lẽ vứt Lãnh Tinh Duệ ở nhà một mình?
Cô hắng giọng:
- Cảnh An, em sửa soạn lại hết đồ cần thiết đi, ăn cơm xong chúng ta sẽ đi.
Cùng lắm thì để anh đi cùng vậy, nếu anh chê dơ thì tự ở nhà một mình mà chơi.
Kiều Vũ xoa đầu em trai, cô mở cửa rồi đi ra ngoài.
Lãnh Tinh Duệ đang ngoan ngoãn sắp bát ra bàn, nghe thấy tiếng động anh liền giương mắt lên nhìn.
Hai người mắt đối mắt, Kiều Vũ ho nhẹ một cái, hơi chuyển tầm mắt đi thì thấy ba Kiều đang chăm chú nhìn vào bọn họ.
Cô chạy chậm đến bên người ông, tay ôm cánh tay ông:
- Ba, nay chúng ta ăn gì vậy? Con ngửi mùi thơm quá.
Ba Kiều biết Kiều Vũ đang muốn đánh trống lảng, thế nhưng vẫn trừng mắt nhìn Lãnh Tinh Duệ một cái rồi trả lời cô.
- Toàn món ưa thích của con đó, rửa tay rồi ngồi vào bàn đi.
Đừng tưởng ông không thấy ánh mắt của nhóc chăm chú nhìn Tiểu Vũ nhà ông, dính như sam như thế là có ý gì?
Lãnh Tinh Duệ không trốn tránh, anh vẫn cười nhẹ, nhưng mắt vẫn liếc theo Kiều Vũ.
Lần đầu thấy thằng nhóc mặt dày khó chơi như vậy, ba Kiều cảm giác bản thân đã dẫn sói vào nhà.
Kiều Cảnh An thấy người con trai xa lạ xuất hiện ở trong nhà thì có chút tay chân luống cuống.
- Đây là bạn của chị, không cần khẩn trương.
Vỗ vỗ vai em trai, Kiều Vũ hít sâu một hơi mà nhìn Lãnh Tinh Duệ ngồi vào bàn ăn.
- Cháu mời hai bác ăn cơm.
Lễ phép mời xong, anh cũng theo chân mọi người gắp một miếng cá xào cà chua vào miệng.
Hương vị thơm ngon lan tỏa khắp miệng, mắt anh híp lại hưởng thụ, thật thà mà khen.
- Món ngon quá ạ, tay nghề của bác đúng là lợi hại.
Ba Kiều thích nhất là được người khen về tay nghề của mình, đây chính là vũ khí quan trọng khi theo đuổi vợ của ông đó.
Vậy nên cuối cùng Lãnh Tinh Duệ cũng nhận được bộ mặt hòa ái và nụ cười vui sướng của ông.
Anh cũng cong cong mắt, vui vẻ nhìn ông.
Kiều Vũ giật khóe miệng, được lắm, thì ra nam chủ còn có bản lĩnh lấy lòng người lớn nữa cơ à?
Bộ dáng gần gũi và ấm áp kia đối lập hoàn toàn với lần gặp mặt đầu tiên. Phải nói là có sức sống hơn hẳn.
Kiều Cảnh An thấy bầu không khí hòa hợp này thì mắt sáng lên.
Cậu nhóc lớn tiếng nói.
- Anh Tinh Duệ, chút nữa em với chị sẽ đi câu cá, anh có muốn đi cùng không?